Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 254. Bất ngờ.
Chương 254.
Thời gian nhanh chóng trôi Trung Thu đã tới, buổi tối sẽ có hội hoa đăng kèm theo pháo hoa. Ngày này vua quan cùng nhau chung vui, sẽ có tiệc nhỏ được tổ chức vào buổi tối. Tuy nhiên ban ngày vẫn cần làm việc, trong điện Kính Thiên hoàng đế đúng giờ thượng triều.
Triều hội hôm nay không khí có chút khác lạ, có cảm giác mọi người tâm lý khá căng thẳng, ánh mắt mang nhiều nghi ngại. Lần này đây trên triều có thêm một nhân vật, là Kinh Vương Lê Kiện mới vào chầu.
Lê Tấn im lặng chờ nghe tấu chương của bách quan, ngay tức khắc phe phương nam thế tộc xuất thủ trước. Hình Bộ tả thị lang Nguyễn Văn Thìn đứng ra dâng tấu :" khởi bẩm bệ hạ, thần muốn cáo Tả tướng quốc phụ sự tín nhiệm của bệ hạ."
Lê Tấn khá bất ngờ trước cáo trạng này, đơn giản người bị nhắm tới là Bùi Xương Trạch đức cao vọng trọng. Hắn hỏi lại :" Nguyễn ái khanh sao lại có cách nói này?"
Nguyễn Văn Thìn thưa :" bẩm bệ hạ, Tả Tướng Quốc được người tin tưởng giao quyền giúp vua phê tấu, đây là trách nhiệm cũng là vinh dự lớn lao. Vậy mà Tả Tướng Quốc lại không biết quý trọng, trong quá trình phê duyệt tấu chương cố tình xem nhẹ vài việc giúp vài người được hưởng lợi, lại nhìn nặng vài việc khiến nhiều quan lại cấp thấp gặp khó khăn. Đây rõ ràng là không công bằng, không khách quan trong xử lý việc công."
Lê Tấn cảm thấy thú vị, rõ ràng là cố ý làm khó Bùi Xương Trạch. Thân cư cao vị ai mà chẳng thiên vị một chút người mình ưa thích, hoàng đế trọng dụng người nào còn không phải cũng là như thế sao. Kể ra cũng lạ, sau khi bọn Đàm Văn Lễ xảy ra chuyện thì đáng ra bên đầu tiên nhảy ra gây phiền toái theo lẽ thường phải là sĩ phu Bắc Hà mới phải, sao bên phía phương nam thế tộc lại khí thế hung hung nhắm vào Bùi Xương Trạch thế kia, bọn họ định diễn vở gì đây.
Dù sao cũng đã có người diễn xướng, Lê Tấn không ngại phối hợp một chút, hắn hỏi :" Cụ thể là thế nào, khanh có thể đưa ra chứng cứ cho lời cáo buộc của mình sao?"
Nguyễn Văn Thìn đương nhiên có chuẩn bị từ trước, lão bắt đầu kể ra một đống sự vụ, nhìn chung toàn việc không lớn nhưng có dấu hiệu bao che nhẹ từ phía Bùi Xương Trạch.
Lê Tấn nghe một hồi thì thấy toàn chuyện đâu đâu, cảm giác nhàm chán liền ra lệnh:" thôi được rồi, trẫm coi như đã biết, không cần nói thêm."
Tiếp đó hắn quay sang nhìn Bùi Tướng Quốc đang rất bình tĩnh, hỏi lão :" Bùi ái khanh, khanh đã nghe Nguyễn ái khanh cáo trạng, khanh có gì muốn nói hay không?"
Bùi Xương Trạch rất từ tốn đáp :" bẩm bệ hạ, thần tự nhận đã làm hết sức mình, đương nhiên có thể do năng lực không đủ dẫn đến sai xót một hai. Tuy nhiên thần khẳng định không có mưu lợi cá nhân hay vì tình riêng mà cố tình làm sai, xin bệ hạ minh xét."
Lê Tấn thấy đối phương tâm thế bình ổn, trả lời chuẩn mực như vậy trong lòng đánh giá rất cao, người như thế dù ở vị trí nào đều làm được rất tốt. Lê Tấn quay sang hỏi :" Nguyễn ái khanh cảm thấy câu trả lời này của Tả Tướng đủ hài lòng chưa?"
Nguyễn Thị Lang đương nhiên không dừng tại đây, hắn đáp :" bẩm bệ hạ, Tả Tướng Quốc là người sở hữu tài hoa cùng kinh nghiệm vượt trội trong chuyện xử lý nội chính, không thể nói là năng lực không đủ dẫn đến sai xót, đây rõ ràng có vấn đề. Thần xin bệ hạ giao cho Hình Bộ, Đại Lý Tự, Cẩm Y Vệ điều tra kỹ hơn chuyện này."
Bùi Xương Trạch nghe xong, không chần chờ liền tâu :" Thần nguyện tạm dừng công việc, tiếp nhận điều tra."
Bách quan đều giật mình trước lời tâu của Bùi tướng quốc, không ai có thể hiểu tại sao lão dễ dàng chấp nhận bị cáo trạng như vậy, không chỉ vậy còn chấp nhận ngừng công tác chờ điều tra, phải biết quyền lực của Tả Tướng Quốc trong triều rất lớn, phụ trách nhiều việc hệ trọng. Bên kia Nguyễn Văn Thìn vốn đang cố tính toán làm sao cắn chặt điểm này, ép Tả Tướng rơi vào thế khó, bây giờ đối phương từ bỏ phản kháng khiến lão chưng hửng.
Lê Tấn lòng muốn chửi bới, chuyện này không được, Tả Tướng quăng gánh không lo thì hắn sẽ mệt c·hết. Hắn liền lớn tiếng :" Trò đùa, Tả Tướng Quốc là trọng thần quốc gia, trên vai gánh trách nhiệm to lớn, nào có chuyện tạm dừng công việc để điều tra mấy chuyện nhỏ nhặt này."
Bùi Xương Trạch chắp tay :" thần biết tội, xin bệ hạ trách phạt." - Miệng xin tội nhưng lòng vui vẻ, lão biết bệ hạ không chấp nhận để lão bỏ việc, ngài cần người giúp xử lý chính sự, chính vì đoán được điểm này nên lão mới lớn gan nói ra lời vừa rồi.
Bên phía Nguyễn Văn Thìn cũng chắp tay nhận lỗi, lão được giao nhiệm vụ kiếm chuyện dây dưa một hai nhằm phiền toái Tả Tướng Quốc, không phải thật sự đủ sức đánh một đòn hạ gục đối phương. Giờ đây bệ hạ tỏ thái độ bảo vệ Tả Tướng rất rõ ràng, chuyện đã không thể làm, chỉ có thể lui lại, nhiệm vụ thất bại.
Tiếp theo có đám quan viên lớn nhỏ đứng ra tập thể dâng tấu xin hoàng đế tổ chức tuyển phi, lý do là vì lo nghĩ cho xã tắc, muốn long chủng phồn đa, hưng thịnh Đại Việt quốc độ.
Lê Tấn trong lòng vô cùng chán ghét chủ đề này, hắn thích sẽ tự kiếm nữ nhân cho mình, không cần kẻ khác hối. Đối phương dùng xã tắc ép hắn càng khiến hắn ghét cay ghét đắng, trong suy nghĩ của hắn hoàng đế có nhiều con hay không chẳng ảnh hưởng gì đến việc đế quốc có hưng thịnh hay không. Muốn có thịnh thế thì phải do vua quan cùng chung sức chăm lo việc nước, tạo ra nền chính trị ổn định, quân sự hùng mạnh, ban hành chính sách tốt giúp thúc đẩy phát triển kinh tế-xã hội, để người dân được giàu có, xã hội được văn minh, từ đó liền có thịnh thế. Nếu hoàng đế cứ có nhiều con là quốc gia hưng thịnh thì đâu ai lại vua Minh Mạng, sự thật thì dân chúng thời đó chịu sưu cao thuế nặng, dẫn đến nổi loạn triền miên.
Nghĩ một chút, Lê Tấn liền có chủ ý, hắn hỏi: " Chúng ái khanh đều cho là hoàng đế phải nạp nhiều phi tử, sinh nhiều hoàng tử thì quốc độ mới hưng thịnh ư ?"
Đám người này không chần chừ đáp lại :" bẩm bệ hạ, đúng là như vậy ?" Một người đại diện tâu lên :" Đế vương liên quan chặt chẽ đến quốc vận, đế vương có đông hoàng tử chứng tỏ hoàng gia hưng thế, quốc gia từ đó mà hưng thế."
Lê Tấn cười, hắn phản bác :" Thật là suy nghĩ thiển cận, con cháu đông đảo thì là hưng thịnh rồi. Gia tộc bình thường đông con nhiều cháu thì gia sản chia như thế nào cho vừa lòng tất cả, không phải lại xảy ra tranh đấu ư. Đế vương gia vấn đề này lại càng tàn khốc, nhiều hoàng tử để rồi tranh đoạt hoàng vị càng thêm khốc liệt, gió tanh mưa máu nổi lên, thậm chí có những triều đại vì tranh đoạt quyền thừa kế ngai vàng giữa các hoàng tử mà làm sụp đổ vương triều."
Dừng lại một chút, hắn tiếp tục nói :" Đại Minh Hoằng Trị Đế cả đời chỉ chung tình một Trương hoàng hậu, hoàng tử không nhiều nhưng ai dám nói Đại Minh mười mấy năm qua không thịnh. Xa xưa hơn Tùy Văn Đế Dương Kiên cũng đâu có nhiều cung nhân, hoàng tử cũng chỉ có mấy người, lại ai dám nói Đại Tùy dưới thời ngài ấy trị vì không hùng mạnh."
Đám triều thần lập tức vị biện luận có lý có chứng này của Lê Tấn chế phục, không lời có thể phản bác. Lần lượt xin phép lui về hàng, chuyện dâng tấu xin hoàng đế tuyển tú không còn ai dám nói thêm.
Lê Tấn cảm thấy phương nam thế tộc nhảy nhót quá nhiều, cần áp chế một điểm, hắn hỏi:" Thái Sư, vài ngày nghỉ ngơi sức khoẻ tốt lên chút nào chưa ?"
Thái Sư trong lòng phiền muội, cả hai tiểu kế của lão đều bị bệ hạ phá hư, không đạt được mục đích, lúc này đẩy Trịnh Duy Minh tiếp nhiệm có chút khó. Tuy nhiên Thái Sư vẫn tiếp tục kế hoạch, lão đánh cược bệ hạ cùng bên sĩ phu Bắc Hà vì ổn định triều cục sẽ đồng ý chuyện này. Vậy là lão đứng ra dâng lên bản tấu xin từ chức Hình Bộ thượng thư, đương nhiên có cả phần đề bạt Trịnh Duy Minh.
Đỗ Khắc Hải chuyển giao tấu chương đến tay Lê Tấn, hắn ngay lập tức mở ra xem, đoạn đầu khiến hắn hài lòng, đoạn sau có nội dung đề cử thì không. Gấp lại tấu chương, hắn nói:" Thái Sư tấu chương từ chức trẫm chuẩn, từ nay không còn công vụ mệt nhọc, khanh có thể nghỉ ngơi nhiều hơn."
Thái Sư chắp tay nói " tạ ơn bệ hạ" Nguyễn Hữu Vĩnh có chút hoài nghi vì hoàng thượng không đả động gì đến phần đề cử của lão .
Lê Tấn không cho bách quan kịp phản ứng liền quay sang gọi :" Kinh Vương nghe chỉ."
Lê Kiện đang đứng nép một bên lập tức ra giữa đại điện quỳ gối hành lễ tiếp chỉ.
Lê Tấn liền ban :" Kinh Vương tài cao học rộng, lại là người chính trực, khiêm cung. Nay trẫm bổ nhiệm khanh làm thượng thư Hình Bộ, mong khanh hết mình ra sức vì nước."
Lê Kiện bất ngờ vô cùng, không thể tin hoàng đế triệu hắn vào triều chính là ban cho chức quan lớn như vậy. Hắn không hề có lịch duyệt quan trường, kinh nghiệm làm việc bằng không, dù tự nhận năng lực không kém nhưng đùng một cái lên làm thượng thư một bộ có chút lo sợ không đảm đương nổi. Tuy vậy hắn biết đây là cơ hội ngàn năm có một, không nắm lấy có thể vĩnh viễn vụt mất, chỉ có thể ở nhà làm một vương gia nhàn tản. Hắn lập tức hô lớn :" thần tuân chỉ, tạ chủ long ân".
Chuyện này quá nhanh, quá bất ngờ, bách quan chưa kịp định thần thì việc đã xong. Phe sĩ phu Bắc Hà nhìn về phía Tả Tướng Quốc xem lão tiếp theo làm gì, bên kia phương nam thế tộc cũng hướng sự chú ý vào Thái Sư, cả đại điện bỗng chốc lâm vào im lặng.
Thái Sư lúc này khoé môi giật giật, không nói nên lời. Lão không thể tin lại có chuyện bổ nhiệm thượng thư một bộ nhanh như vậy, hoang đường như vậy. Theo thông lệ chuyện này phải đưa ra thương nghị, trải qua thời gian dài mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng. Thái sư cho rằng còn có cơ hội cho lão thao tác một hai, nào có kiểu như vừa xảy ra.
Bên kia Bùi tướng quốc cũng c·hết lặng, lão lâm vào suy nghĩ. Từ khi Thái Tổ khai quốc đến nay chuyện con cháu hoàng gia đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong triều không phải không có. Năm đó Trưởng Tử của Thái Tổ từng đảm nhiệm chức Đại Tư Đồ, Lê Khôi từng làm Thái Uý, vân vân. Tuy nhiên bọn họ đều là trải qua thời gian dài làm việc, lập nhiều công lao mới được thăng lên, chưa từng thấy kiểu một lần thăng chức đại thần quan trọng như lần này. Dù có nghĩ nát óc lão vẫn không hiểu bệ hạ căn cứ vào đâu mà làm như vậy, việc này có mục đích gì.