Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 258. Tạm có nàng đủ rồi.

Chương 258. Tạm có nàng đủ rồi.


Chương 258.

Vấn đề mở trường học tạm xong, Lê Tấn chuyển qua chuyện thứ hai :" Vốn trẫm muốn cử Thái Sư đi sứ phương bắc nhưng khanh ấy bởi vì vấn đề sức khoẻ mà không thể nhận nhiệm vụ, chư vị ái khanh ai nguyện ý nhận trách nhiệm này ?"

Lại là vấn đề này, các vị đứng đây đều là trọng thần, chức quan đều đã rất cao, không có người nào muốn rời xa triều đình thời gian dài cả năm trời. Bởi vậy không người nào đáp lại câu hỏi này của hoàng đế, sự im lặng chốc lát lại bảo trùm Cần Chính Điện.

Lê Tấn không vui khi thấy cảnh này, hắn hỏi :" Lữ Côi Vương, Khanh là Thái Bảo đương triều, xét về phẩm giai thuộc hàng lớn nhất lại là người trong hoàng thất, thân phận đủ cao, lần này khanh thay mặt triều ta đi một chuyến được chứ ?"

Lữ Côi Vương có chút lo ngại, bệ hạ muốn hắn đi sứ phương bắc một năm, điều này sẽ khiến hắn gặp vấn đề rất lớn. Một năm nói dài không dài nói ngắn không ngắn, thời gian hắn không ở Đại Việt, thế cục có thể xảy ra rất nhiều biến số. Với một người có tham vọng với ngôi chí tôn như hắn đây là một đòn rất nặng nề, khi hắn hoàn thành đi sứ trở về có thể những thế lực ủng hộ hắn đã thay đổi lập trường. Nghĩ một chút, tìm được lý do thích đáng, hắn liền tâu :" bẩm bệ hạ, thần hai năm trở lại đây mắc bệnh phong thấp, thái y dặn mùa đông cần cẩn trọng giữ ấm chân tay. Nếu tới phương bắc vào mùa đông thần sợ mình đi lại bất tiện, ảnh hưởng đến quốc thể, vậy nên chuyện đi sứ thần lực bất tòng tâm."

Lê Tấn nghe xong tỏ ra như có điều gì suy nghĩ, qua một lát liền nói:" Khanh đã không thể chịu lạnh vậy trẫm cũng không thể để khanh đi phương bắc chịu khổ. Mùa đông nước ta không thể so với phương bắc nhưng cũng không dễ chịu cho người mắc chứng phong thấp. Thế này đi, trẫm cử khanh đi Quảng Nam tìm kiếm mỏ vàng thay cho đám người Đàm ái khanh. Tại sứ đó bốn mùa ấm áp, khanh có thể tránh đi nỗi khổ bệnh tật, tiện thể vì triều đình ra sức."

Lữ Côi Vương cứng đờ, thật không ngờ hoàng đế còn có thể làm như vậy, lúc này đây không còn cách nào chối từ. Hắn đành chắp tay nói :" thần tuân mệnh".

Dù không muốn nhưng cuối cùng Lữ Côi Vương vẫn phải chấp nhận việc bị đẩy rời khỏi triều đình một thời gian. Tới Quảng Nam tìm kiếm mỏ vàng không phải nhiệm vụ dễ dàng, nơi đó xa xôi, khí hậu khác biệt so với Đông Kinh rất lớn, lại là xứ cũ của người Chiêm. May mắn duy nhất theo suy nghĩ của Lữ Côi Vương là nơi đó là địa bàn của Gia Miêu Nguyễn Thị, bên ủng hộ lớn nhất của hắn.

Có thể Lữ Côi Vương còn cảm thấy may mắn một chút chứ Thái Sư thì cảm thấy rất tệ. Vì bảo vệ nguồn lợi từ Quảng Nam mà thế gia phương nam bọn lão không ngại mạo hiểm ra tay với đoàn khâm sai vừa rồi do Đàm Văn Lễ dẫn đầu đi Quảng Nam. Vốn cho rằng điều này khiến kẻ khác phải chùn bước, không dám tiếp vào nhiệm vụ đi tìm kiếm mỏ vàng, hoàng đế phải cân nhắc nhiều hơn khi chọn người. Thật không ngờ vị kia lại ra chiêu đẩy Lữ Côi Vương đi Quảng Nam tìm vàng, quả là làm bọn lão khó xử. Không thể lại ra tay với Lữ Côi Vương, đơn giản đó là người được bọn lão chọn phù, đã đầu tư rất nhiều tâm huyết trên người y. Giờ chỉ còn hai lựa chọn, một là khiến Lữ Côi Vương không thể hoàn thành nhiệm vụ mà hồi triều, hai là hy sinh lợi ích của hai gia tộc Trịnh-Nguyễn giúp hắn đạt được chính tích. Hai bên đều là lựa chọn có hại cho lợi ích của phương nam thế tộc.

Vấn đề này cũng coi như được quyết định, Lê Tấn tiếp tục nói:" Thái Bảo cũng như Thái Sư, đều không thể đi sứ phương bắc. Vậy thì trẫm chọn thêm một lần. Nguyễn Quang Mỹ, khanh đi một chuyến phương bắc."

Binh Bộ Nguyễn thượng thư không ngờ người được chỉ tên lại là mình, lão sẵn sàng đi thôi, chỉ là có chút lo lắng. Nghĩ một chút, lão tâu :" bệ hạ, thần không nề hà gì chuyện đi sứ phương bắc, vẫn luôn nguyện vì Đại Việt vì bệ hạ làm việc. Chỉ là thần là người nhà binh, ăn nói cũng như học vấn không được tốt lắm."

Lê Tấn liền nói lại:" Không sao, lần này khanh sang sứ nhiệm vụ chủ yếu là tế bái Hoằng Trị Đế, chắc chắn người Minh chỉ nhìn thành ý của nước ta, sẽ không có màn thử tài văn chương hay đối đáp gì đó. Đương nhiên để bù đắp điểm yếu này của Khanh, trẫm cho phép khanh lựa chọn hai người trong Hàn Lâm Viện làm phó sứ, khanh hẳn là yên tâm rồi đi."

Nguyễn Quang Mỹ suy nghĩ một chút, cảm thấy bệ hạ an bài như vậy đã hỗ trợ rất tốt cho lão, chuyện đi sứ hẳn có thể thuận lợi hoàn thành. Lão chắp tay nói:" Vậy thì thần xin tuân mệnh, tạ ơn bệ hạ."

Chuyện chọn người đi sứ đã xong, Lê Tấn cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm, hắn liền cho phép đại thần nhóm rời đi, bản thân thì bãi giá An Khang Cung.

***

Thánh giá của hoàng đế tới nơi nhưng Hoa Quý Phi tâm trạng hôm này có nhiều không vui. Chuyện là nàng gần đây nghe được không ít lời nói không hay về mình, hôm nay Hoàng Thái Hậu lại triệu nàng tới cùng Tú Hoa hầu hạ. Hoàng Thái Hậu không chỉ triệu nàng mà còn cho triệu thêm vài nữ nhân trong hoàng thất dẫn theo con nhỏ tiến cung. Cả buổi sáng Thái Hậu luôn miệng khen con người này đáng yêu, còn người kia ngoan ngoãn, đứa trẻ này xinh xắn, đứa kia bụ bẫm ... Ý tứ rất rõ ràng, bà muốn có cháu lắm rồi, muốn hối nhưng không tiện nói thẳng ra, dùng cách này biểu đạt ý mình.

Đối với chuyện này Hoa Quý Phi rất sầu lo, nàng cũng không hiểu tại sao mình mãi vẫn không có tin vui, rõ ràng bệ hạ luôn sủng hạnh nàng suốt thời gian qua, chẳng nhẽ cơ thể nàng có vấn đề gì sao. Chuyện này cũng nói không thông, Thái Y kiểm tra qua đều nói nàng rất khoẻ mạnh, không có vấn đề gì dẫn đến khó có con.

Thấy mỹ nhân tâm trạng khác thường, Lê Tấn liền hỏi :"nàng làm sao vậy, chẳng nhẽ có ai lại dám lớn gan chọc giận Quý Phi của trẫm sao?"

Quý Phi liền hỏi lại:"bệ hạ, người thấy thần th·iếp có phải là vô dụng lắm không?"

Lê Tấn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, hắn hỏi nàng :" Tại sao nàng lại có suy nghĩ như vậy ?"

Quý Phi hơi cúi đầu, hai tay mân mê, nhỏ giọng nói:" thần th·iếp được người ân sủng đã lâu mà chưa thể có hỷ, đây quả thật là lỗi của thần th·iếp."

Lê Tấn nghe vậy thì trầm mặt nói:" Vậy thì có sao, trước sau gì nàng cũng sẽ cùng trẫm sinh năm sinh mười đứa con, trẫm chưa từng lo lắng về chuyện này. Chỉ là thời điểm chưa tới mà thôi, chúng ta cứ kiên nhẫn đợi, kiên nhẫn cố gắng mỗi đêm. Ngoài ra có một chuyện nàng cần biết, phụ nữ lo lắng quá nhiều sẽ làm giảm khả năng có thai, kể cả có thai thì người mẹ buồn lo cũng không tốt cho đứa nhỏ trong bụng, vậy nên nàng phải vui vẻ, có thế theo thời gian mọi sự đều thuận."

Hoa Quý Phi nghe xong liền suy nghĩ, bệ hạ yêu thương nàng đương nhiên không để ý chuyện này, càng là tin tưởng khả năng có con cùng nàng. Nàng cảm thấy vui vì điều đó, cũng sẵn lòng cùng bệ hạ chờ đợi ngày nào đó tình yêu của hai người được kết tinh. Tuy nhiên có nhiều người sẽ sốt ruột, họ chờ mãi không có kết quả sẽ gây áp lực lên bệ hạ, lên bản thân nàng.

Cân nhắc rất lâu, Quý Phi đành nói :" bệ hạ, ngài nạp thêm cung phi đi. Như vậy có thêm người cùng thần th·iếp san sẻ trách nhiệm hầu hạ bên người. Qua đó hậu cung trở nên đông vui hơn, th·iếp có thêm người bầu bạn, bệ hạ có thể sớm có thêm nhiều hoàng nam, hoàng nữ."

Nói ra lời này trong lòng nàng không vui vẻ gì, nào có nữ nhân nào muốn chia sẻ nam nhân của mình với người khác. Chỉ là Quý Phi hiểu rõ nơi này là hoàng cung, nàng là nữ nhân của hoàng đế, người ngồi trước mặt không chỉ là nam nhân của nàng mà còn là vua của một nước. Hậu cung của đế vương có tam cung lục viện, phi tần vô số là điều rất bình thường. Thánh Tông có mấy trăm cung nhân, Hiến Tông cũng có rất nhiều, đến cả Túc Tông tại vị không lâu lại ốm yếu cũng có tới 4 người cung nhân hầu hạ, việc bệ hạ đến lúc này chỉ có mỗi nàng thực ra đã rất đỗi đặc biệt. À thì không hẳn chỉ có mỗi nàng, ngài còn có một nữ nhân khác là Chiêm Hồng Cơ, chỉ là nàng ta chỉ như một ánh sao băng lướt qua cung đình Đại Việt. Quý Phi cho rằng đã đến lúc bệ hạ nên tuyển phi rồi, nàng không thể ích kỷ cố giữ ngài cho riêng mình thêm nữa.

Quay lại câu chuyện, Lê Tấn nghe Tiểu Mai nói vậy liền ôm lấy đối phương, thâm tình nói:" Tiểu Mai, trái tim trẫm rất nhỏ không chứa được nhiều người, tạm thời có nàng đủ rồi."

Lời này của Lê Tấn khiến Quý Phi vô cùng cảm động, nước mắt không tự chủ lăn xuống má hồng. Đời nàng có được đoạn tình cảm này cùng bệ hạ đã đủ mãn nguyện rồi, dù chưa biết tương lai sẽ ra sao.

Lê Tấn không ngừng dỗ dành mỹ nhân trong ngực, trong lòng thầm nghĩ nếu không có vụ Mỹ Nhân Thảo hại người thì đâu có cảnh này, càng nghĩ hắn càng khó chịu với vị ở cung Trường Lạc.

Sau khi dỗ dành thành công mỹ nhân, Lê Tấn lén tra hỏi mấy kẻ hầu cận của nàng, cuối cùng biết được chuyện đã xảy ra ở Tú Hoa Cung. Đối với cách làm của Thái Hậu, Lê Tấn không có cách nào trách bà, đổi lại bất kỳ ai ở vị trí đó đều có thể lo lắng dẫn đến hành động như vậy mà thôi. Có trách chỉ có thể trách số mệnh trêu đùa, trách người nào đó ác tâm. Hắn quyết định buổi tới thỉnh an Mẫu Hậu, tiện thể cùng bà tâm sự một chút chuyện này, hy vọng có thể bớt đi sự lo lắng trong lòng bà, từ đó bà không còn gây áp lực lên Tiểu Mai thêm nữa.

Chương 258. Tạm có nàng đủ rồi.