Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 259. Địa Sát Chưởng.

Chương 259. Địa Sát Chưởng.


Chương 259.

Buổi chiều Lê Tấn tiếp tục tới Ngự Thư Phòng làm việc, ngày hôm nay Đạt đã trở lại hầu cận bên cạnh hắn. Nhìn thằng bé như có gì đó ngập ngừng muốn mà dám nói ra. Lê Tấn nhìn nó nói:" Ngươi có gì muốn nói thì nói ra đi, cứ giữ trong lòng như vậy sẽ u uất mà c·hết đó."

Đạt một tay gãi đầu đáp :" bệ hạ, tiểu nhân đã nghĩ kỹ rồi, tiểu nhân vẫn muốn được tham gia khoa cử năm nay, xin bệ hạ thành toàn."

Lê Tấn hỏi lại :" Ngươi chắc chắn với lựa chọn này của mình chứ ?"

Đôi mắt Đạt sáng ngời, tỏ vẻ kiên định, lớn tiếng đáp :" tiểu nhân chắc chắn".

Lê Tấn cảm thấy có chút không vui trước quyết định này của Đạt, chỉ là hắn vẫn luôn cố gắng giữ lời mình nói ra. " Được, ngươi đã quyết vậy thì trẫm cho phép ngươi đi thi. Bây giờ ngày thi Hương đã cận kề, ngươi về quê tham gia có chút cập dập, vậy nên tiếp tục làm việc ở Ngự Thư Phòng đợi kỳ thi Hội đi, trẫm sẽ đặc phê cho ngươi tham gia thi Hội mà không cần đỗ Hương Cống."

Đạt suy nghĩ một lát, bệ hạ an bài như vậy là chiếu cố nó, từ kinh thành về quê đi lại phải mất mấy ngày, đã không cần vất vả lại được cho đậu thẳng vòng thi Hương thì quá tốt rồi, quan trọng là nó có về quê kịp cũng chưa chắc được tham gia thi, mẹ nó không cho, bản thân cũng chưa báo danh. Nghĩ kỹ càng Đạt liền đồng ý phương án bệ hạ đưa ra. Trao đổi một chút nó chấp nhận tạm thời tiếp tục làm việc trong Ngự Thư Phòng. Hôm nay Lê Tấn giao cho Đạt thay hắn kiểm tra một sấp văn thư do Tả Tướng Quốc sai người chuyển tới.

Đúng lúc này Đỗ Khắc Hải tiến vào tâu :" bẩm bệ hạ, phía ngoài có người của Trấn Quốc Tự đến đưa thư, nghe đâu lại xin yết kiến bệ hạ."

Lê Tấn cảm thấy khó hiểu, lão đầu trọc Nhất Minh lại có chuyện gì đây. Lần trước lão dâng thư cầu kiến là thay mặt sư phụ lão mà viết, lần này lại là nhân vật nào có mặt mũi lớn như vậy. Không thể nào là Phổ Đà, lão đã đạt thoả ước với đám lão quỷ sẽ không lại hồi kinh. Tò mò không rõ, Lê Tấn liền ra ra lệnh cho Đỗ Khắc Hải nhận thư đem tới. Xem xong mới biết Nhất Minh thay mặt Trúc Lâm Thiền Viện Vô Ưu đại sư dâng thư cầu kiến. Đối với nhân vật lớn trong Phật môn như Vô Ưu hắn chưa từng gặp qua, không thể đoán biết được đối phương vì sao muốn cầu gặp mình. Dù sao cũng tới rồi, đối với người có thân phận cỡ này hắn cũng phải cho chút mặt mũi, vậy là hắn sai Đỗ Khắc Hải đi truyền lời rằng chiều ngày mai triệu kiến Vô Ưu tiến cung diện kiến .

Đỗ Khắc Hải rời đi không quá lâu Tiểu Hắc Tử lại tiến vào thư phòng tâu lên :" bệ hạ, Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ cầu kiến."

Lê Tấn lập tức cho Lê Niệm tiến vào, hai bên gặp mặt hắn liền hỏi :" Khanh có chuyện gì muốn báo cáo với trẫm sao ?"

Lê Niệm đáp lời :" bệ hạ, vụ buôn muối qua Vân Nam chúng thần đã tra được rồi."

Lê Tấn rất muốn biết là ai đã giành phần lợi với mình, hỏi ngay :" Là kẻ nào ?"

Lê Niệm bắt đầu kể :" bệ hạ, theo Cẩm Y Vệ chúng thần tra được thì phủ Lữ Côi Vương là bên đứng ra bỏ tiền mua lượng lớn muối ở Nam Sách, Hải Dương, đợt đầu dự tính khoảng 10 vạn đảm muối. Tiếp đó giao cho thủy quân Hải Hồng của Lê Bưu theo sông Nhị vận chuyển lên Hưng Hoá giao cho đám người Thái. Cuối cùng mấy tù trưởng người Thái họ Đèo, Hà, Xa, Cầm phụ trách liên hệ với bên kia biên giới, hợp tác bán muối lậu vào Vân Nam và miền đông bắc Ai Lao."

Lê Tấn trầm ngâm, lại là Lê Bưu dính líu đến chuyện này, vụ á·m s·át lần trước có liên quan đến thuộc hạ của lão hắn còn chưa tính sổ sách đâu, lần này lại thêm một chuyện. Mà cũng đúng, Lữ Côi Vương và lão là anh em tốt nhiều năm, Lê Bình rủ tham gia chắc chắn Lê Bưu không từ chối, người này cần phải tìm cách xử trí, nếu không ngày nào đó không biết chừng sẽ theo Lê Bình rủ cũng theo hắn tạo phản. Đám tù trưởng miền tây bắc cũng không an phận, phải tìm cách đối phó bọn họ.

Suy nghĩ một hồi, Lê Tấn hỏi :" khanh nói là đợt đầu 10 vạn đảm tức là những người đó vẫn tiếp tục chuyển lậu muối lên Tây Bắc, buôn sang Vân Nam và Ai Lao ư ? Cụ thể số lượng ra sao ?"

Lê Niệm đúng sự thật báo :" bẩm bệ hạ, chúng thần mới chỉ tra được lần đầu bọn họ buôn 10 vạn đảm, lần thứ hai là bao nhiêu còn chưa tra rõ số lượng, ngoài ra biết được sắp tới bọn họ còn chuẩn bị vận chuyển đợt hàng tiếp theo."

Lê Tấn đã có đủ tin tức muốn biết liền cho phép Lê Niệm rời đi, không quên lệnh cho Cẩm Y Vệ ngừng điều tra chuyện này, tránh cho đối phương phát hiện sự việc b·uôn l·ậu muối đã bại lộ. Bản thân hắn đương nhiên sẽ không để yên cho bọn họ tự tung tự tác, chỉ là phải có kế hoạch cụ thể mới được, không thể hành động vội vàng.

***

Đêm xuống, trong một gian phật điện của Trấn Quốc Tự, Vô Ưu đại sư đang ngồi thiền bỗng mở mắt ra nhìn về phía trước, toàn thân cảnh giác, nội lực vận cả vào cánh tay. Tiếp đó đánh ra một chưởng về tượng phật phía trước, đối lại chưởng này phía có một thủ chưởng như từ u linh vươn ra đánh trả.

Một chiêu qua đi, Vô Ưu đại sư bồ đoàn dịch lại phải sau khoảng một bước, đối diện lão xuất hiện một người áo tím đứng đấy.

Vô Ưu đại sư dùng nội lực tự bế kinh mạch bản thân, lão đã thụ nội thương chỉ sau một chưởng. Đối phương không tiếp tục ra tay chứng tỏ không có ý muốn g·iết lão, vậy nên Vô Ưu đại sư rất bình tĩnh hỏi :" Ngươi muốn gì ?"

Người áo tím giọng khàn khàn hỏi lại :" Nghe nói ngươi chuẩn bị gặp hoàng đế phải không ?"

Vô Ưu đáp lại :" Đúng là có chuyện này, làm sao vậy, chẳng nhẽ ta không được phép nhìn thấy hoàng đế ư."

Người áo tím ánh mắt lạnh băng nhìn Vô Ưu đại sư hỏi tiếp :" Ngươi muốn làm gì hoàng đế ?"

Vô Ưu đáp :" ta dám làm gì được chứ, đó là hoàng đế, ta không cho rằng mình đủ gan ra tay với ngài."

Người áo tím nhếch mép nói :" Hừ, người khác không biết ngươi gan to thế nào chẳng nhẽ ta còn không rõ ngươi ư. Lão hoà thượng, ta cảnh cáo ngươi đừng có mang ý đồ xấu tiếp cận hoàng đế, nếu không ta sẽ dùng phần đời còn lại đuổi tận g·iết tuyệt đám đầu trọc Trúc Lâm Thiền Viện các ngươi."

Vô Ưu chắp tay :" A di đà phật, nhiều năm như vậy ngươi sát tính chẳng giảm chút nào. Yên tâm đi, lần này ta đến Đông Kinh là muốn ra chút sức lực vì thiên hạ. Ngươi hẳn cũng nghe nói hoàng đế tổ chức biên soạn y điển nhằm tạo phúc cho bách tính, ta là đến tham gia chuyện này, ngươi cũng biết ta hiểu chút y thuật."

"Tham gia biên soạn y điển thì đến tìm đám người của Thái Y Viện là được rồi, ngươi gặp hoàng đế làm chi?" - Người áo tím tỏ vẻ nghi ngờ hỏi vặn.

Vô Ưu giải thích :" ta dù sao cũng là người có thân phận, tham gia chuyện này cũng phải nhận được hoàng đế hoan nghênh một chút mà đúng không. Cứ thế tìm đến Thái Y Viện có chút mất mặt, ta đến gặp hoàng đế chỉ là thể hiện chút thân phận mà thôi."

Người áo tím ngẫm nghĩ một chút, tiếp đó nói:" Thôi được, ta tạm tin ngươi, tuy nhiên đừng có mà lộn xộn, nếu không đừng trách lão phu độc ác."

Vô Ưu đại sư than nhẹ:" ta bị ngươi đả thương, muốn làm gì hoàng đế cũng không còn đủ sức. Chưa kể bên cạnh hoàng đế có đám Quỷ Ảnh Thập Vệ kia, dù trong trạng thái toàn thịnh mình ta cũng không đánh lại đám người bọn họ."

Người áo tím nói :" biết là vậy nhưng trong cự ly gần ngươi bất ngờ ra tay đám kia cũng chưa hẳn kịp ngăn cản. Bây giờ ngươi b·ị t·hương không thể ra tay, như vậy hoàn hảo."

Vô Ưu đúng là uất ức, chỉ vì đảm bảo lão không thể ra tay nhằm vào tiểu hoàng đế mà đối phương không tiếc tặng lão một Chưởng Địa Sát. Không hiểu lão quỷ này và vị trong cung kia có quan hệ thế nào mà lại để tâm an nguy của hoàng đế đến như vậy, phải biết vận dụng chiêu thức này lão quỷ kia cũng tổn hao không ít. Chỉ là lão không hiểu tại sao khi Phổ Đà tìm hoàng đế lại không nhận được đãi ngộ này. Vô Ưu đại sư hỏi :" Phổ Đà cũng từng tiến cung gặp hoàng đế, tại sao khi ấy ngươi không ra tay ?"

Người áo tím trả lời:" Ngươi và Phổ Đà không giống, tên kia dù sao cũng hiểu được mất, thường cân nhắc rất kỹ chuyện bản thân làm có gây ảnh hưởng thế nào, vậy nên chuyện như hành thích hoàng đế lão sẽ không làm. Ngươi bản tính liều lĩnh, đôi khi sẽ không để tâm chuyện bản thân làm có thể nhận lại hậu quả ra sao, vậy nên xét vệ độ nguy hiểm thì ngươi có uy h·iếp cao hơn Phổ Đà."

Thì ra là nguyên do này, Vô Ưu đành chịu, ai bảo trước kia khi còn trẻ lão từng làm việc sốc nổi đâu. Lần này chịu một chưởng không lỗ, ít nhất biết được bên cạnh hoàng đế còn ẩn một tôn sát thần, có thể sớm cảnh báo bọn tiểu bối không cần đối đầu vị trên ngài vàng đó.

Người áo tím đạt được mục đích, cũng tìm hiểu rõ chuyện Vô Ưu muốn làm khi tiến cung, không cần ở lại lâu thêm, lão cứ thế như phi thân ra ngoài cửa, giống như u linh biến mất trong màn đêm.

Vô Ưu đại sư đợi đối phương rời đi liền tìm đan dược trị thương uống vào, chậm rãi vận công. Biểu hiện bên ngoài của lão vô cùng bình thường, giống mọi khi đang ngồi thiền mà thôi, cứ như thể người áo tím chưa từng xuất hiện, không có chuyện giao thủ một chưởng, càng không giống chịu nội thương.

Chương 259. Địa Sát Chưởng.