Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 260. Gặp gỡ Vô Ưu .

Chương 260. Gặp gỡ Vô Ưu .


Chương 260.

Đại triều ngày 20 tháng 8 diễn ra khá suôn sẻ, lần lượt từng chiếu chỉ bổ nhiệm Lữ Côi Vương làm khâm sai phun trách đi Quảng Nam tìm mỏ vàng và chiếu chỉ bổ nhiệm Binh Bộ thượng thư Nguyễn Quang Mỹ làm chính sứ đi phương bắc được ban ra. Câu chuyện được quan tâm nhất trong triều hội là hoàng đế sẽ cho xây Đại Việt Hoàng Gia Học Viện, kèm theo đó là yêu cầu các gia đình quyền quý, phú hào quyên tiền. Dù có rất nhiều quan viên trong triều mong muốn phản đối nhưng không làm gì được, các vị đại thần đều đạt được nhận thức chung với hoàng đế trong vấn đề này.

Tin tức về chuyện quyên tiền như một cơn gió nhanh chóng lan ra khắp thành Đông Kinh, không ít kẻ hả hê trước việc nhà quyền quý sắp bị buộc quyên góp một khoản lớn. Đám Thương nhân giàu có thành Đông thì vui vẻ, ai nấy chuẩn bị gom góp tiền bạc để quyên góp. Thương nhân là người làm ăn, hiểu rất rõ giá trị của những mối quan hệ, họ không ngại đầu tư để con cái có thể trở thành bạn học của những đứa trẻ xuất thân gia đình quan lại, huân quý, thậm chí có cơ hội kết giao hoàng tử, thế tử các vương phủ.

Đương nhiên có người vui thì sẽ có kẻ sầu, phần đa các gia đình quyền quý đều rất lo lắng trước viễn cảnh mất đi 1/10 gia sản. Không ít các cuộc họp bàn tìm kiếm đối sách nhanh chóng được tổ chức, hàng loạt các biện pháp ứng đối được đưa ra. Phương pháp phổ biến nhất mà các nhà quyền quý đưa ra là ẩn tàng tài sản, khiến cho tổng gia tài giảm xuống từ đó làm giảm khoản đóng góp.

***

Buổi chiều, trong đình hóng gió ở Ngự Hoa Viên hoàng đế cho bày một bàn nhỏ để tiếp khách. Đầu giờ Thân, Vô Ưu đại sư theo hẹn đến yết kiến hoàng đế. Đỗ Khắc Hải theo lệnh dẫn người từ cổng bắc hoàng cung tới cửa Ngự Hoa Viên, tiếp đó để Vô Ưu đại sư tự mình đi vào.

Vô Ưu chậm rãi đi tới, dùng mắt thường có thể nhìn thấy trong đình có hai người đang tại. Một người là hoàng đế tay cầm cần trúc nhàn nhã câu cá trong hồ, một người là tiểu thái giám đang đun nước pha trà. Bằng năng lực quan sát của một cao thủ trên giang hồ lão có thể phát hiện vài người đang ẩn núp quanh đây, đó hẳn là đám người Ảnh Vệ.

Tiến tới cạnh đình, Vô Ưu đại sư chắp tay chào :" bần tăng Vô Ưu, khấu kiến hoàng thượng."

Lê Tấn xoay đầu lại nhìn qua, liền đáp lời:" đại sư đã tới, mời vào trong ngồi, trẫm đang dở tay một chút."

Thái độ của hoàng đế rất thiếu tôn trọng người khác, đặc biệt đây lại là một cao tăng phật môn. Đối với chuyện này Vô Ưu không quá để bụng, lão đã nghe Phổ Đà kể qua cuộc gặp trước đó, việc hoàng đế tỏ ra khinh mạn nằm trong dự đoán. Rất nhanh lão chắp tay hành lễ, rồi chậm rãi vào trong đình, ngồi một bên nhìn xem tiểu thái giám đang pha trà.

Lê Tấn vẫn quay lưng lại với bên này, cần trúc trong tay khẽ trĩu xuống, chứng tỏ có cá cắn câu. Hắn liền vội vàng kéo dê c·ần s·ang trái một chút để cho lưỡi câu bám chặt vào miệng cá, tiếp đó chậm rãi thu dây. Sau một lúc một con cá chép cỡ hơn hai cân (1kg) được kéo lên, Lê Tấn không ngại tanh dùng tay gỡ cá ra khỏi móc câu, ném vào trong một cái thùng gỗ bên cạnh, trong thùng đã có vài con cá, chứng tỏ thu hoạch hôm này của hắn không tồi. Hoàn thành mọi việc hắn rửa tay, dùng khăn lụa lau cho khô ráo. Cả quá trình này Vô Ưu đại sư rất yên lặng ngồi xem, tư thế ngồi tĩnh, rất lâu đều không sai lệch.

Lê Tấn lúc này mới xoay người, nhìn nhiều một chút vị cao tăng trong phật môn Đại Việt này. Đây là một lão tăng có thân hình la hán, chỉ ngồi bệt trên bồ đoàn thôi cũng đã ước chừng hơn 4 trượng cao, tay chân rắn chắc, có thể thấy sức mạnh không nhỏ, hẳn là người luyện võ nhiều năm.

Đánh giá qua người đối diện, hắn bắt đầu hỏi :" Vô Ưu đại sư, ngài cầu kiến trẫm rốt cục có gì muốn nói với trẫm ?"

Vô Ưu đúng sự thật đáp :" trước đây không lâu bệ hạ hạ chiếu mời những người am hiểu y thuật vào kinh tham gia biên soạn y điển. Bần tăng tự nhận có chút hiểu biết y lý, muốn xin được tham gia quá trình biên soạn."

Lê Tấn có nghe qua chuyện Vô Ưu đại sư y thuật cao minh, thường hay trị bệnh cứu người, được dân chúng quanh vùng Yên Tử hết mực kính trọng. Quỷ Y nhận định Vô Ưu là người có năng lực chữa trị các bệnh thường gặp tốt nhất Đại Việt. Sở dĩ nói vậy là vì Quỷ Y cho rằng nếu so về các chứng n·an y· tạp chứng, phương pháp trị bệnh kỳ quái thì Đại Việt không ai bằng lão. Còn đối với những bệnh hay gặp thì lão không nghiên cứu quá sâu, tuy nhiên không phải là lão trị không tốt mà là để lão trị sẽ không tốt cho túi tiền của người bệnh. Đối với Quỷ Y việc dùng thuốc phải là tốt nhất, giúp bệnh nhân nhanh khỏi bệnh nhất có thể, do đó trong thuốc lão dùng thường có nhiều loại dược liệu quý hiếm. Vậy nên mới có chuyện một lọ thuốc bôi v·ết t·hương ngoài da do lão bào chế tốn kém 30 lạng hoàng kim. Vô Ưu đại sư thì khác, trị bệnh lão dùng những dược liệu thông dụng, giá cả lại phải chăng, người dân bình thường đều có thể mua. Vậy nên so về khả năng cứu chữa một cách tiết kiệm chi phí để tối ưu hoá hiệu quả kinh tế thì Vô Ưu đại sư bỏ xa Quỷ Y.

Quay trở lại câu chuyện, Lê Tấn nghe xong mục đích của Vô Ưu liền nói :" Hoan nghênh đại sư tới tham gia biên soạn, có sự chỉ dạy của ngài chắc chắn chất lượng bộ y điển lần này được tăng lên rất nhiều."

" Bệ hạ quá lời, y thuật của bần tăng chưa tới mức có thể chỉ dạy các danh y trong thiên hạ, có chăng là cùng trao đổi, học tập lẫn nhau mà thôi." Vô Ưu đại sư rất khiêm tốn đáp lời.

Lê Tấn liền nói :" Đại sư y thuật nổi danh thiên hạ, không cần khiêm tốn như vậy. Lần này đại sư tham gia biên soạn y điển, khi hoàn thành triều đình sẽ đề tên ngài đầu tiên trên danh sách tác giả. Không những vậy triều đình sẽ cho lập một văn bia ghi nhớ công lao của những người tham gia biên soạn, tên của đại sư cũng sẽ được trang trọng khắc hàng đầu tiên trên đó."

Đối với những hứa hẹn này của hoàng đế Vô Ưu không quá để tâm, lão tham gia chuyện này là mong tạo phúc bách tính chứ không phải vì lưu danh. Tuy nhiên chuyện tên tuổi của bản thân được đời sâu ghi nhớ cũng không tệ, không cần từ chối.

Chuyển qua vấn đề khác, Vô Ưu nhớ lại lời kể về hoàng đế của Phổ Đà, lão hỏi:" bệ hạ, người có muốn cân nhắc chuyện theo Phật hay không ?"

Lê Tấn cười nhẹ, tại sao mấy cao tăng phật môn này lại thích dụ hắn theo phật vậy chứ. Trước kia Phổ Đà từng có ý này, giờ Vô Ưu lại có lời tương tự. Hắn trả lời:" trẫm chỉ là người trần mắt thịt, tự nhận bản thân có đủ thất tình lục d·ụ·c. Trẫm là kẻ thích ăn ngon, yêu mỹ nhân, lại càng ham muốn quyền lực. Người như trẫm Phật môn có thể dung sao ?"

Vô Ưu đại sư trầm ngâm rất lâu, cuối cùng đáp :" Bệ hạ, Phật môn có thể dung tất cả người thiên hạ, chỉ cần bệ hạ có lòng hướng Phật, tâm hướng thiện thì chính là người theo Phật, không nhất thiết phải xuất gia tu tập."

Lê Tấn cười nhạt, lúc sau nghiêm mặt nói:" Đại sư, người lương thiện khó làm, đế vương lương thiện càng khó làm. Trẫm đời này muốn làm vị vua tốt, dẫn dắt Đại Việt đi tới thịnh thế, bởi vậy định sẵn không thể lương thiện."

Vô Ưu nghe xong chỉ biết thở dài trong lòng, có lẽ Phổ Đà nhìn đúng, vị trước mắt này sẽ đem đến gió tanh mưa máu cho thiên hạ. Chuyện đã không thể nói tiếp, lão chỉ có thể sớm xin phép cáo lui. Lê Tấn không có giữ lại, để Tiểu Hắc Tử tiễn lão xuất cung, bản thân tiếp tục thú vui câu cá.

Đợi hai người đi rồi, Quỷ Y xuất hiện bên cạnh Lê Tấn khẽ nói:" tiểu chủ nhân, lão đầu trọc Vô Ưu thân mang trọng thương."

Lê Tấn không chút bất ngờ, hắn nói ra tin tức:" ít lâu trước lão cùng Bách Hoa sư thái giao đấu bị thua chạy, trên người có thương thế rất bình thường."

Quỷ Y lại nói:" Không phải như vậy, Bách Hoa sư thái đánh lão b·ị t·hương nhưng vẫn còn sức chạy trốn, qua thời gian dài như vậy hẳn thương thế đã khỏi hẳn. Chưa kể theo quan sát ta có thể xác định thương thế của lão rất nặng, với tình trạng hiện giờ của lão bất kỳ một cao thủ hạng khá nào trên giang hồ đều có thể đòi mạng lão."

Lê Tấn không hiểu hỏi lại :" rốt cuộc thì ngươi muốn nói gì, nói rõ ra xem nào ?"

Quỷ Y bắt đầu phân tích :" Vô Ưu bị Bách Hoa sư thái đả thương không quá nặng, theo thời gian tính toán chắc chắn đã dưỡng tốt. Từ đó mà suy, lão tới kinh thành chính là trong trạng thái toàn thịnh, mà Vô Ưu toàn thịnh thì bất kỳ ai trong số mười người chúng ta đều không thể một mình đánh lại lão. Vậy thì rốt cuộc là ai ở Đông Kinh này đã khiến lão bị trọng thương như vậy. Tiểu chủ nhân, người có từng nghĩ đến điểm này sao ?"

Lê Tấn rốt cuộc đã rõ ý tứ của Quỷ Y. Thành Đông Kinh này là trung tâm của Đại Việt, việc ẩn tàng một vài cao thủ là điều bình thường. Chỉ là một đại cao thủ như Vô Ưu cũng bị kích thương, chứng tỏ kẻ ra tay võ công rất kinh khủng, Quỷ Y là lo ngại kẻ đó có thể uy h·iếp đến hắn. Lê Tấn bỗng như nhớ ra điều gì đó, hướng ánh mắt nhìn về một phía, miệng khẽ lẩm bẩm " lão đầu, là ngươi ra tay sao ?"

Chương 260. Gặp gỡ Vô Ưu .