Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 264. Phùng Hổ được thưởng công.( Nay thêm một chương)

Chương 264. Phùng Hổ được thưởng công.( Nay thêm một chương)


Chương 264.

Mặc kệ mọi chuyện ngoài kia cuộc sống của mọi người vẫn tiếp tục, có những người không có thời gian quan tâm đến những tin tức nóng hổi nơi phố thị mà chuyên tâm vào lĩnh vực nào đó, tiêu biểu như Phùng Hổ và đám người xung quanh lão. Từ ngày nhận được bản vẽ mô phỏng chiếc cối xay gió nhóm người bọn họ ngày đêm nghiên cứu, chế tác các bộ phận cần thiết của quái vật khổng lồ này. Thời gian này mọi người trừ ăn với ngủ còn lại đều làm việc, tất cả vì mục tiêu sớm nhất tạo ra cối xay gió. Bằng vào những nổ lực không ngừng nghỉ cuối cùng bọn họ cũng hoàn thành chế tác thiết bị cần thiết cho một chiếc cối xay gió, việc tiếp theo cần làm là tìm một nơi thích hợp để xây trụ, dựng cối xay gió lên.

Phùng Hổ cùng đồng nghiệp dạo quanh một vòng khảo sát các nơi, sau cùng chọn xây dựng thí điểm bên bờ nam sông Nhị. Ngay lập tức nhân công được triệu tập, vậy liệu được chuyển tới, liên tục thi công nhiều ngày không nghỉ. Đến ngày 13 thì công trình hoàn thành, Phùng Hổ và đồng nghiệp chờ đợi thời điểm chiếc cối xay gió chính thức hoạt động.

Sức gió bên sông khá ổn, từng vòng từng vòng xoay của cánh quạt khiến trục chầm chậm xoay đều. Ba ngày sau đó bọn họ lần lượt thử nghiệm cối xay gió, trước tiên dùng nó làm sức kéo cối xay nhỏ ngũ cốc, hiệu quả thu được không tệ, cái cối xay này mỗi ngày có thể nghiền gần 500 cân ngũ cốc thành bột. Sau hai ngày thử nghiệm với cối xay, Phùng Hổ và đồng nghiệp tiếp tục thay vào bánh trục dùng để chuyển nước từ dưới sông Nhị lên bờ, sau một ngày thí nghiệm thu được gần 5 miếng nước ( 1 miếng =14,4m3 ). Điều này khiến đám người si mê kỹ thuật trong Công Bộ mừng phát điên. Dù còn vài bộ phận cần hiệu chỉnh để đạt được hiệu suất hoạt động tốt hơn nhưng bước đầu cho thấy có hiệu quả. Ngoài ra cỗ máy mà bọn họ tạo ra có thể hoạt động trơn tru chính là bước đà tuyệt vời cho những tiến bộ về sau.

Phùng Hổ quá đỗi vui mừng, lão dặn dò các đồng liêu chuẩn bị tiệc rượu để mừng công. Bản thân thì vội vàng tiến cung, lão muốn báo thành tựu mới đạt được lên hoàng thượng.

***

Vẫn như mọi ngày bình thường, Lê Tấn buổi chiều đều làm việc trong Ngự Thư Phòng. Đỗ Khắc Hải tiến vào báo lên :" bệ hạ, Công Bộ Phùng Hổ xin cầu kiến bệ hạ."

Lê Tấn nghĩ một chút liền ra lệnh :" Cho lão vào đây đi."

Đỗ Khắc Hải tuân mệnh đi làm, rất nhanh Phùng Hổ được dẫn tiến nội thư phòng. Quân thần gặp mặt lễ nghi không thể thiếu, sau màn quỳ gối hành lễ, Lê Tấn cho phép lão đứng lên nói chuyện. Không có vòng vo mà hỏi :" Khanh tìm trẫm là có gì muốn báo cáo sao ?"

Phùng Hổ không kìm được hưng phấn đáp:" bẩm bệ hạ, sau một thời gian nghiên cứu chúng thần đã chế tạo thành công chiếc cối xay gió đầu tiên. Sau khi thử nghiệm hoàn tất thần liền tới đây báo cáo."

Lê Tấn không cảm thấy ngạc nhiên, dù sao kết cấu cối xay gió không quá phức tạp, với trình độ của đám người Công Bộ trước sau gì cũng chế ra mà thôi. Chỉ là cảm thấy Phùng Hổ hào hứng kể như vậy, hắn không nỡ phá vỡ sự vui sướng của lão bèn khen nhẹ :" Tốt, các khanh đều làm rất tốt, trẫm sẽ có phần thưởng cho tất cả những người tham gia việc này."

Phùng Hổ đạt được ngợi khen, còn có hứa thưởng từ bệ hạ thì mừng lắm. Lão mừng không chỉ vì đó là lời hay ý đẹp, là tiền tài mà còn là sự công nhận cao nhất dành cho sự nỗ lực của lão và đồng liêu trong suốt thời gian qua. Lão lập tức quỳ gối tạ ơn hoàng ân của hoàng thượng ban cho, trong lòng đầy cảm kích, cùng theo đó là sự tôn kính trong lòng.

Lê Tấn đương nhiên không chỉ dừng lại ở những lời báo cáo đơn giản như này mà muốn biết thêm, hắn hỏi :" kích thước chính xác của cối xay gió mà các khanh chế tạo là bao nhiêu? Mỗi ngày tối đa/tối thiểu có thể nghiền bao nhiêu cân bột? Chuyển bao nhiêu nước ? Chi phí chế tạo thử nghiệm là bao nhiêu ? Nếu sản xuất đại trà thì giá thành lại là bao nhiêu ? Dự tính tuổi thọ các bộ kiện là bao lâu ?"

Phùng Hổ bị một đống câu hỏi như vậy ập tới thì ngây ra, lão quả thực quá đỗi vui mừng chạy tới báo tin, bản thân cùng đồng liêu chưa thử nghiệm đủ nhiều để có thể trả lời công suất tối đa, tối thiểu của cối xay gió. Việc tính toán giá thành lại càng không phải nói, đừng nói là chuyện tính chỉ phí sản xuất đại trà mà đến chi phí nghiên cứu sản xuất cối xay gió đầu tiên lão cũng chưa nắm được. Bởi vậy lão ngượng ngùng không biết làm sao trả lời câu hỏi của hoàng thượng. Sau một lúc lão quyết định nói thật :" bệ hạ, thần sau khi thành công chế tạo cối xay gió liền tiến cung báo lên, những vấn đề này chưa có thí nghiệm, tính toán đầy đủ. Xin bệ hạ cho thần thêm thời gian, sau khi trở về thần và các đồng liêu sẽ không ngừng làm việc để sớm báo lên bệ hạ kết quả chính xác nhất."

Lê Tấn nghe xong thì liền hiểu, Phùng Hổ và đám người Công Bộ sau khi chế tạo thành công liền vội vàng muốn nói với cả thế giới biết chuyện này, vậy nên Phùng Hổ mới vội vàng tiến cũng báo cáo mà chưa có tính toán đầy đủ những vấn đề trên. Không thể trách bọn họ, đây là tâm lý bình thường của con người khi phát hiện, chế tạo ra thứ gì đó mới mẻ, giống như Ác-si-mét năm xưa từng loã thể mà hét lên cho mọi người cùng nghe ơ-rê-ca ơ-rê-ca.

Đối với những nhân tài kỹ thuật như Phùng Hổ hắn rất coi trọng, muốn bảo hộ bọn họ một cách tốt nhất. Vậy nên không có áp đặt thời gian với công việc của họ, mà nói :" Thôi được rồi, hẳn thời gian này các khanh cũng vất vả nhiều nên nghỉ ngơi vài ngày rồi lại thí nghiệm, tính toán các vấn đề tiếp theo. Trẫm lệnh các khanh đều trở về phủ dưỡng đủ 3 ngày, đợi sức khoẻ tràn đầy lại tiếp tục công việc. Đối với chuyện này trẫm không gấp, khanh và mọi người cứ thong thả mà làm."

Phùng Hổ dù cảm thấy việc nghỉ ngơi không cần thiết nhưng hiểu rõ bệ hạ đây là quan tâm sức khoẻ bọn lão nên không có phản đối lệnh của ngài. Chậm rãi chắp tay nói:" tuân lệnh".

Lê Tấn như nghĩ tới gì đó, liền lớn tiếng ra lệnh :" Đỗ Khắc Hải, ngươi đến Ngự Thiện Phòng lệnh đám Ngự Trù làm một bàn yến tiệc, cùng với đó chuyển ra 10 vò Ngư Tửu, trẫm muốn dùng những thứ này ban thưởng cho Phùng Hổ và các quan viên Công Bộ."

Đỗ Khắc Hải nghe rõ liền tuân lệnh đi làm, không có hỏi han gì thêm. Phùng Hổ nghe đến đây không kìm được xúc động, nước mắt khẽ chảy ra. Lão cảm thấy nhận đủ sự công nhận cũng như khen thưởng từ trước đó, nhưng bệ hạ lại thưởng thêm, đó là Ngự Yến, Ngự Tửu, bình thường đều là thưởng cho trọng thần lập được công lao to lớn cho xã tắc, đám người chuyên về kỹ thuật như bọn lão có mơ cũng không dám mơ. Đối với thời đại này những kẻ giỏi kỹ thuật như bọn lão không quá được coi trọng so với văn thần, tướng lĩnh. Dù cho một người có sáng chế, phát minh gì mới giúp làm lợi rất nhiều cũng chỉ được ngợi khen vài câu, thưởng chút tiền mà thôi. Đem so ra thì đương kim bệ hạ là người đặc biệt đối xử tốt với đám dân kỹ thuật bọn lão, có câu n·gười c·hết vì tri kỷ, nhận được sự xem trọng của hoàng thượng đời này bọn họ mãn nguyện rồi.

Trái với sự xúc động của Phùng Hổ, Lê Tấn thấy lão già này rơi nước mắt thì cảm thấy khó hiểu. Liền hỏi lại :" làm sao ? Khanh cảm thấy ấm ức vì phần thưởng của trẫm không xứng đáng với công lao bỏ ra ư ?"

" Nào có, nào có, bệ hạ ban thưởng đã rất hậu, thần nào dám nghĩ vậy". Phùng Hổ vội vàng phủ nhận.

Lê Tấn lại hỏi :" đã vậy khanh phải vui chứ, khóc cái gì ? Ai không biết chuyện còn tưởng trẫm bạc đãi Khanh, mà khanh biết trong hoàng cung này làm thần tử chỉ được khóc khi nào sao ?"

Phùng Hổ nghe vậy bừng tỉnh, vội vàng quỳ gối tạ tội :" thần đáng muôn c·hết, xin bệ hạ trị tội thần."

Đối với thần tử, theo quy củ chỉ có thể khóc trong hoàng cung khi đưa tang hoàng đế, còn không sẽ bị xem là trù ẻo nhà vua, đây là đại tội. Tuy nhiên Lê Tấn luôn không quan tâm mấy cái quy củ này, thỉnh thoảng hứng lên hắn vẫn hù vài người khóc ngất lên ngất xuống.

Lê Tấn không có định hù công thần của mình, hắn liền xua tay nói :" được rồi, trẫm không bắt tội khanh, chỉ là từ sau phải chú ý một chút. Trẫm không thích thấy kẻ khác khóc lóc trước mặt mình, luôn muốn nhìn người người cười vui. Khanh hiểu rồi chứ?"

Phùng Hổ lập tức dập đầu tạ ơn, không quên khẳng định mình nhớ rõ, từ sau sẽ không phạm phải lỗi này.

Lê Tấn cho lão đứng lên, tiếp tục hỏi :" Số máy tuốt lúa trẫm lệnh khanh cho sản xuất hoàn thành đến đâu rồi."

Nghe hỏi câu này Phùng Hổ lại ngây ra, chuyện này lão sớm vứt cho người khác phụ trách, bản thân thì toàn tâm toàn ý với công cuộc chế tạo cối xay gió, vậy nên chuyện này hoàn toàn không nắm được.

Lê Tấn thấy phản ứng này liền đoán được, chỉ biết cười, đúng là dân si mê kỹ thuật chính là đám người điên, một khi chú tâm vào gì đó sẽ quên hết mọi sự trên đời, thậm chí đến vợ con cũng không thèm để ý. Hiểu rõ liền không làm khó đối phương, hắn ra lệnh :" sau khi trở về khanh hãy kiểm tra lại chuyện này rồi viết tấu báo lên cho trẫm, cứ ghi rõ đây là tấu trẫm đặc biệt yêu cầu, bên phía Bùi Tướng Quốc sẽ biết mà chuyển lên."

Phùng Hổ ngại ngùng vì cảm thấy bản thân đã không làm đủ tốt những việc mình được giao. Lão liền chắp tay nói " tuân lệnh" rồi xin phép lui . Trên đường trở về không ngừng suy nghĩ làm sao để làm tốt hơn nhiệm vụ của mình, không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ.

Phùng Hổ vì vậy mà không để ý thấy sự ngưỡng mộ trong ánh mắt của những người chứng kiến lão xuất cung. Sở dĩ mọi người có thái độ này là vì phía sau lão có đoàn nội quan mang theo từng hộp từng hộp đựng thức ăn ngự ban, cùng với đó là một xe chở 10 vò Ngự Tửu.

Chương 264. Phùng Hổ được thưởng công.( Nay thêm một chương)