Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 267. Sĩ tử về kinh.

Chương 267. Sĩ tử về kinh.


Chương 267.

Mới là cuối tháng 9 nhưng tại Đông Kinh đã có không ít sĩ tử tham gia kỳ thi Hội năm nay đổ về, từng nhóm từng nhóm tụ cùng nhau giao lưu văn thơ, ôn tập kinh sử, bàn luận thời thế, đương nhiên không thiếu những kẻ tụ cùng nhau ăn chơi. Đây đều là những sĩ tử đã đỗ Cống Sĩ trong kỳ thi Hương nhưng không đủ tài năng và may mắn trở thành tiến sĩ trong các khoa trước, lần này lại đăng ký thi Hội mưu cầu một xuất thân Tiến Sĩ.

Kinh thành không thiếu chốn ăn chơi cho đám văn nhân tiêu tiền, trước đến nay Mỹ Nhân Lâu luôn được xem là nơi thu hút ong bướm nhất Đông Kinh, chỉ là gần đây nổi lên một cái tên mới chiếm mất vị trí đứng đầu, đó là Hoan Lạc Viên.

Hoan Lạc Viên vốn được dựng lên từ mấy năm trước trên nền móng một thanh lâu rẻ tiền, không được cho là cùng đẳng cấp với những chốn ăn chơi nổi danh ở Đông Thành. Tuy nhiên qua một lần d·ụ·c hoả trùng sinh nó nhanh chóng vươn mình thành tụ điểm ăn chơi có tiếng tại Đông Kinh trong mấy năm gần đây. Vài tháng trước nơi này bị q·uân đ·ội bao vây, lần lượt là bắt người rồi niêm phong. Hoan Lạc Viên lần nữa suy tàn, những ông chủ của các thanh lâu, sòng bạc thành Đông vui như mở hội vì bớt đi một đối thủ cạnh tranh. Nào có ngờ sau vài tháng Hoan Lạc Viên lại được phép mở cửa trở lại, quan ngại hơn lần này bọn họ còn cải biến rất nhiều trong hoạt động kinh doanh biến nơi này thành thỏi nam châm hút khách ăn chơi tìm đến.

Đông thành vì vậy mất khách, khiến các ông chủ sòng bạc, thanh lâu lo lắng, họ không ngừng nghĩ cách thay đổi. Họ muốn là tìm cách đè ép Hoan Lạc Viên, biết được Doãn Quốc Thiện là ông chủ mới nên bọn họ không sử dụng thủ đoạn lưu manh. Chuyển hướng tìm cách quan hệ với các quan lớn nhằm dùng quyền thế của họ ép Hoan Lạc Viên, nào ngờ không vị đại quan nào dám nhúng tay vào việc này. Cuối cùng không còn cách gì khác đành phải mặc cho Hoan Lạc Viên ngày càng làm ăn phát đạt.

Đương nhiên là họ không chịu mãi như vậy, không thể ép thì học theo, bọn họ bắt đầu nghiên cứu nguyên nhân dẫn đến thành công của Hoan Lạc Viên, sao chép những thủ đoạn kinh doanh của nó ứng dụng vào việc làm ăn của mình. Trước tiên là bắt chước y phục dành cho nhân viên nữ, phải nói sườn xám quả thật rất có tính kích thích thị giác nam nhân, chỗ cần bó thì bó, chỗ cần xẻ thì xẻ, nam nhân nào nhìn cô nương xinh đẹp ăn mặc kiểu đó mà không như mèo thấy mỡ. Tiếp theo là học cách bố trí sòng bạc, cái gì mà hạn chế ánh sáng, mê trận trò chơi đều được sao chép. Đặc biệt là khoản dịch vụ tẩm quất xông hơi, cái mà trước đây bọn họ luôn dè bửu cho là rẻ tiền nay cũng học theo, thành Đông gần đây không ít nhà mở ra dịch vụ này.

Tuy rằng Đông Kinh đã không ít Cống Sĩ khoa trước tới sớm nhưng nhiều người trong diện này vẫn là chờ gần ngày mới lên đường vào kinh dự thi. Tại làng Mộ Trạch, phủ Thượng Hồng, xứ Hải Dương có một sử quan đương thời là Vũ Quỳnh, ông từng đỗ Hoàng Giáp tiến sĩ, hiện làm quan trong Thái Sử Viện.

Vũ Quỳnh có một người con gái gả cho một Cống Sĩ cùng quê, bởi vì nguyên nhân nào đó mà hai nhà quyết định cho vị Cống Sĩ trẻ tuổi này ở rể nhà vị quan họ Vũ. Nhiều năm ôn luyện kinh sử, năm nay vị Cống Sĩ này cũng sẽ tham gia kỳ thi Hội, mưu cầu một vị trí xuất thân tiến sĩ.

Sáng sớm, người làm trong phủ họ Vũ dọn lên bữa sáng mời cô gia xơi. Cô gia nhà bọn họ là Cống Sĩ nhưng không giống như những văn nhân khác ăn uống thanh cảnh mà là một thùng cơm chính hiệu. Vị cô gia này nổi danh toàn vùng bởi hai điều hơn người, một là thần đồng học tập, hai là sức ăn vô địch, lượng cơm của vị này phải bằng ba bằng năm người bình thường gộp lại.

Sau khi dùng xong bữa sáng, nương tử xinh đẹp cũng là tiểu thư xuất thân nhà họ Vũ mang đến một phong thư do cha nàng từ Đông Kinh gửi về đưa cho phu quân. Vị Cống Sĩ trẻ tuổi mở thư ra xem, như có suy nghĩ gì đó rất lâu.

Vũ tiểu thư bên cạnh thấy chồng im lặng liền lên tiếng hỏi :" Cha th·iếp viết gì trong thư mà chàng khó nghĩ như vậy ?"

Cống Sĩ giãn ra sắc mặt, nhẹ nhàng nói :" Nhạc phụ muốn ta sớm tiến kinh, chuẩn bị cho khoa thi năm nay. Nghe đâu đề thi khoá này sẽ do đương kim bệ hạ ra, có thể không giống với mọi năm, nhạc phụ vì vậy mà lo lắng, muốn ta sớm tới kinh thành chuẩn bị kỹ càng một chút."

" Cha đã nói vậy thì chàng nên sớm tiến kinh đi, tránh cho gặp phải chuyện làm chậm trễ tiền đồ như một số sĩ tử thi Hương năm nay." Tiểu nương tử dịu dàng nói với chồng mình.

Cống Sĩ đương nhiên là không muốn, hắn còn thích gần vợ nhiều hơn, ngoài ra một nguyên nhân khác là đầu bếp trong phủ làm món ăn rất vừa ý, lần này đi xa lâu ngày khó mà được thoả mãn khẩu vị. Tuy nhiên hắn vẫn biết việc gì nặng việc gì nhẹ, liền nói với vợ :" vậy được rồi, ta lập tức chuẩn bị, hai ngày sau là ngày tốt, ta lên đường về kinh dự thi. Nàng ở nhà chờ ta áo gấm về làng, khi đó ta sẽ đường hoàng đón nàng theo ta."

Tiểu nương tử đương nhiên không nghi ngờ chút nào, nàng luôn tin chồng mình sớm sẽ được đề tên bảng vàng. Hai vợ chồng cùng nhau trò chuyện, chuẩn bị mọi mọi thứ chu toàn, không quên bồi dưỡng tình cảm trước những ngày xa cách tới đây.

**

Tại An Bang, Vĩnh An Hầu b·ị đ·ánh động bởi tiếng hô hoán :" Lão gia, lão gia, Thiên Trị thiếu gia đỗ rồi, đỗ rồi, là đỗ đầu, là đỗ đầu đấy."

Đây chính là người làm được Phủ Vĩnh An Hầu cắt cử đến túc trực gần trường thi đợi yết bảng. Sau khi biết được thiếu gia nhà mình đỗ Giải Nguyên kỳ này thì vội vàng chạy về báo tin.

Vĩnh An Hầu nghe được tin tức thì mừng ra mặt, đứa cháu tiện nghi này đúng là cho lão niềm vui bất ngờ, không chỉ đỗ Cống Sĩ mà còn là Giải Nguyên. Dù An Bang không phải vùng lớn, sĩ tử không quá nhiều, càng không phải nơi có truyền thống khoa cử nhưng đỗ đầu một khoa chính là có thực tài. Kỳ này đỗ Giải Nguyên thì hy vọng có thể đậu tiến sĩ không còn là mơ mộng, Lê Thiên Trị hoàn toàn có đủ thực lực để cạnh tranh với những thí sinh khác trong kỳ thi Hội tới đây. Lão vội vàng cho gọi Lê Thiên Trị và Lê Khải Huyền tới thư phòng thương nghị.

Một lúc sau hai cha con tiện nghi Lê Khải Huyền, Lê Thiên Trị có mặt trong thư phòng của Vĩnh An Hầu. Lão hầu gia lên tiếng trước :" Kết quả thì Hương của Thiên Trị mọi người đều biết rồi, bây giờ chúng ta bàn bạc kỹ hơn cho bước tiếp theo."

Hai người Lê Khải Huyền, Lê Thiên Trị đồng thanh :" vâng thưa phụ thân ( tổ phụ)."

Lão hầu gia tiếp tục :" đầu tiên nói về việc về kinh, ngày mai là ngày tốt hai đứa lên đường ngay đi, tránh cho có biến cố mà chậm trễ ngày giờ. Đồ đạc cần chuẩn bị nhà chúng ta đều chuẩn bị đủ cả rồi, ngoài hành lý thì tiền bạc hay kinh sách đem theo đều được gói gém xong xuôi cho chuyến này. Ngoài ra có một số đồ dùng làm quà tặng để tạo các mối quan hệ ở Đông Kinh cũng được lựa chọn kỹ lưỡng."

Đối với chuyện quà cáp quan hệ gì đó Lê Thiên Trị lần đầu nghe nói, hắn tò mò hỏi :" tổ phụ, nhà chúng ta còn có chỗ dựa lớn tại Đông Kinh ư ?"

Vĩnh An Hầu liền đáp:" không thể nói là nhà chúng ta, chính xác là cha cháu có duyên quen với Lý Quốc Sư, một vị hồng nhân bên cạnh bệ hạ. Lần nào vào kinh muốn vun đắp một chút mối quan hệ này, trong trường hợp cháu đỗ tiến sĩ cũng có người chiếu cố trên quan trường, không thì vẫn là một mối quan hệ có lợi mặt khác với nhà chúng ta."

Lê Thiên Trị nhìn về phía Lê Khải Huyền như có suy nghĩ, đây là cha nuôi hắn mới nhận không lâu, thành thật mà nói hắn không hiểu nhiều về lão, các mối quan hệ trong nhà còn chưa tỏ càng không cần nói quan hệ bên ngoài của cha nuôi. Chỉ là nghe đâu cha nuôi chủ yếu phụ trách việc buôn bán trên biển, rất ít khi tới Đông Kinh, thật không ngờ lại quen được một đại nhân vật trong triều.

Vĩnh An Hầu không để ý đến tâm tư của cháu trai, lão quay qua nói với Lê Khải Huyền :" lần này vào kinh con phải cẩn trọng hành sự, Đông Kinh chắc chắn sẽ có người chú ý chúng ta, đừng có cho bọn họ lý do gây chuyện."

Lê Khải Huyền đáp :" Con biết rõ thưa cha, con tuân theo lời cha dạy mà làm

việc trong chuyến này."

Vĩnh An Hầu lại liếc sang nhìn cháu trai nói :" Thiên Trị, cha cháu làm việc rất có chừng mực nên ta khá yên tâm, người ta lo chính là cháu. Lần này về kinh cháu phải nhớ luôn nghe theo lời cha, chuyện gì không hiểu, không biết cách giải quyết đều đi hỏi cha cháu, theo lời dạy của cha cháu mà làm, hiểu rồi chứ."

Lê Thiên Trị hiểu rằng tổ phụ lo lắng vì hắn vốn xuất thân thổ phỉ không hiểu các lễ nghi, cách đối nhân xử thế chốn kinh thành, vậy nên mới nói lời này. Hắn cũng biết đây là điểm hạn chế của bản thân nên gần đây không ngừng học hỏi thêm về mặt này, tuy nhiên cái gì cũng cần có thời gian. Chỉ có một điều hắn chắc chắn, đó là hắn đang nỗ lực hết sức để rũ bỏ quá khứ của Mai Bất Phục để trở thành Lê Thiên Trị của tương lai. Hắn rất nghe lời đáp lại :" cháu biết, sẽ theo lời tổ phụ dạy mà làm, chuyến này sẽ không trái ý phụ thân."

Ba người tiếp tục bàn bạc mọi chuyện một cách chi tiết hơn, hơn một canh giờ sau mới kết thúc, hai cha con nhà Lê Thiên Trị trở về nơi ở chuẩn bị cho việc ngày mai lên đường về kinh dự thi.

Chương 267. Sĩ tử về kinh.