Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 268. Mộng.
Chương 268. Mộng.
Cho chìa vào ổ quay đều quay đều, đợi đến "tạch" một cái cánh cửa mở ra, hắn cởi đôi giày đen thấy bằng dép đi trong nhà. Như thường ngày lớn tiếng hô lên :" anh về rồi".
Vợ hắn đang nấu ăn trong bếp nói vọng ra :" vâng, anh thay đồ rồi đi tắm đi."
Hắn lần lượt cất đi cặp tài liệu, treo áo vét lên giá, sau đó mở tủ nhặt đủ một bộ đồ mặc ở nhà rồi đi thẳng vào nhà tắm. Mất 15p hắn trở ra với một bộ quần áo cộc tay, đang là mùa hạ, mặc vậy cho mát.
Vợ hắn đang chiên gà rán, món ăn mà hai cô con gái bé nhỏ Tuệ và Yến của hắn rất thích, mùi gà thơm bay khắp trong nhà.
Rảnh rỗi mở điện thoại lướt tiktok, tay nhẹ nhàng lướt lại lướt, chỉ trong một lúc không biết lướt qua bao nhiêu clip ngắn trên nền tảng này. Nội dung xem rất đa dạng, nào là nói về truyện tiên hiệp, highlight bóng đá, game, capcut giật giật, mấy cô em nhảy múa, thời trang phố đi bộ, mèo, c·h·ó, gấu trúc, vài đoạn nhạc đang viral, vân vân. Đây là cách thức g·iết thời gian hiệu quả nhất của người hiện đại, nhiều người còn bị nghiện đến mức tốn quá nhiều thời gian cho ứng dụng này.
Qua một hồi lâu, vợ hắn từ trong bếp đi ra kiếm chùm chìa khoá xe máy rồi theo hướng cửa mà đi, không quên nói lại với hắn :" Anh ở nhà trông hộ em nồi canh, em đi đón con."
Hắn rất thoải mái đáp lại :" ừ, em đi đi, để đó anh trông."
Đối với hắn nấu ăn không phải việc gì quá xa lạ, từ ngày không còn cha mẹ ở bên hắn vẫn lủi thủi một mình nấu ăn từng bữa. Thời gian vài năm thành quen tay, vậy nên tài bếp núc của hắn không phải kém, chỉ là khoảng thời gian ấy mỗi bữa cơm đều thiếu đi mùi vị, có lẽ là thiếu vị của gia đình, của tình thân. Ngày tháng học Trung Học hắn cô đơn, phải nói là rất cô đơn, dần dần biến hắn trở thành đứa trẻ có xu hướng cô độc.
Lên đại học hắn không còn một mình mà có thêm bạn cùng phòng trọ, hắn cảm thấy mình lại lần nữa sống lại, hoà nhập với cuộc sống xã hội loài người. Rồi tình đầu đến với hắn, hai đứa sống chung vài năm rồi tan rã, mãi về sau đều là tiếc nuối.
Ra trường đi làm hắn lại có hẹn với tình yêu, lần này là một cô nàng xinh đẹp nhưng có tính cách khá bướng bỉnh. Ban đầu hắn không thích Quỳnh lắm, theo thời gian dần dần hiểu nhiều hơn về nhau lại yêu lúc nào không hay. Yêu thì có phát sinh quan hệ, rồi bác sĩ bảo cưới, vậy là hắn lại vừa vất vả chăm sóc bà bầu vừa vội vàng chuẩn bị cho đám cưới. Cứ như thế hai đứa về chung một nhà, một rồi hai cô công chúa lần lượt xuất hiện trong cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ Tấn-Quỳnh.
Gia đình rất hạnh phúc, hắn có chỗ mình ba nàng công chúa xinh đẹp bên cạnh, à không đúng là hai nàng công chúa và một Quý Phi nương nương. Sở dĩ có cách nói này là vì Quỳnh sở hữu gương mặt đầy đặn, má có lún đồng tiền nhỏ, thoạt nhìn qua rất giống với nữ diễn viên Tưởng Hân đóng vai Hoa Phi nương nương trong phim Hậu Cung Chân Hoàn Truyện. Vậy nên ở nhà thỉnh thoảng hắn lại giả giọng nữ trêu "nương nương cát tường" mỗi lúc vậy Quỳnh sẽ cười tủm tỉm đùa lại " ban ngươi nhất trượng hồng".
Quay trở lại thực tại, giờ đang là mùa hè hai cô con gái của hắn đang trong kỳ nghỉ, tuy nhiên Quỳnh đăng ký cho hai đứa đi học lớp năng khiếu, đứa lớn thì học Piano, đứa nhỏ thì học múa Ba-lê, nghe đâu học phí cũng không hề rẻ. Tầm này buổi chiều là lúc lũ trẻ tan học, cần đi đón về, cũng may hai đứa học năng khiếu tại cùng trung tâm, một lần có thể đón cả hai.
Vợ đi rồi, hắn tay mang điện thoại vào bếp kiểm tra. Hôm nay vợ hắn cho cả nhà ăn gà rán, hai đứa nhỏ có bốn chiếc đùi, vợ chồng hắn thì một đĩa cánh gà chiên. Ăn cơm không thể chỉ có gà, còn có một đĩa măng tây xào thịt bò, trên bếp đang nấu một nồi canh xương hầm khoai sọ.
Qua một hồi, nếm nhẹ một chút cảm thấy vừa vặn, hắn tắt bếp đi ra ngoài, chút nữa ăn thì bật bếp cho chút mùi tàu vào là tròn vị. Lướt tiktok chán hắn lại chuyển qua bật vô tuyến, chuyển kênh vtv1 xem chuyển động 24h.
Hắn cứ thế ngồi sofa xem rất lâu mà không thấy vợ con trở về, có chút khó hiểu. Mở điện thoại ra gọi thì đầu bên kia vợ hắn không bắt máy, chuyện càng lúc càng quái lạ. Đến tận hơn 7h vẫn không thấy vợ đi đón con về, điện thoại mấy cuộc đều không nghe máy, hắn bắt đầu có chút sốt ruột. Đúng lúc này có cuộc gọi tới, là số vợ hắn gọi, hắn nhanh chóng bắt máy.
Không phải giọng Quỳnh, đầu bên kia vang lên một giọng đàn ông xa lạ :" Alô, anh là chồng của chủ điện thoại này phải không ?"
Hắn đáp :" vâng, đó là điện thoại vợ tôi." Một giây sau hắn nghi ngờ hỏi lại:" cho hỏi có phải anh nhặt được điện thoại của vợ tôi đánh rơi ?"
Đầu bên kia người đàn ông ngập ngừng một chút rồi thông báo :" không phải, vợ và con anh bị đ·ụng x·e,..."
Đúng lúc này Lê Tấn giật mình choàng dậy, hành động của hắn đánh thức Tiểu Mai đang nằm bên cạnh. Nàng nhìn thấy gương mặt tái mét, mồ hôi đầm đìa trên trán thì vội vàng hỏi :" bệ hạ, người làm sao vậy ?".
Tiếp đó Tiểu Mai toan hô người hầu bên ngoài vào trong tẩm điện nhưng bị Lê Tấn giơ tay ngăn lại, hắn nói " trẫm không sao, chỉ là gặp ác mộng, nghỉ ngơi chút là ổn thôi, không cần kinh hãi".
Tiểu Mai không trái ý hắn, nàng ngồi dậy tìm khăn lụa nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên đầu hắn. Tiếp đó ra ngoài giúp hắn lấy một ly trà sen ấm, giúp hắn tĩnh thần.
Lê Tấn cả quá trình này không có phản ứng gì nhiều, hắn đang trầm lặng suy nghĩ về giấc mơ vừa rồi. Đối với hắn đây là ám ảnh sâu trong linh hồn, kiếp trước sau khi mất đi giá đình thì nó là ác mộng đã lặp đi lặp lại giày vò hắn nhiều nhất trong những giấc ngủ. Nó như con dao vô hình cắt xé từng chút từng chút sức sống còn sót lại trong cơ thể rệu rã đó, cuối cùng dẫn hắn đi đến kết thúc dưới lòng sông Hồng.
Xuyên tới kiếp này hắn đã không còn mơ thấy ác mộng này nữa, luôn cho rằng linh hồn mình đã đủ tĩnh lặng để không còn nghĩ về nó. Có câu ngày nghĩ gì đêm mơ vậy, bỏ qua được chính là giải thoát rồi, nào ngờ đâu đêm hôm nay cơn ác mộng lại trở lại.
Loay hoay đến nửa canh giờ, lại khiến cho đám người hầu bên ngoài bận rộn một phen, Lê Tấn và Tiểu Mai mới tiếp tục nghỉ ngơi.
Trong một góc khuất nhỏ của cung điện, một nội quan cầm theo bút lông ghi chép lại sự bất thường trong đêm này, đây là công việc hàng ngày của hắn. Việc ăn, ở, đi lại, nghỉ ngơi, sắc d·ụ·c, thậm chí là vệ sinh của hoàng đế luôn được ghi chép cẩn thận, đây là tài liệu để Thái Y có thể theo dõi sức khoẻ, cũng là nguồn cho những thâm cung bí sử chốn cùng đình được lưu lại ngày sau.
**
Cùng vào nửa đêm tại phía nam kinh thành, trong một gian phòng nhỏ một thiếu nữ giật mình tỉnh giấc trong đêm. Nếu ai có thể nhìn thấy nàng lúc này thì sẽ nhận ra má nàng đang đỏ bừng giống như vừa trải qua chuyện gì xấu hổ.
Thiếu nữ năm nay đã đến tuổi trăng tròn, trong nhà bắt đầu bàn tính chuyện hôn sự của nàng. Chẳng biết có phải vì chuyện này hay không mà gần đây nàng thường hay nằm mộng. Trong giấc mơ nàng nắm tay một người con trai khác cùng đi về phía trước, điều đặc biệt là trong giấc mộng nàng chỉ nhìn thấy tay đối phương, còn lại dùng mạo,dáng người đều rất mơ hồ. Một điểm kỳ lạ nữa là trong mộng tay áo của nàng rất đẹp, đó là kiểu lễ phục may bằng vải gấm, có màu vàng tôn quý, phía trên có thêu hoa văn hình chim.
Đắn đo rất lâu sáng ngày hôm sau thiếu nữ quyết định e thẹn kể chuyện này cho mẹ nghe, muốn biết xem chuyện này có phải bình thường mà thiếu nữ nào đến tuổi cập kê cũng gặp phải hay không.
Mẹ nàng rất chăm chú nghe con mình kể chuyện, hồi lâu chìm vào trong suy tư. Một hồi lại một hồi, cuối cùng người mẹ lên tiếng căn dặn:" Con gái, con hãy quên đi giấc mơ này, coi như chưa từng có giấc mơ như vậy. Ngoài ra không được kể lại cho bất kỳ ai nghe về nội dung vừa kể cho mẹ, kể cả cha và các anh em của con, mẹ cũng xem như chưa từng nghe qua chuyện này. Con nhớ rõ chưa ?"
Thiếu nữ cảm nhận được sự nghiêm trọng trong thái độ của mẹ liền suy nghĩ không thôi, chẳng nhẽ giấc mơ này có gì sai trái sao, đến nỗi mẹ nàng phải bắt nàng quên đi, cấm kể cho người khác nghe về nó. Tính tò mò của người trẻ tuổi thôi thúc nàng hỏi lại :" Mẹ, giấc mơ này có vấn đề gì sao?"
Người mẹ hơi nhíu mày khẽ gắt:" Cứ nghe lời là được, đừng có hiếu kỳ về chuyện này, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Thiếu nữ thấy mẹ tức giận thì cúi đầu, nàng nhận sợ :" Vâng con biết rồi, con sẽ không hỏi, cũng không kể cho ai về việc này."
Người mẹ lúc này mới dịu dàng nắm tay, vén hộ tóc mai cho con gái, trong lòng đầy suy nghĩ. Nàng đủ hiểu biết để hiểu được ý nghĩa của những điều con gái thấy được trong giấc mơ, điều đó khiến nàng lo sợ. Hy vọng giấc mơ chỉ là giấc mơ mà không phải điềm báo cho tương lai của con gái nàng, nàng không muốn nó trở thành sự thật. Còn nữa, chuyện này không thể kể cho kẻ khác, nếu không chính là tự mang tai hoạ đến cho nhà mình.
Gia đình nàng trong vùng cũng có chút thế lực, ông cố của chồng nàng năm xưa từng làm quan lớn trong triều, tuy nhiên nhiều năm nay gia tộc đã sa sút. Chồng nàng xuất thân chỉ là bàng chi, không có tiếng nói trong gia tộc, bản thân lão cũng chẳng có công danh hay quan chức gì, chỉ là viên quản lãnh vùng này. Nếu sóng gió theo giấc mơ của con gái ập tới thì e là không ai có đủ sức lực đứng ra che chở, tai ương là không tránh khỏi. Bởi vậy nên giấc mộng thiếu nữ của con gái hoàn toàn có thể trở thành khởi nguồn cơn ác mộng cho tất cả mọi người trong nhà, nàng phải ngăn cản khả năng xảy ra chuyện này.