Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 269. Làm giả.
Chương 269.
Thành Tây, trong Hoan Lạc Viên ông chủ trên danh nghĩa của nơi này Doãn Quốc Thiện đang ngồi uống rượu cùng với Hồ Tú Tài. Bao năm qua đều là Hồ Tú Tài kiếm ăn dưới sự che chở của Doãn Quốc Thiện, đương nhiên phải nộp phế, hai người nói thân thiết không phải thân thiết nhưng coi như quen biết, dạo gần đây xích lại quan hệ do cùng liên quan đến việc kinh doanh xổ số.
Uống một chén, lại gắp một miếng thịt dê cho vào miệng, cảm thấy mỹ vị. Doãn Quốc Thiện hỏi chuyện :" Vụ bên thành Đông êm rồi chứ ?"
Hồ Tú Tài đáp :" Lão Đại ngài yên tâm, chuyện này đơn giản, tiểu đệ vừa ra tay đã dẹp yên."
Chuyện là bên Thành Đông không biết là tự phát hay có người đứng sau giật dây mà xuất hiện hai tờ vé số cùng trúng giải đặc biệt trong cùng một ngày của Xổ Số Đông Kinh. Xổ Số Đông Kinh đều là in theo từng số tiến lên, mỗi ngày không có vé số trùng lặp, vậy nên chắc chắn có một vé là giả. Chuyện này dẫn đến lộn xộn trong việc trả thưởng, nhân viên Xổ Số Đông Kinh không biết ứng phó ra sao, nếu để lâu ảnh hưởng đến uy tín của tiệm, cuối cùng phải mời Hồ Tú Tài tới xử lý.
Trước khi mở việc làm ăn này hoàng đế nói rất rõ việc quan trọng nhất trong kinh doanh xổ số là phải đảm bảo không kẻ nào có thể làm giả vé của Xổ Số Đông Kinh, Hồ Tú Tài và Doãn Quốc Thiện luôn để tâm điểm này. Vậy nên trong quá trình in ấn Hồ Tú Tài không ngừng ứng dụng vài kỹ thuật chống làm giả lên vé số. Lão vốn có kinh nghiệm trong lĩnh vực làm giả, in giả mấy chục năm, kỹ thuật làm giả của lão chính là đỉnh cấp, vậy mà lần này có kẻ dám chơi trò này với lão, khi biết chuyện chỉ nhếch mép nói "đúng là nghé con không sợ cọp".
Tuy nhiên Hồ Tú Tài gặp phải bất ngờ rất lớn, kẻ ra tay lần này cũng là cao thủ trong nghề, thủ thuật làm giả của đối phương rất là cao minh, tờ vé giả đó được làm giống đến chín thành rưỡi, không thể phân biệt bằng mắt thường. Việc chỉ dựa vào vé số thành phẩm đi làm vé giả giống đến hơn chín thành đã rất cừ, đảo ngược quá trình truy nguyên kỹ thuật in ấn từ thành phẩm rất khó làm được, có thể sao chép chính xác hoàn toàn là chuyện gần như không thể. Bởi vậy Hồ Tú Tài chiếm hết ưu thế, cuối cùng thành công phân biệt thật giả, làm cho kẻ xấu phải lòi đuôi.
Quay lại cuộc trò chuyện, Doãn Quốc Thiện khẽ than :" hoàng thượng quả nhiên tính toán cao minh, ngài biết trước kiểu gì cũng có kẻ làm giả nên chộp tên chuyên gia làm giả như ngươi tới tay từ trước."
" Chỉ là chút bàng môn tà đạo, nào đáng nhắc tới, đều là bệ hạ cùng Lão Đại cất nhắc tiểu đệ." Hồ Tú Tài nói nịnh.
Doãn Quốc Thiện cười cười, hắn biết đối phương đang vuốt mông ngựa nhưng rất thưởng thức. Tiếp tục uống một chút, nhắm một chút, lại gọi người chơi đàn trợ hứng.
Hồ Tú Tài lại nói :" Lão Đại ngài mới là người được bệ hạ xem trọng, công việc làm ăn béo bở đều nghĩ tới ngài. Chưa kể từ đầu năm đến giờ Lão Đại ngài cũng được diện thánh tới mấy lần, so ra còn nhiều hơn đa số quan viên trong thiên hạ."
Doãn Quốc Thiện cảm thấy tên này có chút nói quá rồi, đem hắn đi so sánh với quan viên không tốt, nhỡ may lời này truyền ra sẽ kéo phiền toái vào cửa. Vậy nên liền đe tên này giữ mồm giữ miệng, lời tương tự không được lại nói.
Hồ Tú Tài nhận sợ, hắn rất biết nịnh nọt, cũng hiểu lúc nào cần nghe lời. Tiếp đó lại hỏi :" Tháng này bệ hạ có triệu kiến Lão Đại ngài chưa ?"
Doãn Quốc Thiện lắc đầu nói :" chưa, thực ra cũng lâu rồi ta chưa có diện thánh, có lẽ ngài quá bận nên không thèm để ý đến ta, lúc nào ngài có việc c·ần s·ai bảo sẽ nhớ ra cho người tìm ta ."
Doãn Quốc Thiện cũng chả ham hố gì chuyện gặp hoàng đế, đơn giản cách thức nhập cung của lão rất khác với đám quý nhân vào cung, mỗi lần đều là chịu khổ chứ sướng gì đâu.
Hồ Tú Tài như có suy tính gì đó dò hỏi:" nghe nói bệ hạ chuẩn bị cho phép nhà giàu có quyên tiền xây trường, ai quyên đủ ngàn quan thì con cháu có về sau có thể đến học cùng con cháu quý nhân. Lão Đại ngài có tính toán gì đối với chuyện này không ?"
Doãn Quốc Thiện nghĩ đến đây chỉ cười, lão sớm nhìn thấu đây là thủ đoạn vơ vét tiền bạc vị trong cung kia sử dụng. Có lẽ tham gia sẽ đạt được lợi ích gì khác nhưng lão tạm nhìn không ra, chỉ là cái miệng há lớn có ngu mới tự nhảy vào. Việc cho con cái đến học trường quý tộc chưa hẳn đã tốt, dù sao hai bên xuất thân quá khác biệt, con lão tới đó chưa hẳn được vui vẻ học tập. Lùi lại một bước nếu ngày sau muốn cho con tới đó học thì trực tiếp cầm tiền đi xin hoàng thượng cũng không muộn.
Nghĩ rất rõ ràng, Doãn Quốc Thiện nói :" Ta sẽ không quyên tiền xây trường quý tộc, ta chưa có định cho con mình cùng học với đám công tử quyền quý. Họ Doãn ta cho rằng vật tụ theo loài, chúng ta chỉ là giun nhỏ đừng cố theo chim bay lượn trên bầu trời. Ta biết lão Hồ ngươi có ý nghĩ gì đó, muốn đập nồi dìm thuyền tham gia vào, hòng mưu cầu tương lai cho con cái. Nghe ta, sớm bỏ ý định này đi, không có lợi đâu, dùng tiền đó cho con ngươi ăn tốt, mặc tốt, theo học thầy giỏi thì hơn."
Hồ Tú Tài nghe vậy liền biết tâm tư của mình bị Doãn Lão Đại nhìn thấu, hơi cúi đầu suy nghĩ. Bản thân lão vốn là học sinh nghèo, thi cử không có kết quả nên đổi thành theo đường tà đạo kiếm sống, trong tâm lão luôn hướng tới tầng lớp sĩ phu. Đời mình làm không được, lão muốn để đời sau hoàn thành tâm nguyện này, khi nghe tin về việc xây dựng trường học mới lão đã cân nhắc rất nhiều. Chỉ cần bỏ ra số tiền lớn sau này con cháu có thể theo học cùng đám con em quý tộc, tạo vài mối quan hệ với người quyền quý, đó là nền tảng tốt để lũ trẻ tiến vào tầng lớp tinh hoa trong xã hội. Doãn Quốc Thiện nói vậy khiến lão không còn chắc chắn với những tính toán của mình, có lẽ cần phải cân nhắc kỹ càng hơn chuyện này.
***
Chuyện làm giả gây xôn xao nhất gần đây ở Đông Kinh không phải là vé số mà là bạc. Chuyện là gần đây Trung Đô Phủ Doãn có tiếp nhận một vụ k·iện c·áo, bên nguyên là thương nhân họ Sái cáo bên bị là Trình Trình Thuyền Hành đã dùng thủ đoạn làm giả chiếm đoạt của mình 1 vạn lượng bạc trắng.
Vụ việc có thể tóm tắt như sau: Họ Sái có 1 vạn lượng bạc trắng đặt ở An Bang muốn thuê người vận chuyển về Đông Kinh. Qua quá trình tìm hiểu cuối cùng quyết định thuê Trình Trình Thuyền Hành vận chuyển, thù lao và thời gian giao nhận đều thương lượng tốt. Bên Thuyền Hành nhận đủ 20 thùng bạc, dùng đội thuyền nhỏ chuyển theo đường thủy về Đông Kinh. Tới khi nhận hàng thì họ Sái yêu cầu mở thùng bạc kiểm tra, kết quả phát hiện cả 20 thùng đều không phải là bạc mà được thay bằng một thứ kim loại giống bạc nhưng nhẹ hơn, mềm hơn chứ không cứng và nặng như bạc. Họ Sái liền làm lớn chuyện, yêu cầu bên phía thuyền hành trả lại bạc cho mình. Bên thuyền hành thì khẳng định mình không có gian dối, nhận hàng ra sao trả hàng như vậy. Lời qua tiếng lại không thể giải quyết, cuối cùng thương nhân họ Sái quyết đi tìm Trung Đô Phủ Doãn báo án.
Đối với chuyện này Triệu Công Minh rất đau đầu, chưa nói chuyện thật giả ra sao, bên nào gài bên nào, bối cảnh của hai bên đều có thể ép hắn khó chịu. Họ Sái là thương nhân ở Kinh Bắc, có quan hệ rất thân cận với nhiều quan viên trong phe sĩ phu Bắc Hà. Bên kia Trình Trình Thuyền Hành chính là có quan hệ thông gia với nhà họ Trịnh, họ Trịnh này không phải là Trịnh gia ở Thủy Chú mà là nhà mẹ của Trịnh Thái Phi, mẫu phi của Kinh Vương, người vừa mới được bổ nhiệm làm tân Hình Bộ thượng thư.
Sau vài ngày quên ăn quên ngủ trả án vất vả Triệu Phủ Doãn ốm liệt giường rồi, vụ án này Trung Đô Phủ không thể giải quyết nên được chuyển lên Hình Bộ. Tân nhiệm thượng thư Kinh Vương Lê Kiện là người có quan hệ với bên bị nên không thể tự mình thụ lý, cũng không dám phái thuộc cấp đảm nhiệm vì sợ bọn họ vì quan hệ của mình mà xử lý có thiên vị. Vậy là hắn tiến cung bẩm báo chuyện này lên hoàng thượng, chờ bệ hạ quyết đoán.
Trong Ngự Thư Phòng, Lê Tấn nhìn xem từng thỏi bạc giả được đem tới, nhìn ngắm rất lâu có thể khẳng định mắt thường chỉ nhìn rất khó phân biệt, chỉ khi nâng lên mới cảm thấy không giống. Lục lọi trí nhớ kiếp trước, cuối cùng hắn khẳng định đây là kẽm, một kim loại rất có tính ứng dụng trong công nghiệp hiện đại.
Tính toán một chút liền nói với Kinh Vương:" Thứ này không phải là bạc nhưng cũng rất có giá trị, triều đình sẽ thu mua thứ này với giá bằng 1/10 giá thu mua bạc. Khanh trở về thì giúp trẫm thông báo như vậy, từ ngày mai ngoài cổng nha môn Hộ Bộ sẽ mở sập thu mua thứ này."
Kinh Vương nghe xong không hiểu đầu đuôi ra sao, tại sao bệ hạ lại muốn thu mua thứ bạc giả này. Chưa kể hắn tới đây là muốn tâu lên án k·iện c·áo, không phải đến giúp bệ hạ làm buôn bán. Hắn liền tâu hỏi :" bệ hạ, vậy còn án k·iện c·áo này thì sao ?"
Lê Tấn chậm rãi nói :" Bạc không phải bạc, rõ ràng có bên gian dối, chỉ là chúng ta không biết được là bên nào, trẫm không thể phán quyết. Trường hợp này chỉ có thể phạt trượng cả hai bên, lại tịch thu vật phẩm là đám bạc giả này, như vậy hai bên nguyên bị không thể gây ồn ào thêm nữa."
Lê Kiện nghe xong vội vàng nói:" bệ hạ, chuyện này không thể, làm như vậy sẽ tạo ra dư luận không tốt, về sau ai còn tin tưởng mà tới cửa quan cầu công đạo."
Lê Tấn cười nhẹ nói:" Công đạo là cái gì, lời trẫm chính là công đạo. Còn dân chúng có tin tưởng quan phủ hay không thì kệ đi, dù sao các ngươi đều không giải quyết được án này, phiền đến trẫm phải đích thân xử lý. Trẫm chưa bắt tội đám dân đen đó làm phiền trẫm đã là nhân từ rồi, còn mong trẫm vì chúng làm chủ ."
Lê Kiện hoàn toàn vô lực, không thể ngờ còn có thể như vậy, hắn coi như kiến thức sự hoang đường của đứa cháu trai ngồi trên ghế rồng rồi. Chuyện đến nước này đã không thể nói, Lê Kiện xin phéo lui đi. Trên đường trở về hắn đang nghĩ xem đám người kia làm ầm ĩ như vậy, cuối cùng nhận lại kết cục này sẽ là cảm nhận thế nào.
Đợi Kinh Vương đi khỏi, Lê Tấn bắt đầu ăn bài hậu thủ. Trước tiên sai Đỗ Khắc Hải truyền lệnh cho Dương Nguyên Trực tổ chức thu mua kẽm ở cửa Hộ Bộ, tiếp đó lại viết một phong mật lệnh cho người chuyển tới chỗ Lê Niệm. Xong xuôi tất cả hắn mỉm cười nhẹ, lần này đây hắn thử làm người phá án một lần.