Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 27. Cược.

Chương 27. Cược.


Trước cửa Ngự Thư Phòng, Dương Nguyên Trực đang đi đi lại lại lo lắng bất an. Trên tay hắn cầm một bản sớ tấu nội dung trong đó phi thường quan trọng đối với tiền đồ của hắn . Thông tin chứa đựng trong đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến các kế hoạch kinh tế của hoàng đế. Hắn đã sớm soạn xong bản tấu này từ tối qua nhưng chần chờ mãi đến gần giữa trưa nay mới vào cung dâng lên bệ hạ. Hắn biết một khi bản tấu này dâng lên hắn sẽ bước lên con đường không thể quay đầu. Chỉ có thể lựa chọn trung thành tới c·hết với đương kim hoàng đế. Bất kỳ một ai khác ngồi lên ghế rồng hắn sẽ bị thanh trừng.

Lê Tấn dừng kiệu trước cửa Ngự Thư Phòng bước xuống liếc nhìn Dương Nguyên Trực một cái. Hắn có thể nhận ra sự lo lắng bất an trên gương mặt của gã đại thần trẻ tuổi này.

Dương Nguyên Trực thấy vua thì vội vàng quỳ xuống hành lễ hô lớn " bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế" . Hai tay chắp vào nhau không quên để lộ ra bản sớ tấu mang theo.

Lê Tấn nhìn vào mắt Dương Nguyên Trực nói : " Đứng dậy đi chúng ta vào trong nói chuyện . Đỗ Khắc Hải ngươi đi chuẩn bị cho Dương ái khanh chén trà nóng hắn có vẻ bị nhiễm lạnh nên tay chân hơi run rẩy. Trẫm tuy nghèo nhưng còn có thể mời hắn chén trà nóng."

Dương Nguyên Trực biết bệ hạ đang nói cho mình nghe bèn đáp : " tạ ơn bệ hạ thần không có sao . Sức chịu đựng còn có thể được." Trong lòng lão rõ ràng thứ làm lão run rẩy không phải là cái lạnh mùa đông mà là chấn động do bản tấu trong tay có thể đem tới.

Lê Tấn thấy vậy không thèm nói thêm gì. Hắn dẫn đầu bước vào trong Ngự thư phòng Dương Nguyên Trực và Đỗ Khắc Hải theo sát phía sau.

Trong Ngự thư phòng Lê Tấn an vị trên chiếc ghế mới quen vài ngày nhìn về phía Hộ bộ thị lang hỏi: " Dương ái khanh ngươi nói đi, có chuyện gì mà nhất định phải gặp trẫm gấp gáp như vậy?"

Dương Nguyên Trực hạ quyết tâm trong lòng đáp : " Bẩm bệ hạ chuyện người bảo thần đi tra đã có kết quả. Tất cả đều thể hiện trong nội dung bản tấu này xin bệ hạ ngự lãm ." Lão vừa nói hay tay nâng lên bản tấu trong tay.

Lê Tấn nhìn Đỗ Khắc Hải gật đầu nhẹ nội quan này hiểu ý hai tay nhận lấy sớ tấu kiểm tra bề ngoài không có vấn đề gì thì cung kính dâng lên cho Lê Tấn.

Lê Tấn nhận lấy sớ tấu lật ra nhìn xem. Càng xem hắn càng nhíu chặt lông mày sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi. Xem đến cuối bản tấu thì ánh mắt hắn loé lên một tia dị sắc. Xem xong tấu chương hắn liếc nhìn Dương Nguyên Trực một cái đầy thâm ý. Hắn lên tiếng hỏi: " Ngươi biết mình đang làm gì sao?"

Dương Nguyên Trực đáp :" Vi thần biết rõ mình đang làm gì . Cũng biết hậu quả của việc mình đang làm."

Lê Tấn xác định hắn nghĩ không có sai lại hỏi : " Tại sao ngươi lại làm vậy? Nói thật cho trẫm biết suy nghĩ trong lòng ngươi nếu không trẫm sẽ để ngươi hối hận đã sinh ra trên đời này."

Dương Nguyên Trực cân nhắc đôi chút rồi đáp : " Thần thật không suy nghĩ gì nhiều. Thần chỉ là như con bạc đang đặt cược. Cược con mắt nhìn người này của thần có thể nhìn thấy cái người khác không thấy. Nếu là nhìn sai rồi thì giống như con bạc vỡ nợ vậy cái gì cũng không còn."

" Hay cho một lần đặt cược như con bạc trẫm thích sự liều lĩnh này của ngươi." Dừng lại một chút Lê Tấn nhìn sang bên nói: " Đỗ Khắc Hải ngươi đi ra ngoài đóng cửa lại không được để ai có thể nghe thấy cuộc nói chuyện này . Nếu không trẫm g·iết cả nhà ngươi."

Đỗ Khắc Hải nghe vậy thì hãi hùng hắn vội vã chạy ra ngoài an bài theo lời hoàng đế. Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc không thôi bệ hạ và Dương thị lang muốn nói gì mà bí mật như vậy . Lúc nãy hai người nói qua lại mà hắn ở tại đó không hiểu hai người đang nói gì.

Trong nội thư phòng yên tĩnh vang lên tiếng gõ tay cộp cộp của Lê Tấn. Hắn cảm thấy thật thú vị hôm nay là một trong số ít những việc mà hắn cảm thấy đặc biệt thú vị kể từ khi sống lại thêm một thế này. Nhìn chằm chằm gương mặt đang thấp thỏm của Dương Nguyên Trực hắn cười nhẹ.

Tên Hộ bộ thị lang này tính cách cũng đủ quyết đoán đối với bản thân cũng đủ hung ác . Đã như vậy hắn ngả bài với Dương Nguyên Trực: " lợi ích và rủi ro luôn tỷ lệ thuận với nhau. Hôm nay khoản cá cược này của ngươi trẫm không hứa có thể giúp ngươi thắng chắc. Nhưng nếu như ngươi thắng tiền lời sẽ phi thường phong phú."

Dương Nguyên Trực nghe vậy hiểu rằng bệ hạ đã chấp nhận khoản đặt cược này của hắn. Hắn chắp tay nói : " cờ bạc luôn là có chơi có chịu. Đã đặt vào cửa này thần quyết không hối hận."

" Hay cho câu quyết không hối hận. Được rồi ngươi tiến lại đây đi. Bản tấu của ngươi chỗ này chỗ này chỗ này nữa phải bỏ đi . Tý nữa ngươi qua chỗ kia viết lại một bản khác cho trẫm. " Lê Tấn vừa nói vừa dùng bút lông xoá đi từng hàng chữ viết của Dương Nguyên Trực trong bản tấu . Sau khi xong xuôi hắn ngẩng đầu nhìn Dương Nguyên Trực hỏi :" ngươi đã nhớ hết rồi chứ?"

Dương Nguyên Trực nhìn kỹ lại một lần bản tấu đã bị gạch mấy đoạn rồi gật đầu nói : "bẩm bệ hạ thần đã nhớ rõ rồi."

Lê Tấn nghe vậy thì ném luôn bản tấu đó vào trong chậu than sưởi ấm bên cạnh chân bàn của hắn . Hắn nói : " nhớ rồi thì cái này không cần giữ lại. Ở nhà ngươi cũng không cần lưu phụ bản có nội dung tương tự. Nếu có thì khi về đều đem đốt hết đi. "

" Thần tuân mệnh." Dương Nguyên Trực nhanh chóng đáp lại. Hắn hiếu kỳ mà hỏi :" bệ hạ thấy đoạn cuối bản tấu thần viết thế nào?"

Lê Tấn đáp :" là một chính sách tốt nhưng bây giờ không áp dụng được. Liều lĩnh mang ra bây giờ sẽ c·hôn v·ùi cả ngươi và ta xuống đáy vực sâu . Cho trẫm năm năm thời gian chuẩn bị chính sách này của ngươi sẽ toả hào quang rực rỡ. Ngươi sẽ lưu danh sử sách muôn đời như Thương Ưởng Quản Trọng . "

Dương Nguyên Trực nghe vậy thì kích động, hắn thật chờ mong đến ngày đó. Hắn bình tĩnh lại hỏi: " kế hoạch vay tiền toàn thiên hạ của bệ hạ còn tiến hành nữa sao?"

Lê Tấn đáp : " đương nhiên là tiếp tục tiến hành. Ngươi cứ như kế hoạch cũ đã thương định mà làm. "

Dương Nguyên Trực hơi chần chừ hỏi: : " bẩm bệ hạ nhưng lúc sau quốc khố không có tiền trả nợ thì làm sao bây giờ?"

Lê Tấn : " Đương nhiên là phải đi kiếm. Ngươi chỉ cần phụ trách vay càng nhiều càng tốt còn sau đó dùng tiền ra sao và tiền đâu trả nợ trẫm sẽ lo. Rõ cả rồi chứ?"

Dương Nguyên Trực trong lòng vẫn tràn đầy nghi hoặc nhưng vì đã cược nên hắn phải tin vào Lê Tấn. Hắn đáp : "bẩm bệ hạ thần đã rõ."

Lê Tấn lại nói : " tý nữa ngươi ngồi kia viết lại một bản tấu chương. Xong tất cả ngươi quay về điều tra rõ ràng cho trẫm những nội dung này. " Hắn vừa nói tay vừa viết lên tờ giấy trắng ba chữ hán tự .

Dương Nguyên Trực nhìn vào trang giấy viết rõ ràng ba chữ thì chắp tay tuân lệnh khi về sẽ lập tức đi tra . Lê Tấn thấy hắn hăng hái biểu hiện thì hài lòng. Sau đó Lê Tấn nói : " Ngươi ở lại đây viết tấu chương tý nữa đi sau. Trẫm phải lập tức đến điện Cần Chính hoàng tổ mẫu triệu trẫm tới đó . "

Lê Tấn bước ra ngoài rời đi Ngự Thư Phòng không quên dặn dò nội quan để Dương Nguyên Trực ở lại thêm một lát. Hắn thực hiếu kỳ vì chuyện gì mà hoàng tổ mẫu tìm hắn gấp gáp như vậy.

Dương Nguyên Trực thì ở lại Ngự thư phòng hưởng dụng đặc quyền hiếm có thần tử nào có được là có thể ở lại đây khi không có hoàng đế tại . Đây là chuyện trước đây dường như không thể xảy ra. Hắn cẩn thận viết lại một bản tấu chương mới để lại trên bàn của vua. Tiếp đến hắn nhìn chằm chằm vào tờ giấy mà bệ hạ viết ba chữ hán tự " thiết diêm, thương" . Lão thật tò mò bệ hạ sẽ lật lại cục diện này như thế nào. Chẳng lẽ là dựa vào ba chữ này sao. Lão nghĩ nát óc cũng chỉ ra được một chính sách xoay chuyển thế cục đã hiến lên trong bản tấu lúc nãy đã bị bệ hạ thẳng tay gạch bỏ vì không thể áp dụng ngay bây giờ.

Hắn đã xem xét rất kỹ thế cục này phán định đây là một thế cờ c·hết, chú định sẵn sẽ đi hướng suy tàn khó mà cứu vãn . Nếu bệ hạ thật có thể khiến thế cờ c·hết này một lần nữa sống lại thì hắn tâm phục khẩu phục. Cũng ấn chứng đôi mắt nhìn người này của hắn không sai ván bạc này hắn còn có thể thắng.

Nếu bệ hạ không có cách gỡ thế cờ này thì mọi chuyện khó làm rồi. Không thể để đến khi các khoản vay nợ đáo hạn triều đình lại nói không có tiền đi. Khi đó tổn lại uy nghiêm đế vương không nói còn là mầm mống phát sinh biến loạn khó lòng kiểm soát .

Hắn quyết định chờ đợi bệ hạ đưa ra chính sách của mình xem sao. Là cao hay không nhìn xem đối sách của người lần này . Hy vọng bệ hạ không để hắn tuyệt vọng vì đã đặt nhầm cửa.

Chương 27. Cược.