Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 270. Bao tiêu.

Chương 270. Bao tiêu.


Chương 270.

Hình Bộ phạt trượng hai bên nguyên bị, tịch thu bạc giả, rồi cho khép lại vụ án khiến cho dân chúng Đông Kinh được một phen xôn xao. Không ít người thầm mắng quan viên Hình Bộ bất tài, dùng thủ đoạn cường thế ép xuống vụ án, mũi dùi dư luận được hướng về phía phía tân nhiệm thượng thư Lê Kiện. Đông Kinh không ít luồng ý kiến cho rằng Kinh Vương không đủ tài năng, kinh nghiệm để làm thượng thư Hình Bộ, không ít kẻ bắt đầu so sánh thời gian ngắn tại nhiệm của Kinh Vương với khoảng thời gian Thái Sư quản lý trước đó. Nhiều người còn lắc đầu nói nhỏ với nhau là đương kim hoàng đế bổ nhiệm Kinh Vương là dùng ngươi không khách quan.

Kinh Vương Lê Kiện thể hiện bản thân hàm dưỡng rất tốt, không thèm để tâm mấy lời bàn tán nơi phố thị, không chỉ vậy hắn còn lợi dụng luồng dư luận này bắt đầu chỉnh đốn Hình Bộ. Vậy là Hình Bộ nhân viên như sống những ngày sóng gió, liên tục có người b·ị b·ắt lỗi, trách phạt, thậm bắt đầu có kẻ bị tân nhiệm thượng thư tìm cách đẩy đi.

Kinh Vương ở nơi làm việc rất thoải mái nhưng về nhà thì lại không, em gái của mẹ hắn từ Hải Dương tới rồi, theo sau là bao nhiêu phiền toái giành cho hắn. Chuyện là người phụ trách vận chuyển hàng trong vụ án này chính là phu quân của A Di hắn (chữ nôm là Dì). Phu quân nàng bị Hình Bộ phạt đánh trượng, vốn bị họ Sái vụ oan không được giải tường, làm cho uy tín bị suy giảm, việc làm ăn về sau sẽ gặp khó khăn. Họ Trình rất uất ức nhưng không thể chống lại, đơn giản dân đấu không lại quan, đường này còn là Hình Bộ. Tuy nhiên nói lý không được thì ta nói tình, A Di liền chạy tới kinh thành khóc lóc tố khổ với mẫu phi của hắn, không ít lời chê trách hắn có khả năng mà không giúp đỡ người nhà, nhà họ bị oan sai mà không sửa hộ, vân vân. Đối với cô em gái này Trịnh Thái Phi cũng hết cách, nàng chỉ đành nhẹ nhàng giải thích một chút, lại trách mắng một chút con trai cho có lệ để xoa dịu em gái.

Phía bên nguyên trong vụ án này là thương nhân họ Sái cũng cảm thấy oan uổng vô cùng, tự nhiên phải trận phạt trượng, nếu biết trước triều đình sẽ xử lý như vậy thì có ngu hắn mới đi báo án. Không chỉ không đạt được lợi lộc gì còn bị sung công đống bạc giả kia, chỉ là chuyện này qua rồi, tiếp theo cần để ý vào món hời đang vẫy gọi.

**

Hộ Bộ, trong phòng làm việc của mình Dương Nguyên Trực đang rất phiền muội. Bệ hạ lệnh cho Hộ Bộ thu mua thứ bạc giả bằng giá 1/10 bạc thật, mệnh lệnh này khiến lão phát sầu. Lão không thể hiểu được cái thứ đồ giả đó thì có tác dụng gì mà bệ hạ lại cho thu mua, lại còn mua với giá cao như vậy. Tin chắc những kẻ sở hữu thứ bạc giả này khi biết chuyện sẽ mừng như điên, bọn họ sẽ nhanh nhất vận chuyển bạc giả về kinh bán, đơn giản ở kinh thành có kẻ ngốc nhiều tiền đang chờ bọn họ, ngu sao mà không kiếm.

Có bên hưởng lợi thì có bên chịu thiệt, triều đình chính là bên chịu thiệt trong chuyện này. Dương Nguyên Trực chỉ cần nghĩ đến chuyện hàng đống tiền bị bỏ ra để mua về thứ bạc giả thì đau lòng không thôi. Lão đã cho người chạy sang Công Bộ hỏi rồi, cái thứ bạc giả này chẳng đáng giá, cũng không biết dùng vào việc gì xứng đáng với giá tiền bỏ ra. Lo lắng ngân khố thiệt hại nên lão đã đi tìm vị trong cung kia trình tấu, mong ngài thu hồi lệnh thu mua này, câu trả lời của vị đó chính là " y lệnh hành sự". Dương Nguyên Trực thất thểu trở về, bởi vì lo lắng cho quốc khố trong thời gian tới khiến lão như già đi vài tuổi.

Quay trở lại thực tại, Dương Nguyên Trực gọi thủ hạ vào hỏi :" việc mua bạc giả hiện giờ thế nào rồi ?"

Một quan viên Hộ Bộ đáp:" thưa đại nhân, mấy ngày qua chúng ta chưa thu mua được chút bạc giả nào, nhân viên ngoài cửa đều mắc võng bắt chim cả rồi."

Dương Nguyên Trực ra lệnh :" căn dặn đám người dưới khi thu mua phải cố tình kéo dài quá trình nghiệm hàng, kéo càng dài càng tốt. Còn nữa, mỗi ngày chúng ta chỉ mở quầy một canh giờ buổi trưa, quá giờ không thu mua."

" Đại nhân, thuộc hạ cho rằng không cần thiết phải làm vậy, dù sao cũng đâu có kẻ nào đến bán ". Cấp dưới của Dương Nguyên Trực nêu ra ý kiến.

Dương thượng thư đang khó chịu lại gặp phải kẻ trái ý mình thì quát lên :" Ngươi thì biết cái quái gì, mấy ngày nay chưa có kẻ đến bán bạc giả không phải là không có mà là bọn chúng cần thời gian chuyển hàng về kinh. Không quá mười ngày sẽ có từng hàng từng hàng xe ngựa chở thứ bạc giả đó đứng trước cổng Hộ Bộ chúng ta."

Đám thuộc hạ thấy vị này tức giận liền cúi đầu, bọn nghe hiểu thượng thư đại nhân ý tứ, thời gian này kẻ có hàng chưa kịp điều tới Đông Kinh, không lâu sau tình hình sẽ thay đổi, tốn kém tiền bạc của quốc khố là tránh không được. Tuy nhiên bọn họ không tin sẽ có nhiều bạc giả được bán tới như lời quan thượng thư, đơn giản có nhiều bạc giả trong dân gian như vậy thì thị trường sớm đã đại loạn.

**

Tây Bắc Đại Việt là vùng đất cư ngụ chính của các tộc Thái-Mường, ở phía Đông Bắc lại là vùng đất của các tộc Tày-Nùng chiếm chủ đạo. Các tộc này đều có nguồn gốc từ phương bắc di cư vào nước ta từ nhiều đời. Tại đây bọn họ thành lập các bản, các trại, tồn tại theo hình thức cụm dân cư nhỏ. Từ nhiều đời nay triều đình trung ương luôn cho phép bọn họ có quyền tự quản, cùng với đó là dùng bọn họ như một lực lượng phòng hộ biên giới. Có thể kể đến như thế kỷ 11 các thủ lĩnh dân tộc miền núi Đông Bắc như Nùng Tôn Đản, Thân Cảnh Phúc, Lưu Ứng Kỷ từng dẫn theo bản bộ nhân mã phối hợp với lực lượng của triều đình đó Thái Uý Lý Thường Kiệt chiến đấu với người Tống.

Ninh Sóc và một trong các thừa tuyên ở Đông Bắc, cũng là nơi có nhiều người Tày-Nùng sinh sống. Nơi đây được thiên nhiên ban tặng cho nhiều tài nguyên quý giá, trong đó ở vùng Bản Thi của phủ Thông Hoá có một mỏ khoáng sản lớn.

Ở vùng đất Bản Thi này từ hàng trăm năm trước đã phát hiện ra một loại quặng khoáng có phần giống với bạc. Khi đó người phát hiện rất vui mừng, dân trong vùng cho rằng vùng đất này giàu có đến nơi rồi, họ bắt đầu tổ chức khai thác, tinh luyện. Tuy nhiên khi đạt được thành phẩm thì nó lại chỉ có vẻ ngoài nhìn giống bạc, các đặc tính vật lý khác như độ cứng, sức nặng đều không giống bạc, mang ra thị trường đều không được sự chấp nhận của dân miền xuôi. Giấc mộng giàu có từ mỏ bạc hoàn toàn sụp đổ, công tác khai thác vì đó mà bị ngừng vô thời hạn. Mấy trăm năm qua không phải không có người cố chấp đi khai thác thứ quặng này, kết quả dùng không được, bán không được, tiếp xúc lâu còn bị nhiễm độc chì mà tổn hại sức khoẻ, dần dần không còn ai thèm khai thác thứ có bề ngoài giống bạc này nữa.

Cho đến năm trước có một thương nhân vùng xuôi buôn hàng lên trên này nghe về mỏ quặng khoáng, hắn liền liên hệ với các thủ lĩnh dân tộc tại đây tổ chức khai thác thứ này, thành phẩm hắn thu mua, dùng cái tên bạc mềm đặt cho thứ này.

Các thủ lĩnh đương nhiên biết về chuyện người tham gia khai thác mỏ sẽ bị nhiễm độc nên tỏ ý không muốn làm. Tên thương nhân không ngừng ném ra hứa hẹn, cùng với đó là dùng vàng ròng đặt cọc cho bọn họ. Cuối cùng các thủ lĩnh cũng siêu lòng, tổ chức nhân thủ khai thác mỏ này, tuy nhiên quy mô khai thác vẫn rất hạn chế.

Những ngày cuối tháng này, một người miền xuôi họ Phạm dẫn theo một đoàn tùy tùng cưỡi ngựa chạy tới vùng Bản Thi. Tới nơi hắn lập tức tìm gặp thủ lĩnh người Nùng tại đây thông báo :" Phùng trại chủ, lão bản cử tôi đến thu mua bạc mềm."

Họ Phùng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ người xuôi đến thu mua, lần trước đối phương lấy hai ngàn cân, lần này không biết lại thu bao nhiêu, dù sao trong kho cũng đã trữ gần vạn cân. Lão hỏi:" lần này nhiều ít ?"

Họ Phạm đáp:" lão bản nhà chúng tôi có bao nhiêu thu bao nhiêu, càng nhiều càng tốt."

Phùng trại chủ nghe vậy ánh mắt liền sáng, vạn cân bán với giá 20 đồng một cân, tính ra cũng là một khoản thu nhập tốt, quan trọng hơn nghe ý giống như đối phương cần rất nhiều thứ bạc bạc mềm này. Để chắc chắn hơn suy đoán của mình, lão hỏi :" Về sau còn có thu nữa không ?"

Họ Phạm đáp :" Có thu, tháng sau chúng tôi lại lên thu mua, có bao nhiêu thu bao nhiêu".

Phùng trại chủ nghe vậy thì mừng thầm, có mua tốt rồi, không ngờ có ngày thứ bỏ đi này cũng có thể kiếm được tiền. Phải tổ chức thêm nhân thủ khai thác bạc mềm, đây chính là nguồn tài phú lâu dài. Lão lại nói thêm :" miền xuôi các ngươi còn có nhiều người cần thứ này không ? Nếu có đều giới thiệu lên chỗ chúng ta ."

Họ Phạm nhớ kỹ lời ông chủ dặn dò, hắn nói :" chỉ có nhà chúng tôi cần bạc mềm, nhưng ngài yên tâm, nhu cầu của nhà chúng tôi rất lớn, các ngài có bao nhiêu chúng tôi cũng mua hết."

Phùng trại chủ có chút suy nghĩ, việc chỉ có một nhà thu mua khiến lão không thể tăng giá kiếm lợi, tuy nhiên có người chịu mưa thứ này cũng đã rất tốt.

Hai bên bàn bạc chi tiết việc mua bán, đợi đến chập tối thì Phùng trại chủ đãi đám người xuôi tiệc rượu. Trong buổi tiệc họ Phạm rất khôn khéo mời Phùng trại chủ ký một bản khế ước bao tiêu bạc mềm của vùng này. Lý do hắn đưa ra là để cho Phùng trại chủ có thể yên tâm khai thác bạc mềm mà không lo bán không được.

Họ Phùng lúc này vui vẻ ký kết khế ước, một phần vì lão cho rằng thứ bạc mềm này chẳng dùng được vào việc gì, một phần vì rượu đã ngà ngà say nên không còn tỉnh táo phán đoán dụng ý của đối phương.

PS: đăng trước một chương, chương sau giờ mới viết, sẽ đăng trễ.

Chương 270. Bao tiêu.