Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 272. Thu hoạch.
Chương 272.
Qua rằm tháng mười lúa vụ mùa bắt đầu chín rộ khắp vùng Bắc Hà, những người nông dân tất bật thu hoạch mùa màng. Được cái thời gian này nhiều nắng, thuận lợi cho người dân phơi thóc, phơi rơm. Tại cá điền trang của triều đình gặp chút khó khăn về nhân lực nên việc thu hoạch cơ vẻ chậm, tuy nhiên triều đình phân phát cho các điền trang này một số máy tuốt lúa do Công Bộ mới chế ra, giúp giảm bớt yêu cầu nhân lực trong quá trình thu hoạch. Chờ dân lân cận điền trang gặt xong thì thuê họ tới làm, cuối cùng vẫn hoàn thành công việc.
Dân chúng thu hoạch mùa vụ thì cũng là thời điểm hoàng đế tiến hành thu lưới. Ngày 22-10, trong khi đang vui mừng vì lần đầu tiên thử về món tiền từ việc bán bạc giả cho triều đình thì thương nhân Họ Sái bị Cẩm Y Vệ âm thầm bắt đi. Lê Niệm không tiến hành thẩm vấn mà chụp đầu tên này giải vào trong cung, chờ hoàng thượng xử trí.
**
Trong Ngự Thư Phòng, Lê Tấn chậm rãi nhấm nháp ly trà ấm, ở phía trước bàn của hắn là Lê Niệm đang đứng và tên Họ Sái đang bị áp quỳ. Hắn hướng về họ Sái mở hỏi:" Ngươi muốn c·hết kiểu nào ?"
Họ Sái trên đường bị áp đi không ngừng nghĩ xem sẽ đối phó với quan viên hỏi cung như thế nào nhưng cuối cùng người hắn gặp là hoàng đế, điều này khiến mọi tính toán của hắn không dùng được. Tiếp tục vắt óc suy nghĩ đối sách làm sao để vượt qua ải khó thì được nghe câu này, hắn ngây ra, toàn thân bắt đầu run sợ. Hắn nghe đồn qua cách hành sự của vị này, có thể nói là không có chuẩn mực nào, chuyện không hỏi rõ đã đem hắn đi g·iết đương kim bệ hạ làm được. Lúc này đây hắn vội vàng hô :" bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng, tiểu nhân bị oan, tiểu nhân bị oan...."
Lê Tấn tỏ vẻ bất ngờ hỏi hắn :" ồ, ngươi bị oan sao, nói trẫm nghe oan như thế nào?"
Họ Sái cân nhắc cẩn thận liền đáp :" bẩm bệ hạ, thảo dân là người làm nghề buôn bán, trước tới nay luôn luôn tuân thủ pháp luật, có đóng thuế đủ, không hiểu làm sao lại bị mấy vị quan gia bắt nhầm."
Lê Tấn liền quay sang hỏi Lê Niệm :" Cẩm Y Vệ các ngươi làm ăn thế nào vậy ? Người cũng bắt nhầm là sao ?"
Lê Niệm liền đáp :" Bẩm bệ hạ, chúng thần hành sự theo lệnh của người, hắn chính là kẻ đứng sau đám người bán bạc giả cho Hộ Bộ, tuyệt không có sai."
Lúc này đây họ Sái hiểu tình hình rồi, mình là bị Cẩm Y Vệ bắt, mà nguyên nhân b·ị b·ắt là tham món lợi bán bạc giả cho Hộ Bộ. Kết hợp với chuyện vụ án trước đó bị xử lý một cách qua loa, có thể khẳng định bản thân sớm bị hoàng đế giăng bẫy chờ sẵn, chỉ là mình bị tiền làm mờ mắt lại đâm đầu nhảy xuống hố. Làm gì có chuyện ngon ăn như vậy, một thứ không có tác dụng gì như bạc giả lại có giá bằng một phần mười bạc thật, chỉ vận 1 vạn cân từ Ninh Sóc tới bán cho Hộ Bộ đã thu về hơn vạn quan tiền. Nhưng mà cũng khó trách, tiền lời lên đến mấy chục lần vốn bỏ ra ai mà không ham, thay bằng bất kỳ người làm ăn nào đều điên cuồng lao vào mà thôi.
Họ Sái tính toán lúc này đây không thể lại kêu oan, thay vào đó là thành khẩn nhận tội, vậy mới có cơ hội được khoan hồng. Hắn dập đầu hô :" Thảo dân biết tội, thảo dân không nên dùng bạc giả hòng gạt bạc của thuyền hành. Là thảo dân bị tiền che mắt nên làm điều xấu xa, xin bệ hạ khai ân tha cho lần này, từ nay thảo dân không dám nữa."
Lê Tấn nghe vậy chỉ cười nhẹ nói với Lê Niệm : " tên này vẫn không biết mình sai ở đâu, ngươi nói người ngu xuẩn vậy thì để hắn sống tiếp có ích gì."
Lê Niệm mặt lạnh đứng đó liếc họ Sái một cái, quay lại đáp lời :" bệ hạ, hắn chỉ là tên thương nhân hèn kém, đương nhiên không hiểu được chuyện này."
Hai vị này nói chuyện làm cho họ Sái ngẩn ra, hắn không hiểu được ý tứ trong đoạn đối thoại này. Không phải là bản thân m·ưu đ·ồ dùng bạc giả gài thuyền hành nên mới bị bệ hạ bày kế bắt lại ư, tại sao nghe bệ hạ cùng chỉ huy sứ Lê Niệm nói chuyện giống như hai chuyện không liên quan vậy.
Lê Tấn nhìn thấy biểu hiện này của tên họ Sái cảm thấy nhàm chán, liền ra lệnh :" Lê Niệm, ngươi giảng cho hắn nghe đi."
Họ Sái liền chắp tay xin chỉ dạy, Lê Niệm tuân lệnh bắt đầu giảng :" việc ngươi lừa gạt kẻ khác mưu tiền tài bệ hạ đương nhiên không thèm để tâm. Bệ hạ trị vì giang sơn, hàng ngày bận trăm công ngàn việc, nào có thời gian cho chuyện này. Cái ngươi làm sai là l·ừa đ·ảo không chuyên nghiệp, không biết cách làm sao kết thúc vụ việc, làm lớn chuyện này ra, phiền bệ hạ phải đích thân xử trí. Vì xử trí chuyện này mà tổn hại danh tiếng, hẳn ngươi nghe qua mấy ngày nay Đông Kinh không ít kẻ đồn đại không hay về năng lực của Kinh Vương, cũng như cách nhìn người, dùng người của bệ hạ." Ngừng một chút Lê Niệm hỏi :" Họ Sái, ngươi đã hiểu rồi chứ ?"
Họ Sái lúc này như được khai thông linh trí, chắp tay đáp :" Thảo dân hiểu rõ, là thảo đã tạo thêm phiền toái cho bệ hạ, thảo dân tội đáng muôn c·hết, thảo dân nguyện chịu bệ hạ trừng phạt."
Lê Tấn thấy tên này cũng có thái độ thành khẩn, liền mở lời:" Phạt đương nhiên phải phạt, nể tình ngươi đã biết tội trẫm tha cho ngươi khỏi c·hết, đương nhiên giữ được mạng thì ngươi phải bỏ ra thứ gì đó tương xứng."
Họ Sái ánh mắt sáng ngời, cuối cùng hắn cược trúng rồi, đến lúc cần quyết đoán. Họ Sái liền tâu:" Thảo dân nguyện dâng lên toàn bộ tài sản làm chuộc tội, xin bệ hạ cho phép."
Lê Tấn rất thưởng thức sự thức thời này, hắn hỏi:" Nói thử xem tài sản của ngươi có bao nhiêu ?"
Họ Sái bắt đầu liệt kê, hắn sở hữu ruộng loại tốt 1000 mẫu, ruộng bậc trung 800 mẫu, ruộng xấu 300 mẫu, gần một ngàn gia nô, người làm thuê khoảng 3500 người, tiền tài cùng vàng bạc trị giá khoảng 18 vạn quan, một số đồ cổ, châu ngọc, 14 căn nhà, 25 cửa hàng,.... Nhìn chung với tài sản chừng này hắn có thể xếp vào nhóm phú thương giàu có bậc nhất ở thừa tuyên Kinh Bắc.
Lê Tấn nhìn Lê Niệm như dò hỏi, được đáp lại bằng cái gật đầu của lão, vậy là tên này về cơ bản không có giấu diếm. Đơn giản từ ban đầu Lê Tấn đã cho Cẩm Y Vệ điều tra chi tiết về họ Sái, việc hắn có bao nhiêu sản nghiệp, thường qua lại với ai, có quen biết vị quan viên nào trong triều cũng như ở địa phương đều bị tra rõ ràng.
Nghĩ một chút, hắn hỏi :" quy mô sản xuất kẽm ở Ninh Sóc của các ngươi như thế nào?"
Họ Sái hồ nghi hỏi lại :" bệ hạ, ý người là sản xuất bạc giả ?"
Lê Tấn nhẹ gật đầu nói :" Ừ, đúng rồi, thứ đó được gọi là kẽm."
Họ Sái thành thật nói :" bẩm bệ hạ, việc khai thác mỏ do người bản xứ thực hiện, thảo dân chỉ thiết lập quan hệ với trại chủ vùng đó rồi thu mua bạc giả từ chỗ họ, không là thu mua kẽm từ chỗ họ. Về số lượng thì đã thu mua hai đợt, đợt trước hai ngàn cân, đợt vừa rồi một vạn cân."
Lê Tấn gõ tay xuống mặt bàn, bắt đầu im lặng tính toán, hơn 1 năm mà chỉ có chừng đó thành phẩm chứng tỏ quy mô khai thác của mỏ kẽm rất hạn chế, sản lượng khai thác không thể đủ cho dự định mở rộng ứng dụng thứ này vào luyện kim và cơ khí của hắn. Nhìn về phía tên thương nhân họ Sái, Lê Tấn hỏi :" trẫm có chuyện muốn ngươi đi làm, ngươi nguyện ý chứ ?"
Họ Sái đương nhiên không từ chối, lệnh của bệ hạ một tên thương nhân như hắn nào dám trái, chưa kể lúc này còn bị bệ hạ bắt được điểm yếu.
Lê Tấn tiếp tục nói :" khi ngươi trở về thì dùng hết tài sản đang có đầu tư mở rộng việc khai thác mỏ kẽm ở Ninh Sóc, quy mô làm càng lớn càng tốt, trẫm muốn sản lượng hàng năm của mỏ kẽm đạt hàng trăm vạn cân."
Họ Sái khó tin hỏi lại :" bệ hạ, tài sản của thảo dân đều dâng lên bệ hạ hết rồi, nào còn gì đâu mà đầu tư khai mỏ ? Ngoài ra thứ gọi là kẽm này nào có ai cần, khai thác số lượng nhiều biết dùng làm gì ?"
Lê Tấn lúc này mới nhớ ra chuyện mình vừa mới có thêm một khoản tài phú, chỉ là dùng cách này cưỡng đoạt sạch sẽ tài sản người khác không hay lắm. Hắn liền nói :" Ừ, trẫm lại giao tất cả số tiền của này cho ngươi đi đầu tư khai mỏ, còn chuyện khai thác xong dùng kẽm làm gì thì ngươi không cần quản, Công Bộ sẽ thu mua thứ này, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, đương nhiên giá không thể bằng 1/10 bạc mà là 30 đồng 1 cân."
Họ Sái lại bất ngờ vì khó tin lần nữa, vốn cho rằng chiều triều đình mở thu mua kẽm chỉ là để dụ mình sa lưới, bắt được rồi sẽ kết thúc thu mua, nào ngờ không phải vậy, về sau sẽ còn mua, không những thế mà còn là mua rất nhiều. Dù không biết thứ này dùng làm gì nhưng có vẻ bệ hạ rất hiểu về kẽm, ngài hẳn có cách dùng loại kim khoáng này thích đáng. Bệ hạ đã ra lệnh thì hắn cứ y thế làm theo, nếu không mất đầu như chơi. Vậy là hắn đáp lại " tuân lệnh bệ hạ".
Lê Tấn khá hài lòng về thái độ hợp tác này, hắn tung ra miếng mồi :" làm cho tốt, trẫm không bạc đãi ngươi. Về sau lợi nhuân từ mỏ kẽm chúng ta chia 8-2, trẫm 8 ngươi 2. Rõ rồi chứ?"
Họ Sái nghe vậy thì dập đầu thiên ân vạn tạ, thề thốt ra sức khuyển mã vì bệ hạ kiếm tiền. Hắn quá vui mừng, không vui làm sao được, vốn cho rằng mình trắng tay rồi, phải nỗ lực làm lại từ đầu thì bệ hạ lại cho hắn phụ trách một công việc làm ăn, còn được chia tiền lời. Cảm giác khi mất đi thứ gì đó rồi bất ngờ có lại, dù chỉ là một phần nhỏ khiến người ta hạnh phúc vô cùng.
Lúc này Lê Tấn mới nhớ ra mình quên một chuyện, hắn hỏi :" mà ngươi tên là gì nhỉ ?"
Họ Sái đáp :" bẩm bệ hạ, thảo dân họ Sái tên chỉ một chữ Thiệu, là con thứ hai trong nhà nên còn được gọi là Sái Nhị."
Lê Tấn nghe được đáp án, tiếp đó xua tay nói :" được rồi, các ngươi có thể rời đi."
Lê Niệm chắp tay " tuân mệnh" tiếp theo đó mang Sái Thiệu xuất cung. Phía trong Ngự Thư Phòng, Lê Tấn lấy ra một quyển sổ nhỏ, viết vào dòng chữ "Sái Thiệu - mỏ kẽm Bản Thi, chia 8-2".