Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 274. Lại giao nhiệm vụ.
Chương 274.
Thời gian trôi đi như thoi đưa, tháng 11 lại tới, đây là thời điểm mọi ánh mắt đều hướng về Đông Kinh, nơi diễn ra nhiều sự kiện quan trọng trong năm nay. Có thể kể ra như kỳ thi Hội, hoàng đế tuyển phi, sứ thần các nước tới Đại Việt triều cống, đại điển quản trị Hộ Khẩu, các thổ ti vùng cao vào triều diện thánh dâng lên thổ sản, vân vân.
Ngày 3 tháng 11, hoàng đế cho triệu Công Bộ thượng thư Ngô Minh cùng Hộ Bộ thượng thư Dương Nguyên Trực tiến cung. Như thường lệ hành lễ xong xuôi, Lê Tấn bắt đầu nói :" Hộ Bộ từ ngày mai ngừng thu mua bạc giả, Công Bộ tiếp nhận chuyện này. Tất cả số bạc giả đã thu mua đều chuyển qua chỗ Công Bộ tồn trữ, sử dụng."
Dương Nguyên Trực nghe thấy không cần phải thu thứ vô dụng đó nữa thì thở phào nhẹ nhõm, Hộ Bộ vừa mới phải bỏ hơn vạn quan tiền thu mua một lô hơn vạn cân bạc giả, làm lòng lão đau như cắt vì tiếc tiền. Nhưng mà nghe đến đoạn chuyển qua Công Bộ đảm nhiệm tiếp tục thu mua thì ngán ngẩm, bệ hạ vẫn là không có từ bỏ ý định thu mua thứ vô dụng đó.
Bên kia Ngô Minh cảm thấy nghi hoặc, bệ hạ đây là muốn làm sao, tại sao yêu cầu Công Bộ bọn lão thu mua thứ này, lại còn tồn trữ sử dụng là có ý gì, chẳng nhẽ thứ đó còn có ứng dụng gì ư. Lão tâu hỏi :" Bệ hạ, thứ bạc giả này có thể dùng vào việc gì, tại sao lại thu mua lượng lớn như vậy ?"
Lê Tấn hiểu Ngô Minh nghi hoặc, hắn bắt đầu giảng giải :" Thứ bạc giả mà Hộ Bộ vừa mới thu mua gần đây thực ra có tên gọi là Kẽm, đây là một loại kim khoáng trong tự nhiên. Thứ này có rất nhiều ứng dụng nhưng tốt nhất là dùng mạ lên các đồ vật làm bằng sắt thép, làm cho sắt thép không bị ăn mòn, han gỉ, từ đó nâng cao tuổi thọ của vật dụng làm từ sắt thép. Đặc biệt chỉ cần mạ một lớp lên bề mặt sắt thép, lại phủ lên một lớp sơn thì có thể tăng khả năng chống chịu ăn mòn của nước biển, nhờ vào đó có thể thử bọc thép đối với các chiến thuyền."
Ngô thượng thư rất trầm ngâm, nếu thứ này có tác dụng như vậy thật thì đúng là có giá trị ứng dụng rất cao. Chỉ riêng việc chống han gỉ, ăn mòn đồ sắt đã có ý nghĩa rất lớn. Việc phủ lên các tấm sắt một lớp này có thể chống lại nước biển ăn mòn thì lão không quá tin tưởng, nhưng mà nếu là thật thì quá tốt rồi. Trước đến nay không phải không có người nghĩ đến việc sử dụng cách bọc sắt thép để gia tăng sự cứng cáp của chiến thuyền, chỉ là làm không được, sắt thép ngâm trong sông còn bị han gỉ, đem ra biển thì khỏi nói, rất nhanh liền bị nước biển ăn mòn sạch sẽ.
Ngô thượng thư nghĩ rất lâu, tiếp đó ngờ vực hỏi:" bệ hạ, thứ cho cho thần thiếu kiến thức, chỉ là từ trước tới nay chưa từng nghe qua kỹ thuật này. Không biết bệ hạ từ đâu mà biết được ?"
Lê Tấn đương nhiên có chuẩn bị cho việc bị hỏi câu này, hắn trả lời :" Cái này là tiên gia bí pháp, Lý Phong nghe lén được các vị thần tiên trên trời nói qua, khi kể chuyện đã nói lại cho trẫm."
Nghe thấy là Quốc Sư kể cho bệ hạ nghe thì Ngô thượng thư có chút tin tưởng, đơn giản Quốc Sư lời nói đã được kiểm chứng là chính xác, không thấy lão chỉ ở tại Đông Kinh mà biết tận Hưng Hoá có mỏ đồng đấy sao. Tuy nhiên lão thượng thư vẫn rất thận trọng tâu lên :" bệ hạ, thần không có ý nghi ngờ lời của Quốc Sư, chỉ là trước khi cho thu mua lượng lớn thứ này có phải nên tiến hành thí nghiệm trước hay không ? Còn nữa, thần nghe nói giá thu mua bằng 1/10 bạc, vậy là quá cao so với giá trị sử dụng thực tế của nó rồi."
Lê Tấn gật đầu, hắn nói:" Đương nhiên là Công Bộ cần tiến hành thí nghiệm, đợi xác định chính xác thì mở thu mua cũng được. Còn về giá cả thì giảm xuống còn 30 đồng một cân cho phù hợp."
Lê Tấn thấy việc này không cần gấp, dù sao cũng phải đợi, Sái Thiệu vài tháng mới có thể mở rộng khái thác mỏ Kẽm ở Ninh Sóc. Đợi kiểm nghiệm đạt kết quả thì không cần hắn ra lệnh đám người Công Bộ sẽ hăng hái tổ chức thu mua mà thôi.
Chuyện này coi như tạm ổn, Ngô thượng thư hiểu mình cần phải làm những gì tiếp theo. Bên cạnh Dương Nguyên Trực mặt mày cũng không còn chán nản mà tươi tỉnh hẳn lên khi biết cái thứ mà triều đình bỏ tiền ra mua không phải là vô dụng, giá tiền về sau cũng giảm xuống mức hợp lý, dù vậy lão vẫn tiếc khoản tiền bỏ ra mua hớ vạn cân bạc giả vừa rồi.
Chuyển vấn đề khác, Lê Tấn hỏi :" Dương ái khánh, việc quyên tiền xây trường thế nào rồi ?"
Dương Nguyên Trực đáp :" bẩm bệ hạ, đến nay đã thu được phần lớn, chỉ có một số nhỏ gia đình quyền quý do không có sẵn tiền mặt mà xin nộp chậm."
Lê Tấn trong lòng cười nhẹ, cái gì mà không có sẵn tiền mặt, đây rõ ràng làm tìm cách kéo dài thời gian. Hắn nói:" Hộ Bộ cần linh hoạt hơn, bọn họ không có tiền mặt thì thu tạm ruộng đất, nhà cửa cũng được. Dù sao cũng là tài sản, cứ thu lại rồi tổ chức bán đấu giá là thu được tiền, tốn thêm chút thời gian thôi."
Ngô - Dương nhị vị thượng thư rất im lặng, cách làm này đâu giống quyên góp, là siết nợ thì đúng hơn. Mọi người đều hiểu bệ hạ muốn gõ tầng lớp quyền quý một khoản nhưng mà làm vậy tướng ăn có chút khó coi. Thôi thì đành chịu khó về khuyên mấy nhà cứng đầu chịu thua một chút, đừng để chuyện này gây ồn ào không hay.
Bỏ qua các nhà quyền quý, Lê Tấn hỏi tiếp hỏi :" Các phú thương, thân hào nông thôn quyên góp nhiều không ?"
Dương Nguyên Trực đáp :" bẩm bệ hạ, tính tới hết ngày hôm qua thì có 641 người tham gia quyên góp, tổng cộng 118 vạn 3 ngàn quan tiền."
Lê Tấn vui mừng: " Tốt, rất tốt, chứng tỏ có rất nhiều người hiểu được tầm quan trọng của việc con em được hưởng sự giáo d·ụ·c tốt, không giống một số kẻ không thức thời, không hiểu được lòng người tốt."
Hai vị thượng thư chỉ biết cúi đầu, bệ hạ đang chửi đổng tầng lớp quyền quý, trong đó có họ. Dù bọn họ cảm thấy mình có luyện tập rất tốt nhưng mà gặp phải da mặt dày như vị này đúng là chịu thua, nào có ai c·ướp c·ủa người ta còn muốn n·ạn n·hân vui vẻ dâng lên tài sản.
Hỏi han thêm vài điều rồi Lê Tấn cho phép hai vị thượng thư rời đi, bản thân tiếp tục trong Ngự Thư Phòng xử lý chính sự.
***
Chưa được bao lâu thì Tiểu Hắc Tử vào báo :" bệ hạ, Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ xin cầu kiến."
Lê Tấn nhanh cho Lê Niệm tiến gặp, nghe xem lão có gì báo lên. Lê Niệm vào trong hành lễ, xong xuôi liền bắt đầu báo cáo :" bẩm bệ hạ, sách Vĩnh Lạc Đại Điển người yêu cầu đã chuyển đến Đông Kinh, tổng cộng đợt này về 128 quyển. Không biết sách này bệ hạ muốn đưa đến đâu để cất trữ ?"
Lê Tấn nghe vậy thì khá vui vẻ, hắn hỏi :" Nội dung những quyển sách lấy được đã phân loại, thống kê chưa ?"
Lê Niệm đáp :" bẩm bệ hạ, đây đều là sách quý dâng lên bệ hạ nên chúng thần không dám tự ý mở ra xem, vậy nên không rõ bên trong chứa những nội dung gì ?"
Lê Tấn suy nghĩ một chút, tiếp đó ra lệnh :" Khanh trở về cho người xem xét, dựa vào nội dung mà chia số sách đó ra từng nhóm, ví dụ như sách y, sách địa chí, sách văn học, sách sử, sách kỹ thuật,... Xong rồi đóng gói mỗi nhóm thành từng thùng chuyển tới Ngự Thư Phòng của trẫm."
Lê Niệm nhận được nhiệm vụ chắp tay nói "tuân lệnh" coi như bệ hạ đã cho lão biết tiếp theo phải làm sao với đống sách đó.
Chuyện sách đã ổn, Lê Tấn chuyển hỏi chuyện khác :" Đám người Phạm Ngũ Hải ở phương bắc thế nào rồi ?"
Lê Niệm báo lên :" bẩm bệ hạ, theo lệnh của người, nhân mã của chúng ta ở phương bắc hầu như đều từ bỏ Yên Kinh rút về Giang Nam, đến nay đã ổn định vị trí."
Nghĩ một chút, Lê Tấn lấy ra một quyển sổ trong ngăn kéo phía sau đẩy lên phía trước mặt, tiếp đó ra lệnh :" đây là kế hoạch trẫm muốn bọn họ thực hiện, khanh cầm trở về bắt đầu triển khai."
Lê Niệm chắp tay nói tuân mệnh, tiếp đó nhận lấy sổ con cất vào trong ngực, đợi lúc trở về sẽ mở ra xem.
Tiếp tục cuộc trò chuyện, Lê Tấn hỏi :" sứ thần các nước di chuyển tới đây rồi, dự tính khi nào tới Đông Kinh ?"
Lê Niệm lại lần nữa báo cáo :" thưa bệ hạ, sứ thần các nước Lana, Ai Lao, Miến Điện mười ngày trước đã nhập cảnh theo đường Trấn Ninh, dự kiến 15-17 ngày nữa sẽ tới Đông Kinh. Còn sứ thần các nước Xiêm La, Chân Lạp, Lộ Lạc đi vào vùng ven biển Quảng Nam từ năm ngày trước, dự tính 4-5 ngày nữa bọn họ sẽ tới được ven biển Hải Dương, lại cần thêm 5-7 ngày để tới được Đông Kinh."
Lê Tấn bắt đầu tính toán, vậy là đám sứ thần các nước phía nam sẽ đến sớm hơn sứ thần các nước phía tây vài ngày, thời gian có thể là gần với kỳ thi Hội được tổ chức năm nay. Hắn hạ thêm một mệnh lệnh:" đối với sứ đoàn không cần theo dõi quá sát, chỉ cần bọn họ không gây chuyện thị phi trên đất Đại Việt thì chúng ta sẽ để bọn họ có một chuyến đi sứ vui vẻ, thoải mái. Đương nhiên nếu bọn họ có ý đồ gây bất lợi cho nước ta thì không cần nể nang, đều bắt lại cho trẫm."
Lê Niệm chắp tay nhận lệnh, bản thân lão không còn chuyện gì cần báo cáo, bên kia Lê Tấn cũng không muốn hỏi thêm gì. Cứ thế Lê Niệm xin phép lui đi và đạt được cho phép.
Trên đường trở về lão mở kế hoạch mà bệ hạ giao cho người của Cẩm Y Vệ ở phương bắc thực hiện ra xem. Không xem thì thôi, xem xong liền toát mồ hôi, bệ hạ an bài từng chuyện từng chuyện vô cùng chặt chẽ, thủ đoạn có thể nói là tầng tầng lớp lớp, tương lai không xa cả vùng Giang Nam hẳn sẽ nổi phong ba. Lê Niệm cảm thấy may mắn vì người nghĩ ra cái kế hoạch này là chủ nhân của Đại Việt, nếu như đây là người phương bắc an bài đối phó nước Nam thì cả nước chắc chắn loạn một đoàn.