Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 28. Không có tiền.

Chương 28. Không có tiền.


Lê Tấn tới Cần Chính điện đã là gần Chính Ngọ. Bình thường giờ này mọi người đang nghỉ ăn trưa. Chỉ là hôm nay có quá nhiều chuyện gấp gáp nên cả hoàng đế Thái Hoàng Thái Hậu, năm vị trọng thần đều chưa có dùng bữa. Cũng may Lê Tấn có sai người mang bánh hoa quế đến Cần Chính điện để ai đói có thể ăn tạm vài miếng.

Lê Tấn tiến vào nội điện hành lễ với Huy Gia Thái Hậu nói : " hoàng tổ mẫu vạn an".

Huy Gia Thái Hậu không định cho hắn đứng dậy nên không có nói cái gì mà "miễn lễ" hay " đứng dậy đi". Bà cảm thấy hắn phạm tội tày đình cần phải quỳ ở đó chờ bà hỏi tội. Không ngôn từ khách sáo bà hỏi : " hoàng đế ngươi biết tội của mình chưa?"

Lê Tấn mãi không thấy được đứng lên đang lơ ngơ thì lời hỏi tội đã vội tới. Hắn quả thật không rõ mình đã làm sai điều gì. Vậy nên hắn thành thật trả lời : " Tổ mẫu thứ cho trẫm ngu dốt . Không biết tổ mẫu muốn hỏi về tội gì?"

Huy Gia Thái Hậu nghe vậy thì thất vọng. Bà còn chút hy vọng le lói đứa cháu này của bà vẫn còn hiểu biết chút lễ nghĩa. Sự thật chứng minh đó chỉ là mơ tưởng đến bây giờ nó vẫn không biết mình sai chỗ nào. Bà hỏi lại : " Hoàng đế sáng nay trong hậu cung ngươi đã làm những gì?"

Lê Tấn lại thành thật đáp: " bẩm tổ mẫu sáng nay trẫm dậy sớm sau đó tập đi bộ dạo quanh hoàng cung một canh giờ. Tiếp đó thì ăn điểm tâm sáng tới Ngự Thư Phòng xem chút văn thư rồi tới điện Cần Chính giao việc cho đám đại thần. Sau đó thì đi quanh một vòng Ngự thiện phòng rồi nghỉ ngơi ở điện Đãi Lâu cho đến giờ trưa thì được tổ mẫu cho triệu."

Đám đại thần xem đến đây cũng chỉ biết âm thầm lắc đầu. Bệ hạ quả thật là không biết mình làm sai chuyện gì . Cái này phải nói là ngài tư duy khác người nên không cho đó là sai hay là ngài ngu ngốc không biết sai đây.

Huy Gia Thái Hậu thấy hắn mặt tỉnh bơ thuật lại từng chuyện từng chuyện thì vô cùng tức giận . Bà nói :" ngươi kể cho tổ mẫu nghe trong một canh giờ tập đi bộ buổi sáng ngươi đã tiện thể làm những chuyện gì?"

Lê Tấn nghe vậy không cần suy nghĩ mà trả lời : " Vì là ngày đầu tiên trẫm tập đi bộ nên cơ thể có chút chưa thích ứng được cường độ nên dừng nghỉ hơi nhiều . Đầu tiên là dừng chân ở Ngự Hoa Viên ngắm cảnh sắc buổi sáng tiện thể hỏi han người phụ trách làm vườn ở đó. Sau đó..."

Trong khi Lê Tấn đang định kể sang điểm tiếp theo thì Huy Gia Thái Hậu kêu ngừng lại. Bà hỏi: " Ngươi đã làm gì với Ngự Hoa Viên không ngại nói kỹ cho ai gia nghe một chút."

Lê Tấn gãi gãi đầu có chút xấu hổ nói : " trẫm hỏi ra mới biết Ngự Hoa Viên hàng năm tiêu tốn hơi nhiều nên đã quyết định cắt giảm một chút để tiết kiệm chi tiêu cung đình. Cũng tại không có tiền năm sau chi tiêu cần thắt chặt . Trẫm cũng là bất đắc dĩ làm ra quyết định này."

Huy Gia Thái Hậu mỉa mai nói :" Ngươi gọi đó là cắt giảm một chút . Liền từ gần sáu vạn quan rớt một cái xuống còn chưa tới hai ngàn quan mà ngươi nói chỉ là giảm một chút. Cái này rõ ràng là ngươi muốn bỏ hoang Ngự Hoa Viên luôn đi."

Lê Tấn nhỏ giọng nói : " hoang thì hoang thôi dù sao cũng không ăn được, mặc được đều không cần kíp. Trẫm cho rằng hoa viên có cũng được mà không có cũng không sao. Vả lại trẫm chừa lại một trăm người làm vườn cũng không thể nói là bỏ hoang Ngự Hoa Viên."

Huy Gia Thái Hậu nghe tới đây thì bóp trán thở dài. Đúng là người thô bỉ không hiểu cái gì là thanh nhã ưu mỹ . Thôi chuyện này không lớn tạm thời bỏ qua đã. Bà nói : " hoàng đế, ngươi kể tiếp đi."

Lê Tấn lại kể : " Rời Ngự Hoa Viên trẫm đi dạo tới Thượng Lâm Uyển. Tại đây trẫm cùng lão Quách trò truyện một chút. Cảm thấy lão già cả rồi nên trẫm quyết định để lão về quê nghỉ ngơi cùng người nhà sống vài năm vui vẻ. Trẫm đặc biệt còn tặng lão một con thú cảnh làm bạn tuổi già. Sau đó trẫm làm ra vài an bài nhỏ cho Thượng Lâm Uyển rồi rời đi."

Huy Gia Thái Hậu lại hỏi : " Cái gì là an bài nhỏ hoàng đế không ngại thì kể ra cho ta cùng mấy vị đại thần cùng nghe."

Lê Tấn hơi cúi mặt xuống đất rồi kể tiếp : " Hoàng cung tiền lương thiếu thốn nên trẫm quyết định đem đám thú cảnh ở Thượng Lâm Uyển ra chợ bán kiếm chút tiền bù vào Nội phủ khố. Như vậy vừa kiếm thêm được chút tiền vừa giảm được chi phí nuôi đám s·ú·c· ·v·ậ·t đó. Tổ mẫu người không biết đâu lũ chúng nó tiền ăn uống chăm sóc một năm tới bảy vạn quan tiền. Trẫm cảm thấy quá là lãng phí đi phải biết thân vương một năm bổng lộc có 200 quan, nhất phẩm quan viên như mấy vị đại thần ở đây cũng chỉ lĩnh có 80 quan bổng lộc một năm."

Huy Gia Thái Hậu cùng năm vị đại thần nghe đến đây thì im lặng. Bọn họ cảm thấy có gì đó không đúng, bệ hạ đang kể việc mình làm sai sao lại nghe như kiểu ngài làm đúng vậy. Ngữ khí như kiểu việc đó là đường đường chính chính hợp tình hợp lý vậy.

Huy Gia Thái Hậu kéo suy nghĩ mình trở lại cho đúng rồi nói :" sao ngươi không nói ra là ngươi bảo đám người dưới là giá nào cũng bán bán không được thì đem ăn, ăn không được nữa thì đem cho đám đại thần mỗi người một con. Ngươi coi bọn chúng là heo gà a, bọn chúng là trân thú quý hiếm. Có nhiều con còn là lân bang tiến cống, là trân quý trong trân thú a. "

Nghe đến đây thì cả đám đại thần nhìn về phía hoàng đế một cái. Bọn họ trong lòng thầm mắng chửi bệ hạ đây là coi bọn họ là thứ gì a. Bệ hạ đem thứ bán không đi, ăn không được tặng bọn hắn . Đây là xem bọn hắn là nơi ngài vứt rác tới đi cái này rõ ràng là khi dễ người mà. Lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc a bọn họ đều là trọng thần phò tá mấy đời đế vương mà bệ hạ nỡ nhục nhã bọn họ tới vậy.

Lê Tấn mặt có chút đỏ lên nói : " trẫm đúng là có nói như vậy. Nhưng chẳng qua chỉ là dọa cho đám lão Quách sợ hãi mà nỗ lực bán hết đi đám s·ú·c sinh ấy. Lời trẫm không có ý gì khác."

Đám đại thần mặt mày đều tái xanh . Thà rằng ngài đừng giải thích ngài càng giải thích bọn lão càng không biết giấu mặt vào đâu cho hết nhục.

Huy Gia Thái Hậu giận giận nói : " Ngươi có biết Thượng Lâm Uyển là tâm huyết của hoàng gia gia ngươi. Cả đời ngài tìm kiếm mấy chục năm mới gom được đám trân thú đấy. Vậy mà ngươi lại đem bán kiếm chút tiền. Ngươi hám tiền đến vậy sao?"

Lê Tấn tỏ vẻ bất lực nói : " Trẫm cũng là bất đắc dĩ . Không có tiền không nuôi nổi nữa rồi."

" Được rồi bỏ qua Thượng Lâm Uyển ngươi kể tiếp đi." Huy Gia Thái Hậu nói . So với hai chuyện này chuyện tiếp theo mới làm bà nổi điên.

Lê Tấn lại kể : " Rời Thượng Lâm Uyển trẫm đi lung tung rồi dừng lại ở Lãnh Cung. Vào thăm trẫm mới biết thì ra trong cung hàng năm đều tốn hao một số tiền lương nuôi một đám người cả ngày không làm gì cả. Vậy nên trẫm đuổi họ đi. Sau đó trẫm quay về tẩm điện ăn sáng . Nhận thấy trong cung quá nhiều người hầu kẻ hạ mà chủ tử không có bao nhiêu nên trẫm quyết định đuổi bớt bọn họ ra khỏi cung. Chuyện sau đó mọi người biết rồi trẫm cũng không kể nữa."

Cả đám đại thần c·h·ế·t lặng, trong lòng đều đang tự hỏi tại sao mọi chuyện rõ ràng làm sai mà qua lời bệ hạ lại thành chuyện có lý hết vậy. Điều này khiến bọn họ cảm thấy hoài nghi nhân sinh.

Huy Gia Thái Hậu nghe đến đây cũng bất lực với đứa cháu này của mình. Bà không thể đánh giá được suy nghĩ hành đông của hắn. Nếu nói hắn là ngu dốt thì cũng có lý vì hắn làm toàn chuyện hoang đường, nếu bảo hắn là thông minh cũng đúng luôn tại mỗi chuyện hắn làm đều làm có tính toán đều đang mưu lợi .

Lê Tấn dừng kể chuyện mọi người còn lại trong điện thì trầm mặc giữ im lặng. Cứ như thế trong đại điện thời gian dần dần qua đi. Huy Gia Thái Hậu cuối cùng cũng lên tiếng hỏi : " Tấn à tổ mẫu có thể hiểu là tất cả những chuyện này đều là ngươi đang cắt giảm chi tiêu cho cung đình có phải vậy không ?"

Lê Tấn ưỡn ngực tự tin nói: " Đúng là như vậy. Tất cả là để tiết kiệm năm tới không có tiền nha".

Mọi người nhìn thấy thần thái tự tin như kiểu ngài làm chuyện gì cũng đúng vậy. Mọi người cảm thấy bất lực thực sự. Đại điện lại lâm vào trầm mặc. Bệ hạ ngài cứ quỳ tiếp đi .

Chương 28. Không có tiền.