Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 281. Thương nghị.

Chương 281. Thương nghị.


Chương 281.

Nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp của hoàng đế, lần lượt các vị trọng thần tạm gác lại tất cả công việc trong tay tới ngay Cần Chính Điện chờ nghe lệnh. Đáng chú ý trong số này có Thái Sư Nguyễn Hữu Vĩnh đang tĩnh dưỡng tại gia cũng khẩn trương có mặt, Tả Tướng Quốc vừa xuất cung được vời quay trở lại ngay lập tức. Thậm chí Nguyễn Bảo Khuê đang chủ trì công tác chấm thi cũng rời khỏi cương vị công tác để có mặt trong hoàng cung, lão không thể không đến bởi vì Lễ Bộ lúc này chỉ có lão có thể đại diện.

Mọi người trao đổi tin tức cho nhau hòng muốn biết nguyên nhân cho việc bệ hạ khẩn cấp triệu tập bọn họ. Hữu Tướng Quốc Lê Quảng Độ biết được Tả Tướng mới tiến Ngự Thư Phòng bèn hỏi nhỏ :" Lão Bùi, rốt cuộc là chuyện gì khiến bệ hạ gấp gáp triệu tập chúng ta cùng tới đây như vậy ?"

Bùi Tướng Quốc như có suy nghĩ, lão cảm thấy chuyện mình thay Ngô Minh tâu lên có chút trọng yếu nhưng không đến mức khiến bệ hạ triệu tập khẩn cấp mọi người tới thương nghị. Không có đầu mối, lão khẽ lắc nhẹ đầu đáp rằng :" Ta nào biết đâu ?"

Mấy người khác đang chú ý nghe thấy vậy lại thôi, mọi người không có manh mối gì, đều chấp nhận chờ đợi bệ hạ cho bọn họ biết nguyên nhân triệu tập.

Đúng lúc này Lê Tấn bước vào, các vị trọng thần toan hành lễ nhưng bị Lê Tấn cản lại, hắn nói :" Miễn đi, chúng ta vào việc luôn. Trẫm triệu tập các khanh đến là muốn thương nghị cách ứng đối. Cách đây một canh giờ Lê Niệm tiến cung báo cho trẫm một tin dữ, Lê Bưu cùng 3000 thủy quân dưới trướng hắn bị toàn diệt trong cuộc đụng độ đầu tiên với hải tặc ở vùng biển Đông Bắc. Tình hình lúc này rất khẩn cấp, trẫm triệu tập các khanh đến đây để thương nghị phương pháp ứng phó."

Đại thần nhóm nghe được tin này vô cùng bàng hoàng, bọn họ không ngờ được chuyện lại lớn như vậy. Ai cũng rõ thủy quân Đại Việt không còn mạnh như xưa, so sánh với hải tặc đông bắc có phần không bằng nhưng bị toàn diệt thì không thể tưởng tượng được. Đây là 3000 quân chính quy, thường trực luyện tập sẵn sàng chiến đấu, trang bị lại tinh lương, hạm đội có đến mấy chục chiến thuyền lớn, nắm trong tay lực lượng này dù không thể đánh bại hải tặc thì cũng không đến mức thua thảm mới đúng. Lê Bưu và thủ hạ của hắn phải phạm sai lầm lớn như thế nào mới có thể bị toàn diệt được chứ.

Lê Quảng Độ như có điều suy nghĩ, lão nghi ngờ trong này có ẩn tình, không thì chuyện này nói không thông. Lê Bưu chắc chắn hiểu được bệ hạ có âm mưu nhắm vào mình, hắn phải cẩn trọng vô cùng, với năng lực của hắn lại không khinh địch sao có thể nhận về kết cục toàn diệt.

Một bên khác Thái Sư cảm giác bất an, tên Lê Bưu kia chính là một lực lượng trợ giúp mạnh mẽ trong phe Lữ Côi Vương, lúc này đây lại triệt để hỏng mất. Cán cân bên này của bọn lão có vẻ đang suy yếu đi rất nhiều, cần phải tính toán lại một chút.

Binh Bộ Tả Thị Lang Giang Cảnh Thạc, là người đại diện cho Binh Bộ tới họp. Lúc này đây thượng thư Nguyễn Quang Mỹ đang đảm nhiệm đi sứ phương bắc, Binh Bộ tạm do lão đến chưởng quản. Lão là người đầu tiên đứng ra tâu :" bệ hạ, chuyện này cần tra xét kỹ càng rồi xác định kẻ chịu trách nhiệm. Đây là 3000 binh sĩ, nếu để bọn họ hy sinh một cách oan uổng như vậy e là không nhắm mắt, anh linh của bọn họ khó mà yên. Thần khẩn xin bệ hạ truy cứu trách nhiệm đến cùng trong sự việc lần này."

Lê Tấn không vui lắm trước lời này của lão, tuy nhiên hắn vẫn hỏi lại :" Giang ái khanh nói truy cứu trách nhiệm đến cùng, ý khanh là truy cứu như thế nào?"

Giang Thị Lang thưa :" bệ hạ, ba ngàn thủy quân nhất chiến toàn diệt, điều này cho thấy nhất định có chỗ phạm sai lầm nghiêm trọng, cần tìm ra kẻ nào phạm sai lầm mà trừng phạt thích đáng, làm gương răn đe kẻ khác."

Bùi Tướng Quốc nghe vậy cảm thấy không ổn, lão can :" bệ hạ, không thể theo lời ấy của Giang Thị Lang, thủy quân vừa trải qua một thất bại nặng nề, Lê Bưu sống c·hết chưa rõ, lúc này đây không nên lại truy cứu trách nhiệm của lão, nếu không sẽ làm lạnh lòng quân sĩ, ngày sau ai còn dám lãnh binh đánh trận. Thần đề nghị an ủi thân nhân của tướng lĩnh và binh sĩ thủy quân, nhanh chóng cấp cho tiền tuất, trợ cấp thân nhân, để vỗ về bọn họ. Những quân sĩ khác nhìn vào đó thấy được triều đình không bạc đãi liệt sĩ và thân nhân của họ, như vậy quân lính mới có lòng nguyện ý vì nước không màng hy sinh tính mệnh của mình."

Giang Cảnh Thạc không đồng tình với Tả Tướng, lão nói :" Tả Tướng đại nhân, ngài đưa ra lý lẽ đó hạ quan không có phản đối, tuy nhiên một thất bại bắt nguồn từ sai lầm của cá nhân mà cuối cùng không có ai phải chịu trách nhiệm thì thật không công bình. Anh linh của những thủy quân c·hết oan kia sẽ không đồng ý, người nhà của bọn họ cũng sẽ không vui vẻ trước kết quả này. Chưa kể điều này sẽ mở ra tiền lệ xấu, sau này tướng lĩnh cầm quân ra trận sẽ không có kính sợ, bọn họ có thể lại cẩu thả mà phạm sai lầm dẫn đến thất bại tiếp theo, đơn giản phạm sai không phải chịu trừng phạt thì cứ phạm chẳng sao."

Lê Tấn cảm thấy thú vị, Giang Cảnh Thạc này chỉ là một Thị Lang lại dám chống đối Bùi Xương Trạch, đúng là một kẻ cứng cỏi. Hai luồng ý kiến khác nhau, nhìn chung Lê Tấn nghiêng về phía Bùi Xương Trạch hơn. Lúc này đây cần ổn định lòng quân dân, không phải thời cơ cứu trách nhiệm, hơn nữa trong lòng hắn biết rõ truy cứu đến cùng thì bản thân hắn mới là người chịu trách nhiệm chính cho thất bại này.

Hắn nói : " Hai vị ái khanh đều có lý riêng của mình, trẫm đều ghi nhận, tuy nhiên lúc này đây chúng ta cần cầu ổn. Tình hình trước mắt không được khả quan, hải tặc khí thế hung hung đe doạ vùng biển nước ta, thủy quân thì thiệt hại quá nặng, trong thời gian ngắn khó mà khôi phục lực lượng. Hơn hết lúc này làm lớn chuyện để cho sứ thần các nước nhìn vào thì không hay, vậy nên để bảo toàn quốc thể chúng ta hãy nhẹ chuyện này. Phải thể hiện ra tư thế rằng thất bại này không ảnh hưởng lớn đến sức mạnh của Đại Việt, chúng ta không hề lộ lắng hay hoảng loạn, không để cho ngoại bang cảm thấy nước ta suy yếu mà mất đi lòng kính sợ. Cho nên chiếu theo lời Bùi ái khanh xử lý chuyện này đi."

Hai vị Giang- Bùi nghe xong chấm dứt ý định tránh luận, họ chắp tay tuân mệnh. Họ Giang không hài lòng nhưng biết mình thế yếu hơn Tả Tướng Quốc, đã vậy bệ hạ lại nghiêng về bên kia, dù có giữ ý kiến cũng không có tác dụng gì.

Lúc này đây người đứng đầu Khu Mật Viện quản lý việc quân cơ, Thái Uý kiêm Hữu Tướng Quốc Lê Quảng Độ mới đứng ra tấu :" bệ hạ, hạm đội của Lê Bưu toàn diệt vậy nên lúc này ở toàn vùng biển phương bắc nước ta không còn một đội thủy quân nào có sức chiến đấu, thần lo hải tặc có thể nhân thời cơ này theo cửa sông lớn vào đánh phá nội địa nước ta, vậy thì sẽ gây ra loạn lớn. Thần kiến nghị lập tức điều hạm đội Hải Điểu do Lê Hoài Nhân thống lĩnh tại Nghệ An ra bắc, để nhánh thủy quân này canh giữ các cửa sông ở vùng Bắc Hà."

Lê Tấn không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ liền chuẩn theo đề nghị này của Lê Quảng Độ, ngay ngày hôm nay sẽ để Cẩm Y Vệ dùng phi cáp truyền lệnh cho Lê Hoài Nhân mang quân ra Bắc.

Lê Quảng Độ lui lại, Ngô Minh lại đứng ra tâu :" bệ hạ, dù có điều quân Hải Điểu ra bắc nhưng dưới trướng Lê Hoài Nhân cũng chỉ có 1000 thủy quân, khó mà phòng thủ chu toàn ven biển nước ta. Thần kiến nghị tăng cường trang bị cho lực lượng Hải Giám ba đạo An Bang, Nam Sách, Hải Dương, cùng với đó để bọn họ tăng cường huấn luyện sẵn sàng chiến đấu với hải tặc x·âm p·hạm. Trong kho của Công Bộ còn tồn một số Hoả Thương, Đại Pháo, Thủy Lôi lúc này nên lấy ra dùng. Ngoài ra tại Kinh Bắc, Hải Dương còn có một số t·àu c·hiến cũ loại nhỏ, triều đình có thể cho trưng tập, tái trang bị khí giới cho số chiến thuyền này chuẩn bị chiến đấu."

Lê Tấn cảm thấy giải pháp này rất tốt, bà đạo tổng cộng có 6 sở Hải Giám, tổng quân số 2400 người. Lực lượng này vốn có được huấn luyện, giờ lại trang bị tốt sẽ hình thành sức chiến đấu khả quan, vậy nên lập tức đồng ý với ý kiến này của Ngô thượng thư. Hắn cũng giao luôn việc này cho Lê Quảng Độ và Ngô Minh phối hợp hoàn thành.

Thái Sư đứng nghe hồi lâu, lúc này cũng lên tiếng :" bệ hạ, những giải pháp mà Thái Uý và Ngô thượng thư đưa ra rất tốt, phù hợp với tình hình lúc này. Tuy nhiên thần cho rằng về lâu về dài vẫn cần tổ kiến lại lực lượng thủy quân, để thủy quân nước ta có đủ sức mạnh trấn áp hải tặc. Theo thần nên tuyển lượng lớn tránh đinh ở vùng ven biển Thanh-Nghệ tòng quân, dân ven biển nơi này rất mạnh mẽ lại có tài đi biển, chỉ cần thêm chút huấn luyện, trang bị đầy đủ, chắc chắn Đại Việt có được một chi thủy quân mạnh mẽ."

Lê Tấn suy ngẫm một chút, tiếp đó nói :" kiến nghị của Nguyễn Thái Sư thật đúng, trẫm cũng cho là như vậy. Tuy nhiên lúc này nên ưu tiên ứng phó tình hình trước mắt, việc tái tổ kiến thủy quân để đầu năm sau lại tiến hành."

Thái Sư nhận được lời khen cũng như ghi nhận đề ghị của mình, lão xin khép lui lại. Tiếp tục bàn bạc thêm một số chỉ tiết, sau một canh giờ thương nghị thì kế hoạch sơ bộ được hình thành. Lập tức từng đạo mệnh lệnh được truyền đi, cùng với đó là sự lan truyền tin tức về thất bại này.

Trong Trường Lạc Cung, Huy Gia Thái Hậu nghe được tin này vô cùng giận dữ, bà không ngừng mắng " hỗn trướng, đúng là đồ hỗn trướng".

Đám người hầu thấy Thái Hoàng Thái Hậu nổi giận vô cùng lo sợ, không ai dám phạm chút sai lầm nào dù là nhỏ nhất, bọn họ sợ chủ tử lại trút cơn giận dữ với ai đó lên trên đầu mình.

Chương 281. Thương nghị.