Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 288. MN. G9!
Chương 288.
Nửa canh giờ sau, Hoàng Đế và Hộ Bộ thượng thư bắt đầu thương nghị chính sự trong Ngự Thư Phòng. Mục tiêu là tìm ra giải pháp để giải quyết vấn đề thiếu thốn nhân lực trong các điền trang của triều đình.
Lê Tấn muốn biết chính xác tình hình, hắn mở hỏi :" Tổng cộng đợt vừa rồi các công điền giảm bao nhiêu nông nô, tá điền ? Dự kiến có bao nhiêu ruộng đồng vì bọn họ rời đi mà bị chậm thời vụ ?"
Dương Nguyên Trực tâu :" bẩm bệ hạ, tính cả nông nô người Chiêm được thả đi và số hộ tá điền mới trả lại ruộng đất chuyển đi làm các việc khác thì tổng cộng các điền trang thuộc sở hữu của triều đình thiếu đi 43.548 lao động trưởng thành, chưa tính tới con cái, cha mẹ già của những người này có thể phụ giúp công việc làm nông. Theo tính toán thì số ruộng bị thiếu người canh tác ở vụ Chiêm năm sau có thể lên tới gần 6 vạn mẫu."
Lê Tấn nghe xong nhíu mày, 6 vạn mẫu ruộng tốt không được cày cấy kịp thời vụ thì tổn thất không nhỏ đâu, chỉ là hắn có không hiểu tại sao con số lại lớn như vậy, chẳng nhẽ trước đây mỗi nông nô hoặc tá điền phụ trách tới hơn 1,5 mẫu ruộng. Hắn lại hỏi :" hiện tại trung bình một tá điền hoặc nông nô phụ trách cày cấy trung bình bao nhiêu diện tích ruộng đất ?
Dương Nguyên Trực nắm rất rõ con số này, lão tâu :" bẩm bệ hạ, trung bình mỗi nông nô, tá điền sẽ phụ trách cày cấy khoảng một mẫu tám sào ruộng."
Quá cao, thật sự quá cao rồi, Lê Tấn khó hiểu hỏi lại :" tại sao lại nhiều như vậy ? Bọn họ có thể làm hết ư ?"
Dương Nguyên Trực tâu :" bẩm bệ hạ, bọn họ làm nhiều như vậy là do hoàn cảnh bắt buộc, không làm nhiều thì không đủ ăn. Trung bình mỗi sào chỉ thu được 180 cân thóc ( 90kg) vào vụ Chiêm, vụ Mùa thì chỉ 150-160 cân(75-80kg) đó là năm tốt còn năm mất mùa thì ít hơn. Đối với tá điền thì triều đình thu tô ruộng khoảng một nửa so với mức trung bình năm tốt, tính ra làm nhiều như vậy mỗi năm họ cũng chẳng dư được bao nhiêu lương thực. Nông nô thì bị áp đặt mỗi người phải phụ trách cày cấy 2 mẫu ruộng, lương thực thu được đều được sung công, người quản lý điền trang sẽ cấp cho mỗi nông nô hàng năm 800 cân thóc ( 400kg).
Còn chuyện bọn họ làm sao làm hết thì đương nhiên là bản thân họ cật lực làm việc, cùng với đó là sự giúp sức của đám trẻ con, người già. Lũ trẻ khoảng 8 tuổi đã có thể phụ giúp việc cấy lúa, mỗi hộ tá điền trung bình đều có mấy 3-4 đứa nhỏ, có nhà còn có người già, dù không còn được liệt vào danh sách tá điền nhưng thực ra bọn họ vẫn có thể làm việc. Mỗi người đều chăm chỉ làm lụng, cuối cùng thì đều làm xong, toàn gia lao động vì kiếm cái ăn, động lực mười phần không ai dám lười biếng ."
Lê Tấn cảm thấy đám tá điền này quá khổ, không sở hữu ruộng đồng chỉ có thể giúp triều đình cày cấy, tô ruộng lại quá cao, kiếm sống thật không dễ dàng. Đám nô lệ lại càng khó khăn, bọn họ vất vả cả năm chỉ nhận được 400 kg thóc, đừng nhìn 400kg thóc là nhiều, thực ra khi giã thành gạo chỉ còn khoảng 350kg. Mỗi người hàng năm 350 kg gạo chỉ coi như tạm đủ, thời này ăn uống không có nhiều đồ ăn chứa nhiều dinh dưỡng, mỗi người làm việc vất vả cần lượng cơm ăn rất lớn, chưa kể những nông nô này dưới còn có con nhỏ, trên có thể có cha mẹ già, những người này cũng ăn theo phần gạo của họ.
Không miên man nữa, quay lại vấn đề chính, Lê Tấn bắt đầu hỏi :" Dương ái khanh, ngươi từng nghĩ tới những giải pháp nào có thể giải quyết vấn đề thiếu lao động này ?"
Dương Nguyên Trực cân nhắc một chút rồi thưa :" bẩm bệ hạ, thần có một phương pháp có thể giải quyết vấn đề này, đó chính là bán. Trước khi vụ Chiêm bắt đầu triều đình hãy bán hết số ruộng thừa trong các điền trang cho dân chúng ở xung quanh."
Lê Tấn suy nghĩ một chút, cảm thấy làm như vậy có chút không ổn, các điền trang này chính là nguồn thu lương thực lớn của triều đình hàng năm, thực sự bán đi thì đám Ngự Sử lại làm ầm lên cho mà xem. Hắn khẽ lắc đầu nói :" Còn cách nào khác không ?"
Dương Nguyên Trực lại thưa:" bệ hạ, thực ra còn một cách nữa là giảm tô. Chỉ cần triều đình giảm mức thu tô xuống khoảng 4 thành so với hiện tại thì không ít người sẵn sàng chạy tới xin làm tá điền. Vấn đề thiếu người làm nông có thể giải quyết một cách dễ dàng, chỉ là nguồn thu của triều đình từ các điền trang sẽ vì thế mà giảm mất 2 thành."
Đây là phương pháp hay, tuy nhiên đúng như Dương Nguyên Trực nói là nó làm giảm nguồn thu của triều đình, xét về mặt tài khoá không tốt cho lắm. Hắn lần này không có lắc đầu nhưng vẫn hỏi :" còn cách nào khác hay không ?"
Dương Nguyên Trực cảm thấy khó khăn, lão đáp :" bệ hạ, thực ra có thể bỏ giá cao thuê người tới làm thời vụ, tuy nhiên kết quả cũng là tăng khoản chi, giảm thu nhập thực tế của triều đình, không phải phương án nào tốt. Theo thần thì nếu như muốn giữ nguyên lợi ích thu về của triều đình mà vẫn đảm bảo thời vụ thì chỉ có cách là trong vòng gần hai tháng sắp tới bệ hạ thêm vào các điền trang 4 vạn nông nô."
Lê Tấn nghe xong liền cáu :" ngươi dám hí lộng trẫm đấy hả, trẫm đi đâu kiếm 4 vạn nông nô trong thời gian ngắn như vậy."
Dương Nguyên Trực bình tĩnh đáp :" thần nào dám đùa bệ hạ, thực ra chuyện này không hề khó. Có hai cách, thứ nhất là mua, chỉ cần bệ hạ chịu bỏ ra giá tiền hấp dẫn thì đừng nói mua 4 vạn, dù muốn mua 40 vạn cũng sẽ có người tìm cách gom đủ số bán cho người. Cách thứ hai là diệt trừ một số kẻ không nghe lời bệ hạ, nếu như diệt đại hộ thì chỉ cần 2-3 nhà là được, còn nếu như gia tộc nhỏ thì gom 15-20 nhà kiểu gì cũng đủ, kẻ đầu xỏ đem đi chém, những người khác trong nhà đều đẩy đến điền trang làm nông nô. Thực ra phần lớn những nông nô hiện nay trong các điền trang đều là gia quyến của người phạm tội, nhóm này còn nhiều hơn so với nô lệ người Chiêm trước đây."
Lê Tấn cảm thấy cái đề nghị này không thể làm, hắn đang chủ trương hoà hoãn một thời gian, vừa mới diệt đi Lê Bưu lúc này lại mạnh tay sẽ khiến đối thủ hoảng loạn, khi đó bọn họ có thể bốc lên hành động liều lĩnh. Nghĩ kỹ càng hắn lắc đầu phủ định kiến nghị này, tiếp đó ra quyết định :" Đã vậy dùng phương pháp giảm tô xuống để thu hút người tới làm tá điền đi."
Dương Nguyên Trực chắp tay hô " tuân mệnh" bệ hạ chọn phương án này khiến lão khá vui mừng trong lòng, có thể nhanh chóng giải quyết được vấn đề thiếu nhân lực. Thực ra ngay từ đầu lão đã cho rằng đây là phương pháp tốt nhất, đáng sử dụng nhất, nó vừa làm lợi cho tầng lớp tá điền, lại giải quyết được vấn đề đang gặp phải.
Lê Tấn như nghĩ đến điều gì, tiếp đó lại nói:" đã dành ưu đãi cho tá điền thì cũng nên dành cho đám nông nô thêm chút đãi ngộ, vậy mới không bên trọng bên khinh. Thế này đi, từ năm nay mỗi nông nô được cấp thêm 200 cân thóc mỗi năm, coi như khích lệ tinh thần để bọn họ chăm chỉ làm việc hơn."
Dương Nguyên Trực cảm thấy điều này không cần thiết, đám nông nô đều là hạng thấp kém, không cần dành cho chúng ưu đãi. Tuy nhiên bệ hạ đã nói vậy thì lão cũng đành tuân theo mà làm, chuyến này thu vào của Hộ Bộ từ các điền trang giảm mạnh, nhưng mà không sao, nhờ vào nhiều chính sách mới của bệ hạ nên các nguồn thu khác lại tăng khá nhiều, hoàn toàn có thể bù đắp. Nghĩ đến đây lại nhớ tới chuyện thương thuế, lão tâu :" bệ hạ, chuyện người áp dụng chính sách thu thuế đối với toàn bộ cửa hàng, thuyền buôn e là sẽ gặp cản trở không nhỏ."
Lê Tấn cười, hắn nói :" không sao, trước đến nay ngươi thấy việc trẫm làm có việc nào không gặp cản trở không, cuối cùng không phải đều có thể giải quyết sao. Chuyện thu thuế thương này bắt buộc phải làm, chúng ta đều biết sở dĩ nhiều năm qua thuế thương thu được ít đến thảm thương không phải do thương nghiệp trong nước kém đến vậy, mà là do có nhiều kẻ kinh doanh không chịu nộp thuế cho triều đình hoặc nộp không được đầy đủ."
Dương Nguyên Trực có nghe phong phanh vài tin tức vậy nên lão muốn nói một chút để bệ hạ chuẩn bị, ngài đã tự tin như vậy thì thôi, lão không nói thêm nữa.
Lê Tấn hỏi :" chuyện quyên góp tiền xây trường thế nào rồi, đều đã thu được cả rồi chứ?"
Nhờ vào sự khuyên giải của Bùi tướng quốc và Thái Uý, nhiều gia tộc hơi cứng đầu cuối cùng cũng chịu nộp lên. Dương Nguyên Trực tâu :" bẩm bệ hạ, đều đã thu xong, tổng số thu được hơn 320 vạn quan tiền."
Chậc chậc 320 vạn quan, một con số khủng kh·iếp, gần bằng với tổng số tiền thuế thu được năm trước. Thế mới thấy giới quyền quý, phú thương, nông thôn địa chủ giàu có cỡ nào, không ép bọn họ nôn ra một chút chính Lê Tấn cũng cảm thấy có lỗi với mình. Hắn nói :" đều chuyển hết vào Nội Khố Phủ cho trẫm, dự án xây dựng trường trẫm đích thân quản lý."
Dương Nguyên Trực hiểu rõ ý tứ trong này, ai cũng biết xây cái trường học kia cùng lắm hết nửa số này, đó là đã xây dựng theo quy chuẩn phí thường cao, còn lại sẽ đi đâu thì mọi người đều ngầm hiểu. Tuy nhiên đây không phải chuyện của lão, cứ tuân lệnh mà làm thôi.
Lê Tấn lại hỏi :" Công tác thu thuế năm nay thế nào, khi nào thì có báo cáo cụ thể?"
Nói đến chuyện này tâm trạng Dương thượng thư khá thoải mái, lão tâu :" bẩm bệ hạ, việc thu thuế năm nay đã hoàn thành, hiện giờ đang đối chiếu sổ sách, đại triều ngày mùng 10 thần có thể dâng lên bệ hạ báo cáo cuối cùng."
Lê Tấn lại hỏi :" so với năm ngoái năm nay thu vào tăng nhiều ít ?"
Dương Nguyên Trực đáp :" bẩm bệ hạ, theo như thống kê sơ bộ thì tăng khoảng gần 250 vạn quan so với năm trước, con số chính xác còn đang tính toán."
Con số này tạm ổn, tài khoá năm sau không cần lại áp dụng chính sách giảm lương bổng quan viên, quân phí của q·uân đ·ội. Lê Tấn tạm hài lòng với điều này, mục tiêu của hắn là trong vòng 5 năm tại vị có thể đưa tổng thuế thu một năm của Đại Việt vượt mốc ngàn vạn. Chuyện này cho qua, hắn lại hỏi :" Vậy còn thống kê nhân khẩu thì sao ?"
Dương Nguyên Trực báo cáo :" bẩm bệ hạ, tạm thời còn chưa thống kê xong nhân khẩu của hai vùng Quảng Nam và Thuận Hoá, tuy nhiên nhìn chung nhân khẩu nước ta trong sáu năm qua không có thay đổi quá lớn. Chỉ là đinh suất giảm sút rất nhiều, thay vào đó số nô lệ tăng lên. Đám xã trưởng hoàn thành nhiệm vụ đã được cho phép lên đường trở về."
Nếu là trước kia Dương Nguyên Trực sẽ rất lo lắng, tuy nhiên bệ hạ đã cho thu thuế sở hữu nô lệ, vậy nên thuế thu vào không bị ảnh hưởng, tổng số nam nhân trưởng thành vẫn vậy, dù là hoàng đinh hay nô lệ thì Hộ Bộ vẫn thu được tiền thuế.
Lê Tấn đã hỏi xong, không còn chuyện gì liền cho phép Dương Nguyên Trực lui đi. Hắn thì ở lại trong Ngự Thư Phòng bắt đầu vạch ra một kế hoạch nhỏ để khai khống chi phí xây dựng trường học, dù rằng chẳng lừa được ai nhưng cũng phải làm cho đúng quy trình, không thể quá trắng trợn ăn chặn được. Đồng thời hắn cũng nghĩ xem nên dùng số tiền này vào việc gì, là đầu tư cho ngành khai thác than ở An Bang, ngành làm giấy ở khu ngoại thành phía tây Đông Kinh, hay là đầu tư đóng mới chiến thuyền.