Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 289. Chuộc người.
Chương 289.
Tháng chạp gió Đông Bắc tràn về, thời tiết khi này tương đối lạnh giá nên ngư dân ít ra biển đánh bắt ven bờ, tuy nhiên đây lại là thời điểm tàu thuyền tấp nập cập bến Nhai Châu. Có thể dễ dàng bắt gặp những chiếc tàu buôn của Oa Quốc, Triều Tiên, Lưu Cầu đến đây giao thương. Điều đặc biệt của Nhai Châu là trên danh nghĩa nó thuộc về Đại Minh nhưng thực tế lực kiểm soát của triều đình Yên Kinh tại đây rất yếu. Dân trên đảo người đa số người Lê cùng số ít người Hán sống chung, thỉnh thoảng lại xảy ra xung đột giữa hai nhóm dân cư này, điều đó khiến nơi này khá loạn. Hải tặc Hoa Nam khôn khéo chọn nơi này làm đại bản doanh để tránh bị triều đình nước Minh truy quét.
Sáng sớm, khi Hải Đông Dương vừa mới tỉnh dậy sau một đêm chìm trong rượu ngon và gái đẹp thì có thuộc hạ chạy tới báo : " thủ lĩnh, đúng như ngài dự đoán triều đình An Nam thực sự chịu bỏ giá cao chuộc lại tù binh. Tên Trình D·ụ·c được thả đi đã quay trở lại, lần này hắn đại diện cho bên đó đến chuộc người."
Hải Đông Dương nhếch mép cười, lão biết kẻ cầm quyền An Nam nhất định chịu bỏ tiền chuộc người, đơn giản vì không làm như vậy thì sau này ai chịu bán mạng vì triều đình nữa, đây chính là điểm khác biệt giữa triều đình và phỉ tặc. Lão ra lệnh:" đem bọn họ tới đây đi, thái độ khách sáo một chút, dù sao họ cũng mang tiền tài đến cho chúng ta."
Tên thuộc hạ lập tức tuân lệnh đi làm, chỉ hơn một khắc đồng sau Trình D·ụ·c dẫn theo 20 người khênh theo năm rương lớn tiến vào phòng khách, Hải Đông Dương niềm nở :" Trình lão đệ, ngươi chuyến này đi thuận lợi chứ ?"
Một câu "Trình lão đệ" này của Hải Đông Dương khiến cho ánh mắt những người khác nhìn về phía Trình D·ụ·c biến sắc, họ bắt đầu nghi ngờ tên này sớm đầu nhập hải tặc, tiếp theo có thể bán đứng bọn họ. Tất cả người đi theo chuyến này đều là người của Cẩm Y Vệ, mọi người đều nâng lên tinh thần, chuẩn bị ứng đối với bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra.
Trình D·ụ·c không có nhận ra thái độ của người khác với mình biến đổi, tuy lòng hắn căm hận kẻ đã khiến hàng ngàn chiến hữu táng thân nơi đáy biển nhưng biết rằng lúc này đây không được xúc động, hắn rất khách khí chắp tay đáp lại:" Hải tiên sinh, D·ụ·c tôi vâng lệnh bệ hạ đến đây chuộc người, mong tiên sinh tạo thuận tiện."
"Dễ nói, dễ nói, chúng ta cùng ngồi xuống uống chén trà dùng miếng bánh rồi thảo luận chuyện này." Họ Hải vui vẻ mời.
Trình D·ụ·c có việc cầu người, rất biết điều nghe theo, hai bên an toạ, hầu gái bưng trà bánh lên.
Hải Đông Dương lúc này mới hỏi :" không biết Trình lão đệ mang đủ tiền chuộc tới hay không ?"
Trình D·ụ·c chỉ vào năm chiếc rương lớn, sau đó nói :" Bệ hạ lệnh tôi mang theo năm rương lớn, bên trong đựng đầy hoàng kim, xin được giao cho tiên sinh. Không biết trong thời gian tôi rời khỏi đây, các huynh đệ của tôi có xảy ra vấn đề gì không?"
Hải Đông Dương dùng ánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ tiến đến kiểm tra, miệng không quên trả lời :" Trình lão đệ yên tâm, chúng ta đối xử với bọn họ rất tốt, phải nói là đặc biệt tốt."
Trình D·ụ·c không hiểu lời này của Hải Đông Dương là ý gì, tuy nhiên không ai bị làm sao thì tốt rồi.
Kiểm đếm rất nhanh hoàn tất, một tên thuộc hạ gật đầu ra hiệu cho Hải Đông Dương. Lão hớp ngụm trà, vui vẻ nói :" Tối nay ta bày tiệc mời lão đệ và tất cả mọi người ở lại cùng uống rượu, sáng ngày mai lão Hải ta đích thân tiễn mọi người, mong Trình lão đệ và các vị có nể mặt."
Trình D·ụ·c và đám người Cẩm Y Vệ nhíu mày, ai cũng mong nhanh chóng nhận người rồi đi ngay, tránh cho đêm dài lắm mộng. Trình D·ụ·c đáp lời :" Thịnh tình của tiên sinh D·ụ·c tôi và các huynh đệ xin nhận, chỉ là bệ hạ có nghiêm lệnh phải nhanh chóng đưa các huynh đệ trở về. Không giấu gì tiên sinh cha mẹ vợ con của bọn họ ở nhà đang ngày đêm trông ngóng, vậy nên chúng tôi không dám chậm trễ hành trình dù chỉ là một khắc."
Hải Đông Dương tỏ vẻ tiếc nuối:" đã vậy thì ta cũng không giữ các vị lại thêm, Tiểu Hổ sẽ dẫn chư vị đi nhận người." - nói xong lão ra hiệu cho một tên thuộc hạ.
Trình D·ụ·c chắp tay cảm tạ, tiếp theo dẫn người theo sau tên hải tặc có tên Tiểu Hổ đến nhà lao nhận người. Chỉ mất một khắc thời gian liền thấy được các chiến hữu cùng b·ị b·ắt với mình, có điều Trình D·ụ·c cảm thấy giận dữ khi đa số bọn họ trong trạng thái b·ất t·ỉnh nhân sự do uống say, quá đáng hơn vài kẻ đang ân ái với kỹ nữ, từ xa có thể dễ dàng nghe thấy tiếng rên rỉ của mấy ả g·ái đ·iếm.
Phải nhờ sự giúp đỡ của hải tặc Trình D·ụ·c và nhân viên Cẩm Y Vệ mới đem hết được 104 người tới bến tàu. Chắc hẳn vợ con ở nhà cũng không thể tưởng tượng bọn họ bị hải tặc bắt lại có thể sa đoạ đến mức này. Thậm chí nhiều nhân viên Cẩm Y Vệ khó chịu ra mặt, cảm thấy bỏ số tiền lớn chuộc đám phế vật này quá lãng phí, bệ hạ nếu thấy được cảnh này chắc chắn sẽ không ngần ngại mà đem chúng xử chém.
**
Quay lại trong phòng khách, Tiểu Hổ báo cáo việc người đã giao nhận xong, thuyền của đám người Trình D·ụ·c cũng đã rời bến đi về hướng nam.
Hải Đông Dương không cần nghĩ cũng biết chắc chắn khi vào trong nhà lao sắc mặt của Trình D·ụ·c và những kẻ đi theo vô cùng đặc sắc. Lão hỏi :" Có kẻ nào trong đám người đi theo Trình D·ụ·c nổi giận với đám tù binh hay không ?"
Tiểu Hổ đáp :" không có, thần sắc bọn họ có vẻ khó chịu nhưng vẫn rất kiềm chế, lần lượt chuyển người đi, bởi vì nhân lực không đủ nên ngỏ ý nhờ phía chúng ta giúp đỡ, thuộc hạ đã an bài mấy huynh đệ phụ giúp một tay."
Hải Đông Dương hồi suy nghĩ một chút, từ những biểu hiện đó có thể thấy đám người tới lần này có tố chất khá tốt, hẳn là được huấn luyện nghiêm ngặt mới có thể làm được như vậy. Thôi, chuyện này cũng đã giải quyết xong, tiền đã thu về tay, hơn vạn lượng hoàng kim là một bút tài phú không nhỏ. Lần này đối đầu với thủy quân Đại Việt dưới trướng lão tổn thất hơn 400 huynh đệ, tuy nhiên thu hoạch phong phú, không tính vạn lượng hoàng kim vừa rồi thì chỉ riêng trục vớt được hơn trăm khẩu đại pháo từ thuyền b·ị đ·ánh đắm của đối phương đã rất có lời.
Tiểu Hổ có điều vẫn luôn thắc mắc, lúc này đây hắn hỏi :" thủ lĩnh, ngài bỏ tiền cho đám tù binh kia ăn thịt, uống rượu, chơi gái là muốn để khi chúng trở về phải chịu trừng phạt sao ?"
Đối với chuyện này mấy ngày nay đám thuộc hạ của Hải Đông Dương đều vô cùng bất mãn, bọn họ không hiểu thủ lĩnh làm sao lại giành cho tù binh hậu đãi như vậy. Đám hải tặc nhìn thấy kẻ bị cầm tù được thoải mái uống rượu chơi gái thỏa thích mà thèm, nhiều tên hải tặc cảm thấy đố kỵ với đám tù binh này.
Hải Đông Dương lắc đầu nói :" không phải, đám binh lính này sẽ không bị trừng phạt, không những thế ta đoán tương lai bọn chúng còn được trọng dụng. Sở dĩ ta dùng rượu ngon, kỹ nữ hầu hạ bọn chúng là vì muốn ma diệt ý chí trong con người chúng, ngày sau có đụng độ trên biển những kẻ này sẽ không còn tinh thần tử chiến đến cùng với chúng ta nữa. Trong tâm trí chúng sẽ nghĩ thua trận b·ị b·ắt thì cũng không tệ, cùng lắm lại tới đây hưởng lạc vài ngày rồi được triều đình phái người chuộc về mà thôi. Ngươi đã hiểu rồi chứ ?"
Tiểu Hổ nghe xong cảm thấy khâm phục, thủ lĩnh vẫn là thủ lĩnh, tầm nhìn mưu lược đều tuyệt, mỗi việc làm của thủ lĩnh đều có ý nghĩa nào đó, chỉ là những người dưới như bọn hắn không kịp hiểu mà thôi.
Hải Đông Dương biết đám thuộc hạ mấy ngày nay có ý kiến với mình, lúc này cũng nên vỗ về một chút, lão nói:" ngươi đi truyền lệnh ta, tối hôm nay mở tiệc rượu thịt đều bao no."
Tiểu Hổ hỏi lại :" thủ lĩnh, vậy còn nữ nhân thì thì thế nào, có phải cũng có thể thoải mái vui chơi."
Hải Đông Dương hừ một cái, lão gắt : "ngươi nghĩ hay lắm, ta chỉ bao rượu thịt, muốn chơi gái thì đừng mơ, ai thích thì bỏ tiền gọi đến muốn chơi thế nào thì chơi."
Nói xong họ Hải bỏ về phòng, trong gian khách chỉ còn lại Tiểu Hổ. Hắn tự nghĩ thủ lĩnh cũng thật là, có thể bỏ tiền cho đám tù binh chơi gái mà lại keo kẹt với huynh đệ. Lần này thu về hơn vạn lượng hoàng kim, chỉ cần bỏ mấy trăm lượng là có thể gọi hết kỹ nữ của mấy thanh lâu gần đây tới hầu hạ một đêm rồi. Dù sao nơi này là Nhai Châu, thanh lâu ở đây không đắt đỏ như nơi khác, thuê g·ái đ·iếm qua đêm không đáng bao nhiêu tiền. Thôi thì có còn hơn không, Tiểu Hổ nhanh chóng đi truyền lệnh, chắc hẳn đám huynh đệ nghe tin được no say một bữa cũng rất hài lòng.
**
Trong phòng của Hải Đông Dương, Quỷ Y chậm rãi ngồi uống trà chờ đợi, bỗng "két" mội cái cửa phòng mở ra, Hải Đông Dương bước vào. Trong khi tên thủ lĩnh hải tặc lừng danh này chưa kịp phản ứng thì lão đã hỏi:" nhiều năm không gặp còn nhớ ta là ai sao ?"
Hải Đông Dương qua một hồi giật mình, khi bình tĩnh lại thì vui mừng quá đỗi, lập tức chắp tay cúi đầu hành lễ :" ân công, ngài tới khi nào, sao không báo cho mỗ nghênh đón."
"Đóng cửa lại đi, ta không muốn nhiều người nhìn thấy, có vài chuyện muốn tìm ngươi nói một chút, xong rồi ta sẽ đi ngay." Quỷ Y chậm rãi nói ra.
Hải Đông Dương rất nghe lời, lập tức đóng cửa lại, tiếp đó tiến lại gần chỗ Quỷ Y chờ nghe. Trên đời này chỉ có đứng trước hai người là mẹ và vị ân công này lão mới dễ bảo như vậy.
Hơn 5 năm trước mẹ lão bị lâm trọng bệnh, lão chạy khắp nơi cầu người cứu chữa cho mẹ, thậm chí không ngại bị triều đình truy bắt mang theo hoàng kim vạn lượng tới Tô Châu, Hàng Châu cầu danh y. Kết quả đều vô dụng, đám người đó đều bó tay trước bệnh tình của mẹ lão, người giỏi nhất cũng chỉ có thể kê một đơn thuốc giúp bà kéo dài tính mệnh 3 tháng. Theo ý nguyện của mẹ, lão đành mang theo bà về Quảng Châu để bà có thể sống những ngày cuối đời và an táng ở quê nhà. Vốn đã tuyệt vọng thì tình cờ gặp được ân công ở ngoại thành, ân công nhìn thấy liền không nề hà mà ra tay cứu giúp. Mặc dù phương pháp điều trị của ân công rất khác người nhưng hiệu quả, cuối cùng mẹ lão được cứu, đến nay vẫn vui khoẻ sống cùng con cháu. Sau khi giúp nhà lão đại ân thì Quỷ Y không từ mà biệt, tiền thuốc cũng không lấy một đồng, chính vì vậy Hải Đông Dương cả đời không dám quên vị ân công này.