Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 290. Tự lo liệu cho tốt.

Chương 290. Tự lo liệu cho tốt.


Chương 290.

Đợi Hải Đông Dương ngồi xuống đối diện mình, Quỷ Y lại hỏi :" ngươi hẳn đã biết thân phận của ta rồi đi?"

Hải Đông Dương có suy đoán, năm đó ân công chữa trị xong liền không từ mà biệt, đến danh tự cũng không để lại. Đối với chuyện này hai mẹ con lão rất để tâm, dựa vào hệ thống tin tức của mình lão biết được bên An Nam có một vị thần y nổi danh phong cách hành sự rất giống với ân công. Lão đáp :" nếu tại hạ đoán không sai thì ân công hẳn được người đời gọi bằng danh xưng Quỷ Y, là An Nam đệ nhất thần y. Không biết có đúng hay không ?"

Quỷ Y chậm rãi đáp :" Quỷ Y đúng là danh hiệu của ta trên giang hồ, còn đệ nhất thần y gì đó chỉ là người đời nói quá, thiên hạ rộng lớn người tài ba vô số, nào có ai là thiên hạ đệ nhất."

Hải Đông Dương không cho là vậy, bệnh tình của mẹ lão năm đó khó trị ra sao lão hiểu rõ, toàn những danh y hàng đầu Giang Nam xem qua đều lắc đầu bó tay. May mà gặp được ân công, chưa đến mười ngày liền trị khỏi, ân công y thuật đạt đến trình độ thông thần, bản thân lão không tin xứ An Nam nhỏ bé đó còn có người giỏi hơn. Tuy nhiên ân công đã khiêm tốn thì lão cũng không nói thêm, nhẹ nhàng chuyển chủ đề câu chuyện :" ân công năm đó sao lại không từ mà biệt ? Gia mẫu vì vậy mà trách mắng tại hạ rất nhiều, bà cho rằng là do tại hạ chọc giận ân công nên ngài mới bỏ đi như vậy. Lần này ân công tới hãy ở lại lâu một chút, để tại hạ tận tình địa chủ, qua tết chính là đại thọ 70 của gia mẫu, ngài ở lại uống chén rượu rồi đi đâu hẵng đi."

Quỷ Y nghe vậy liền nhớ tới bà lão năm xưa, khi đó không nghĩ gì nhiều đơn giản là vì gặp được bệnh nhân hiếm gặp mà lão lại thích trị mấy cái nạn y tạp chứng. Vậy là không cần người ta nhờ lão liền yêu cầu được trị căn bệnh hiếm gặp đó, tuyệt vời hơn là lão ngay lần đầu gặp chứng bệnh đó lại trị khỏi.

Quay lại câu chuyện, lão liền hỏi :" mẫu thân ngươi mấy năm vẫn tốt chứ ?"

Hải Đông Dương đáp :" gia mẫu rất tốt, sau lần lâm trọng bệnh năm đó thì mấy năm nay trộm vía bà không ốm không đau, có lẽ người xưa nói đúng 'đại nạn bất tử ắt có hậu phúc'. Gia mẫu ở tại gần đây, chút nữa tại hạ mời ân công tới nhà chơi, chắc chắc gia mẫu sẽ rất vui khi ân công tới thăm."

Quỷ Y lắc đầu từ chối :" mẫu thân ngươi khoẻ là tốt rồi, lão phu lần này đến vì công việc, không tiện ở lại lâu. Đại thọ của bà ấy sắp tới, lão phu không biết thì thôi, đã biết liền hạ chút lễ mọn đi".

Nói xong lão thò tay vào trong ngực lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ đặt lên bàn, tiếp đó nói :" trong này có chút Dưỡng Huyết Đan, người cao tuổi mỗi năm uống một viên có thể bổ sung khí huyết, ngươi thay ta chuyển cho bà ấy."

Nghe thấy ân công không thể ở lại khiến cho Hải Đông Dương có chút thất vọng, tuy nhiên ân công đã nói vậy lão cũng không tiện cưỡng cầu. Lão nhận cẩn thận lấy bình thuốc, đây là đồ ân công tặng chắc chắn là thuốc tốt, mẫu thân có phúc hưởng. Lão không quên nói lời :" tạ ơn ân công, mẫu thân chắc chắn sẽ rất vui khi biết ân công tặng quà cho bà. Chỉ là ân công không thể ở lại có chút đáng tiếc, không biết ân công vì sao mà gấp gáp, lần này tới Nhai Châu lại muốn làm gì. Nếu không phải ẩn mật thì nói với tại hạ, biết đâu tại hạ lại giúp được một hai, dù sao ở đất này tại hạ cũng có chút thực lực."

Quỷ Y nhấp nhẹ ngụm trà, từ tốn nói:" Ta đến từ Đông Kinh, có người muốn ta đến chuyển lời cho ngươi."

Hải Đông Dương trầm ngâm suy nghĩ, thì ra là vậy, ân công hẳn là tới cùng đám người Trình D·ụ·c đi. Lão lại hỏi : Ân công đã đầu nhập triều đình Đông Kinh rồi sao ? Lần này người là đại diện cho triều đình An Nam tới đây ư ?"

Quỷ Y lắc đầu đáp:" thế thì không phải, ta phục mệnh Đại Việt đương kim hoàng đế tới đây, không phải đại diện cho triều đình mà đến, ta là thay mặt bệ hạ truyền lời cho ngươi."

Hải Đông Dương nghi hoặc hỏi lại :" Thứ cho tại hạ không hiểu lời ân công, hai chuyện này có gì khác nhau sao ?"

Đại diện cho hoàng đế và đại diện cho triều đình còn không phải là một sao, Hải Đông Dương thật sự không rõ tại sao ân công còn phân chia như vậy.

Quỷ Y đáp :" đương nhiên là khác nhau, ta là nô bộc của bệ hạ, chỉ trung thành với ngài mà không phải triều đình hay là Đại Việt. Bây giờ chủ ta làm hoàng đế, vậy nên ta trung thành với ngài, cũng coi là trung thành với Đại Việt, nhìn chung không có gì khác biệt. Tuy nhiên nếu không may ngày nào đó thiên hạ đổi chủ vậy thì triều đình hay Đại Việt không liên quan tới ta."

Hải Đông Dương nghe xong nhíu mày, không phải vì sự rạch ròi mà Quỷ Y mới phân chia mà là vì ân công tự nhận mình là nô bộc của An Nam quốc vương hay theo lời ngài ấy là Đại Việt hoàng đế. Chuyện này không bình thường, theo những gì lão biết thì Quỷ Y chính là người giang hồ độc lại độc vãng, thân lại mang tuyệt kỹ, võ công lẫn y thuật đều thuộc hàng đỉnh cấp nhất. Người như vậy đi đến đâu đều được trọng vọng, dù là đế vương hẳn cũng lấy lễ đối đãi mới đúng, không thể nào lại làm nô bộc cho người khác. Chẳng nhẽ ân công bị tiểu hoàng đế trẻ tuổi của Đại Việt nắm được điểm yếu gì nên phải chịu ủy khuất, không thì chuyện này nói không thông. Lão nghĩ đến một khả năng, liền dò hỏi :" Ân công, người nhà của người bị hoàng đế khống chế phải không?"

Quỷ Y tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại :" Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy ?"

Hải Đông Dương đáp :" tại hạ không hiểu tại sao người có bản lĩnh như ân công lại làm nô cho người khác, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy chỉ có bị uy h·iếp ngài mới chịu ủy khuất như vậy. Ân công võ công cao cường lại thiện dùng độc giải độc, vậy nên hoàng đế hẳn chỉ có thể dùng tính mạng thân nhân ép ân công quy phục."

Quỷ Y cười nhẹ lắc đầu nói :" ngươi thật khéo suy đoán, nhưng mà lần này ngươi đoán sai rồi. Ngươi không tò mò tại sao ta không có râu ư, thực ra đời ta chưa bao giờ có râu."

Hải Đông Dương lúc này mới ngớ người, đúng vậy ân công không có râu, mấy năm trước gặp mặt cũng là như vậy, nam nhân thông thường đều để râu, chỉ có... Nghĩ đến đây lão hiểu được, hoá ra ân công vốn là người trong hoàng cung tại Đông Kinh. Nhưng mà không đúng, đã là nội quan trọng cung sao còn hành tẩu giang hồ, đã thế còn tạo ra danh tiếng lớn đến vậy. Trong này còn giấu bí ẩn gì đó, chỉ là không tiện hỏi nên lão đành gác lại sự hiếu kỳ của mình.

Cảm thấy câu chuyện hơi lạc đề rồi, Quỷ Y lại nói :" lần này ta đến truyền lời của chủ nhân, ngài ấy không muốn thấy hải tặc các ngươi trong vùng biển Đại Việt thêm lần nào nữa, đương nhiên ngươi có thể không nghe theo, chỉ là tự chịu hậu quả."

Thì ra là vậy, nếu là người khác đến Hải Đông Dương sẽ cười khẩy đuổi đi, kiểu đe doạ này đối với lão rất vô nghĩa, đã ra biển làm hải tặc nào có s·ợ c·hết, lão và đám thuộc hạ đều là liếm máu trên lưỡi đao mà sống. Chỉ là người đến lại là ân công, Hải Đông Dương đành biện giải :" ân công cũng biết chuyện có dong thuyền xuống phía nam hay không nào phải lão Hải ta độc đoán được, dù ta là thủ lĩnh nhưng đám huynh đệ sẽ không đồng ý làm vậy, ngài cũng biết làm nghề này mà không có thu hoạch thì kẻ dưới không chịu nghe lệnh, bọn họ sớm muộn cũng đổi người cầm lái. Trước tới nay chúng ta đều không có ý đối đầu với triều đình Đông Kinh, lần này là bên đó đổ oan cho chúng ta c·ướp phá thôn trang, lại điều thủy quân đến gây chuyện làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của chúng ta, chúng ta cũng là bất đắc dĩ phản kháng. Bây giờ ta nguyện trả lại vạn lượng hoàng kim, hai bên từ nay nước sông không phạm nước giếng, ta cam đoan người của ta không bao giờ c·ướp phá thôn trang ven biển cũng như gây chiến với thủy quân Đại Việt, đổi lại triều đình Đông Kinh không làm khó chúng ta. Ân công thấy đề nghị này thế nào ?"

Quỷ Y lắc đầu nói :" ta chỉ đến chuyển lời, còn lựa chọn thế nào là ở ngươi, ta không có quyền thay mặt chủ nhân thương lượng bất kỳ điều gì."

Hải Đông Dương nhíu mày, lão cảm thấy mình đã bày ra thành ý, cũng là vì người tới là ân công lão mới làm như vậy, nhưng mà có vẻ bên Đông Kinh không muốn làm hòa . Đã như vậy thì thôi, dù sao lão cũng không sợ, thủy quân An Nam mới chịu thiệt lớn, lúc này đây lão không đem đám huynh đệ đánh bên đó thì thôi chứ bên đó nào có sức lực gì uy h·iếp được bọn lão. Cũng không hẳn, có lẽ Đông Kinh không thể đánh bại bọn lão trên biển nhưng nhắm vào một cá nhân thì có thể, lão e dè hỏi :" Ân công, chuyện hạn chế không cho chúng ta xuôi nam ta không thể nào đáp ứng. Chỉ là không biết lần tiếp theo ngài đến đây là để thăm hỏi hay lấy mạng ta?"

Quỷ Y cười lắc đầu nói :" Lúc nào bản thân lại tới Nhai Châu thì ta không rõ, tuy nhiên hiện giờ chủ nhân không có ý định dùng thủ đoạn á·m s·át đối với ngươi. Có lẽ sau này có thể có, ngươi yên tâm lúc đó người đến chắc chắn không phải ta, dù sao muốn á·m s·át ngươi thì chỉ cần phái bất kỳ ai bên cạnh chủ nhân tới đều có thể làm được."

Lời này của Quỷ Y khiến trán Hải Đông Dương nhíu càng chặt, nói như vậy là bên cạnh tên An Nam quốc vương đó có rất nhiều cao thủ đỉnh cấp. Lão bỗng nhớ lại năm đó khi gặp ân công thì bên cạnh ngài ấy có một nữ nhân, nhìn qua rất giống một người nổi danh trong giang hồ. Lão khẽ hỏi :" Ân công, khi chúng ta gặp nhau bên cạnh người còn có một người, không biết người đó có phải cũng có thân phận giống ân công ngài?"

Quỷ Y gật đầu đáp :" đúng vậy, nàng đứng thứ hai trong số chúng ta, người giang hồ còn gọi nàng là Hồng Nương Tử. Nếu thực sự chủ nhân muốn g·iết ngươi thì có lẽ người được phái đi sẽ là nàng."

Nghe thấy cái tên Hồng Nương Tử lập tức khiến Hải Đông Dương lạnh sống lưng. La Sát Mỹ Phụ Hồng Nương Tử chính là bà điên, nàng ta là người thích g·iết chóc, khắp một dải từ Quảng Tây cho đến Nam Trực Lệ đâu đâu cũng có huyết án mà nàng gây ra, n·gười c·hết dưới tay nàng có lẽ lên tới cả vạn. Người như vậy ai nghe tên cũng sợ hãi, dù cho có là kẻ từng g·iết không ít người như lão đi chăng nữa.

Thấy tên này có vẻ mặt như vậy Quỷ Y chỉ cười, tiếp đó đứng dậy mở cửa sổ phí thân mà đi, không quên để lại một câu cuối cùng:" Lời cần nói cho ngươi ta đều đã nói, hãy tự lo liệu cho tốt."

Chương 290. Tự lo liệu cho tốt.