Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 293. Ăn Gà.

Chương 293. Ăn Gà.


Chương 293.

Ngày hôm sau 11 tháng Chạp Hoàng Đế vẫn miệt mài chấm thi trong Ngự Thư Phòng, có lẽ cần 3-4 ngày mới hoàn thành công tác chấm thi. Nhằm đảm bảo sự tập trung cũng như tiến độ công việc, hôm nay hoàng đế đã hạ lệnh không tiếp kiến bách quan, trừ phi có việc khẩn cấp. Tuy nhiên công tác chấm thi vẫn bị ngắt quãng bởi sự xuất hiện của một đứa trẻ 7 tuổi, đó là Tư Vương Lê Dưỡng.

Đối với đứa em trai này Lê Tấn không có nhiều thời gian bên cạnh, tuy nhiên tình cảm hai bên khá tốt, trước kia mỗi khi vào cung hắn thường đem cho tiểu hoàng đệ đồ chơi, thức ăn ngon. Hôm nay nó chạy tới Ngự Thư Phòng khiến cho Lê Tấn đành tạm dừng công việc đón tiếp tiểu hoàng đệ. Huynh đệ nhưng là quân thần, gặp mặt vẫn phải tuân theo lễ nghi, Tư Vương quỳ gối hành lễ, Lê Tấn nhanh chóng cho nó đứng dậy, trời đang lạnh hắn không muốn đứa nhỏ quỳ lâu dưới nền nhà.

Lê Tấn lệnh người mang cho Lê Dưỡng một chiếc ghế ngồi có trải thảm lông thú, lại sai người mang chậu than. Xong xuôi mới hỏi :" lạnh thế này đệ không ở trong phủ nghỉ ngơi, tại sao lại chạy tới chỗ ta ?"

Lê Dưỡng dùng giọng non nớt đáp :" Mẫu phi dẫn đệ tiến cung thỉnh an Hoàng Tổ Mẫu, sau đó người đi tìm Thái Hậu trò chuyện, không muốn đem đệ theo nên bảo đệ đi tìm hoàng huynh."

Lê Tấn nghe xong mặt đen lại, đây là ý gì, định để hắn làm bảo mẫu hử, hắn đang bận muốn c·hết đây, nào có thời gian trông trẻ. Nghĩ một chút hắn liền nói :" trẫm đang bận việc không thể chơi cùng đệ, hay là đệ tới cung An Khang tìm hoàng tẩu chơi đi."

Lê Dưỡng lắc đầu nói :" không được, hoàng tẩu là cung nhân của hoàng huynh, đệ không thể tới chỗ tẩu ấy, nam nữ thụ thụ bất thân nha."

Lê Tấn nghe vậy tý thì phì cười, thằng nhóc con mới mấy tuổi đầu cái gì mà nam với nữ, không biết là ai dạy nó nữa, có lẽ là Phạm Thái Phi cẩn thận dặn dò như vậy đi. Đuổi đi không được, đành phải bồi đứa nhỏ :" được rồi, đệ ở lại đây đi, có muốn ăn gì không ?"

Lê Dưỡng ánh mắt sáng ngời, nó vội vàng đáp :" đệ muốn ăn gà, canh gà càng tốt."

Lê Tấn dùng ánh mắt ra hiệu, Đỗ Khắc Hải lập tức hiểu ý đi chuẩn bị. Tiếp đó hắn nhìn tiểu hoàng đệ nói:" gà có thể ăn nhưng phải đọc thuộc Tam Tự Kinh mới được."

Lê Dưỡng đang hào hứng nghe vậy liền ỉu xìu, nó giống Lê Tấn đều không thích học, lên lớp toàn ngủ gật, vậy nên bảo đọc thuộc Tam Tự Kinh với nó là không khác gì đánh đố. Nó nhỏ giọng lẩm bẩm :" hoàng huynh cũng giống mẫu phi đều không cho đệ ăn gà, hai người thật xấu."

Lê Tấn nghe xong chỉ cười, thằng nhỏ dáng người mập mạp, mới bảy tuổi mà nặng tới hơn 70 cân (35kg) mẫu phi của nó hẳn là sợ béo quá không tốt cho sức khỏe nên mới hạn chế việc ăn uống. Nếu không ai quản có khi mấy năm nữa Tư Vương lại trở thành vị Vương Gia Mập Mạp thứ hai của thành Đông Kinh này. Hiểu được điều này Lê Tấn nói :" Mẫu phi đệ cũng không cho đệ ăn cũng là muốn tốt cho đệ. Trẫm cũng đang tích cực giảm cân, đệ cũng nên học theo một chút, giảm bớt lượng thức ăn dầu mỡ, tăng cường vận động cho cơ thể khoẻ mạnh hơn."

Lê Dưỡng xị mặt ra, nó đương nhiên không thích, đối với nó mập không có gì không tốt, hoàng huynh trước cũng rất mập nhưng vẫn có thể làm hoàng đế mà.

Lê Tấn đành phải giải thích cho nó rằng mập không tốt cho sức khoẻ, người mập dễ mắc bệnh, thậm chí quá mập có thể còn nguy hiểm đến tính mạng, Phạm Thái Phi không cho nó ăn nhiều là vì muốn tốt cho nó. Tuy nhiên mọi nỗ lực của hắn đều vô dụng, Lê Dưỡng không có nghe vào tai. Thay vào đó nó giận dỗi nói :" hừ, chỉ là vì hoàng huynh muốn thu thuế cửa hàng của mẫu phi, người không còn tiền mới không mua gà cho đệ ăn, đệ biết thừa."

Nghe câu này Lê Tấn không cười được nữa, rõ ràng đây chỉ là một câu nói giận dỗi của trẻ con nhưng không phải tự nhiên mà tiểu hoàng đệ của hắn nói ra được câu này, có một bàn tay nào đó thúc đẩy tất cả. Bằng cách khiến cho tiểu đệ của hắn vô tình nghe được chuyện hắn ra quy định đánh thuế thương nghiệp ảnh hưởng đến nguồn thu của phủ Tư Vương. Từ đó hướng Lê Dưỡng suy nghĩ rằng không được ăn gà là do hoàng huynh đòi thu thuế các sản nghiệp của mẹ con nó, thông qua đó khiến Lê Dưỡng hình thành suy nghĩ Lê Tấn đối xử không tốt với nó . Thậm chí việc hôm nay Phạm Thái Phi tiến cung cũng như để Lê Dưỡng đi Ngự Thư Phòng không phải tình cờ mà là có sắp xếp từ trước. Những người kia muốn thông qua phương thức này bày tỏ sự phản đối của họ với quy định thu thuế thương nghiệp của hắn. Thông điệp rõ ràng là muốn hắn nhượng bộ, nếu không sẽ như Lê Dưỡng vậy, cảm thấy Lê Tấn đang bạc đãi họ. Lê Tấn đoán được đứng sau tất cả chuyện này là là một nhóm lớn người khác trong hoàng tộc.

Hoàng tộc, thân tộc của đế vương, cũng là kẻ thù của của đế vương, có nhiều góc nhìn còn cho rằng chính hoàng tộc là một trong những lực lượng làm sụp đổ các triều đại. Sở dĩ nói như vậy là từ hai nguyên nhân :

- Thứ nhất, các cuộc t·ranh c·hấp quyền thừa kế ngai vàng trong hoàng tộc dễ dàng tạo nên chiến loạn, cát cứ địa phương. Các triều đại như Tấn, Đường đều bởi vì t·ranh c·hấp quyền lực của hoàng tộc quá khốc liệt mà dẫn đến suy tàn.

- Thứ hai, hoàng tộc là thân tộc của hoàng đế nên thường được hưởng rất nhiều đặc quyền. Việc con cháu hoàng tộc ỷ mình xuất thân cao quý mà không tuân thủ pháp luật, thực hiện những hành vi trái chuẩn mực dẫn đến dân chúng căm phẫn không phải là hiếm. Về mặt kinh kế thì hoàng tộc không phải lực lượng lao động mà sống dựa trên sự nuôi dưỡng từ tầng lớp lao động bên dưới. Lúc ban đầu thì khá ổn, tuy nhiên theo thời gian với sự gia tăng các thành viên hoàng tộc, thông thường đời sau có thể đông hơn đời trước vài lần, thậm chí cả chục lần, dần dần gánh nặng nuôi dưỡng hoàng tộc quá lớn, dân chúng bên dưới không còn gánh được, vậy là xuất hiện mâu thuẫn, tầng lớp lao động đứng lên khởi nghĩa là điều hiển nhiên. Bởi vậy, nhiều sử gia đời sau nhận xét rằng hoàng tộc cùng với những nhóm quyền quý khác chính là con đỉa hút máu, theo thời gian sẽ hút cạn sinh khí của vương triều mà tổ tiên họ lập nên.

Hiểu được mối nguy hại này nên Lê Tấn muốn thay đổi, hắn muốn giảm bớt các đặc quyền mà hoàng tộc được hưởng, việc đầu tiên chính là ép họ phải nộp thuế giống những thành phần khác trong xã hội. Chưa hết, hắn cho xây dựng trường học lớn chính là muốn nhét hết con em hoàng tộc vào đó đào tạo theo quy chuẩn q·uân đ·ội, hy vọng chúng sẽ có thể học được cách tuân thủ quy tắc, từ đó thay đổi phẩm chất mỗi cá nhân trong thế hệ tiếp theo của hoàng tộc. Còn nhiều dự định khác mà hắn ấp ủ, tất cả đều vì muốn cho vương triều họ Lê có thể vững mạnh hơn, tồn tại lâu dài hơn. Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của hắn, đúng sai thế nào còn phải nhìn vào kết quả về sau.

Lại nghĩ lan man quá nhiều rồi, Lê Tấn lúc này quay lại nhìn Lê Dưỡng nhẹ nhàng dỗ dành :"Là trẫm không phải, trẫm bồi thường cho đệ, từ nay đệ muốn ăn gà thì tới tìm trẫm, đảm bảo lần nào đến cũng có gà ăn. Tuy nhiên trẫm có điều kiện, mỗi lần đến ăn gà đệ phải đi bộ từ phủ vào trong cung, khi trở về cũng phải đi bộ từ chỗ trẫm về đến vương phủ. Thế nào, đệ đồng ý chứ?"

Lê Dưỡng lúc đầu khá vui vẻ khi nghe có thể ăn gà thỏa thích nhưng mà điều kiện theo sau của hoàng huynh khiến nó phải suy nghĩ. Từ vương phủ của nó tới hoàng cung cả quãng đường có đến hơn 6 dặm chứ chẳng ít, đi bộ nhiều như vậy thì có chút mỏi chân nha. Dù vậy sau một hồi cân nhắc Lê Dưỡng vẫn gật đầu đồng ý, sức hấp dẫn của việc được ăn gà chiến thắng nỗi lo lắng trong lòng nó.

Lê Tấn thấy vậy thì lập tức nói :" đệ đồng ý rồi thì không được nuốt lời, cũng không được ăn gian đâu đấy."

Lê Dưỡng đáp lại :" đệ đương nhiên không nuốt lời, hoàng huynh đừng có hòng ăn gian đến lúc đó không cho đệ ăn gà. Nếu không đệ đi tìm Tổ Mẫu cáo trạng."

Lê Tấn vui vẻ cười nhẹ, hắn gọi:" nào lại đây, chúng ta ngoắc tay làm bằng, không ai được ăn gian."

Lê Dưỡng nhảy nhẹ xuống khỏi ghế, tiến tới cùng Lê Tấn làm động tác ngoắc tay, giao ước của hai huynh đệ chính thức hình thành.

Lê Tấn lại càng vui vẻ, cuối cùng cũng gài được thằng nhóc này. Từ phủ của nó vào trong cung cả đi cả về mấy kilomet, đây chính là mục đích của hắn, để đứa nhỏ này dùng việc đi bộ thường xuyên rèn luyện thân thể. Mỗi lần tập luyện như vậy đều rất tốn sức, cho nó ăn gà không có sao.

Đúng lúc này Đỗ Khắc Hải từ bên ngoài vào trong báo cáo :" bệ hạ, canh gà Ngự Thiện Phòng không có sẵn, bây giờ ngự trù mới bắt đầu chuẩn bị, tuy nhiên có gà quay, thần đã lệnh bọn họ đem tới, hiện đang chờ bên ngoài."

Lê Tấn liền hỏi tiểu hoàng đệ :" Gà quay đệ có muốn ăn không, hay là chờ canh gà?"

Lê Dưỡng ánh mắt sáng ngời, lập tức gật đầu. Nó thích canh gà hơn nhưng gà quay cũng rất tuyệt, chỉ cần là món làm từ gà thì nó đều thích, trên gương mặt không kiềm chế được hiện ra vẻ háo ăn.

Lê Tấn thấy vậy liền ra lệnh cho người đem vào, tiếp đó cảnh tượng trong Ngự Thư Phòng vô cùng đặc sắc. Một bên là hoàng đế đang chăm chỉ chấm bài thi, một bên là tiểu vương gia sắn tay áo ăn gà, miệng đầy dầu mỡ trơn bóng.

Đỗ Khắc Hải thấy cảnh này chỉ biết lắc đầu, chuyện này cũng chỉ có đương kim bệ hạ lên ngôi mới thấy, trước kia các vị tiên đế sẽ không cho phép bất kỳ kẻ khác trong Ngự Thư Phòng ăn uống. Nhưng mà có lẽ cảnh này sắp tới sẽ còn tiếp diễn, lão mới nhận được lệnh tử bệ hạ rằng từ nay mỗi khi Tư Vương tiến cung thì lập tức sai Ngự Thiện Phòng chuẩn bị món gà.

PS: sửa đi sửa lại mà vẫn cảm thấy chương này cứ thế nào ấy. Có gì các bác cmt góp ý nhé.

Chương 293. Ăn Gà.