Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 294. Đám giỗ.
Chương 294.
Ngày 12 tháng chạp, theo lịch từ trước triều đình tổ chức lễ tế nhân ngày giỗ đầu của Túc Tông hoàng đế. Lễ bộ cùng phối hợp với Tông Nhân Phủ chuẩn bị tương đối chu toàn. Đúng Chính Thìn, đương kim hoàng đế xuất hiện chủ trì lễ tế, bách quan văn võ và tất cả thành viên hoàng thất tại Đông Kinh đều đến tham gia. Ngoài ra còn có xứ thần các nước đúng theo an bài đến dâng hương.
Lễ tế kéo dài một cảnh giờ thì kết thúc, chuyển sang phần ăn uống. Hơn 150 bàn cỗ lớn được chuẩn bị tươm tất, mọi người tùy theo thân phận mà được xếp chỗ ngồi. Riêng Hoàng Đế, Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu có chỗ ngồi riêng.
Ăn uống bắt đầu được một lát thì bắt đầu có người rời bàn, hai vị thân vương là Minh Vương và Thông Vương mang theo chén nhỏ tới chỗ hoàng thượng chắp tay lễ phép thưa :" chúng đệ xin kính hoàng huynh một chén ?"
Lê Tấn thấy vậy nhíu mày, hai đứa nhóc này một đứa 9 tuổi một đứa 10 tuổi, nào đã đến tuổi uống rượu. Hắn liền liếc Đỗ Khắc Hải ra lệnh :" đi đổi rượu trên tay hai vị vương gia thành trà cho trẫm."
Đỗ Khắc Hải tuân lệnh làm ngay, Thông Vương, Minh Vương không có ý kiến gì, thực ra bọn họ cũng không thích rượu. Tiếp đó hai vị tiểu vương gia cạn trước, phía bên kia Lê Tấn cũng sảng khoái uống hết chén rượu trên bàn. Tiếp đó hỏi :" hai đệ có chuyện gì muốn nói với trẫm sao?"
Thông Vương lớn hơn liền nhận trách nhiệm đáp lời :" hoàng thượng, người có thể miễn thuế cho cửa hàng của chúng đệ hay không?"
Lê Tấn nghe xong thì giận lắm, đám người kia thật quá đáng, hết đứa này đến đứa khác, bọn họ kéo cả ba đứa em của hắn vào chuyện này. Đây là gia tăng sức ép, hắn có thể không đồng ý nhưng hậu quả là các hoàng đệ của hắn có thể vì vậy mà xã cách với hắn, ngược lại chấp nhận miễn thuế cho các sản nghiệp của phủ Thông Vương, Minh Vương thì chính là mở ra một tiền lệ xấu. Những người còn lại trong hoàng tộc sẽ lập tức nhảy ra yêu cầu được miễn thuế cho sản nghiệp của mình, khi đó hắn đồng ý hay là không đồng ý đều không ổn. Ngoài là người đứng đầu quốc gia, hắn còn là người đứng đầu gia tộc, bản thân không được thể hiện sự thiên vị quá rõ ràng như vậy, nếu không toàn bộ những chi khác trong hoàng tộc sẽ hợp nhau chống lại hắn. Chưa kể, chính lệnh hắn mới ban nêu rõ phải làm cho công bằng, không có ngoại lệ nào hết, bao gồm cả sản nghiệp của hoàng đế, chưa được bao lâu lại nuốt lời thiên vị người nhà, vậy uy tín còn đâu.
Giận thì giận nhưng hôm nay là ngày giỗ của Lão Tam, không thể lớn tiếng lúc này. Chưa kể bách quan cùng với sứ thần các nước đang nhìn vào, không thể không đánh mất thể diện hoàng gia. Lê Tấn nhẹ nhàng nói :" Nơi đây không thích hợp nói chuyện, ngày mai hai đệ tiến cung gặp trẫm, chúng ta lại bàn."
Hàng loạt ánh mắt dùng chờ xem đến đây liền rụp xuống, mọi người tiếp tục chú tâm ăn uống. Hai người Thông Vương, Minh Vương biết không thể tiếp tục liền xin phép lui về. Không khí của bữa cỗ vì chuyện vừa rồi mà trầm lắng rất nhiều, mọi người đều cố gắng ít phát ra tiếng động nhất có thể, giữa giờ Ngọ thì cỗ tan.
***
Lam Kinh, Thái Hậu Nguyễn Thị Hoàn dẫn theo bốn người con dâu tiến hành tế lễ giỗ đầu của Túc Tông. Thời gian thật nhanh, mới vậy đã một năm, một năm này bọn họ trải qua không dễ dàng. Mấy tiểu cô nương chưa tới đôi mươi đã làm quả phụ, bên cạnh họ là một bà mẹ chồng chưa tới 40 đã mất chồng, mất con.
Giống như mọi nơi làm giỗ, trước cúng sau ăn, chỗ này của họ cũng vậy, tuy nhiên năm người phụ nữ số khổ đều có tâm trạng, vậy nên không có không khí ăn uống.
Nguyễn Thái Hậu kiềm nén nỗi buồn, bắt đầu an ủi mấy nàng dâu :" Đều cố ăn một chút đi, mấy đứa càng ngày càng tiều tụy, cứ như vậy mãi không được đâu, Thuần Nhi nhìn thấy sẽ đau lòng."
Không phải chỉ ngày này mà đã lâu nay bốn người con dâu của nàng cơm nước đều kém đi rất nhiều, gần đây u sầu tích tụ còn hay đổ bệnh. Nguyên nhân của chuyện này là do sự mờ mịt về tương lai.
Đương kim hoàng đế đã hứa cho bọn họ hồi gia, thậm chí cho phép ngày sau có thể tái giá, Nguyễn Thái Hậu trên cương vị mẹ chồng cũng không buông lời cấm cản, đáng ra không thể xuất hiện tình cảnh này mới đúng. Tuy nhiên, điều không ngờ được là người cản trở bọn sau này hướng tới cuộc sống tốt đẹp hơn lại chính là nhà mẹ đẻ.
Mấy tháng nay cha mẹ các nàng đều tới Lam Kinh thăm thân, bọn họ tới không chỉ vì quan tâm tình hình con gái mà càng là muốn truyền lại mệnh lệnh từ gia tộc. Theo đó những trưởng bối trong nhà lệnh cho các nàng thủ tiết, tránh để thanh danh gia tộc bị vấy bẩn. Thậm chí bọn họ còn gợi ý các nàng tự nguyện xuất gia, một đời tụng kinh Phật vì tiên đế cầu phúc. Nếu không muốn lên chùa ở thì sau ba năm thủ tang có thể hồi hương, trong nhà sẽ kiến tạo Phật đường để mấy nàng có thể tu tại gia.
Sự áp đặt này của gia tộc khiến các nàng cảm thấy lạnh tâm, xen lẫn chút phẫn uất. Có người trong bọn họ đem những gì đương kim bệ hạ hứa hẹn ra nói, hy vọng có thể dùng thiên uy của hoàng đế giành lấy chút quyền được lựa chọn cho bản thân. Tuy nhiên không có tác dụng, cha mẹ đáp rằng "bệ hạ nói vậy nhưng chúng ta không thể làm như vậy". Lý do là vì điều đó trái với quy tắc, bọn họ không thể làm theo. Cha mẹ các nàng không quên kể ra chuyện các cung nhân của nhị vị tiên đế trước đó được thả khỏi Tịnh Tâm Am khi trở về nhà đều chấp nhận sắp đặt từ gia tộc, không có trường hợp ngoại lệ nào. Thậm chí không quên bóng gió rằng các nhà không phải đều nguyện ý muốn con gái cô quả cả đời, mà là phía trên có người gây sức ép, nếu làm trái lại thì gia tộc sẽ gặp tai ương nên chỉ có thể chấp nhận.
Đối với chuyện này Nguyễn Thái Hậu cũng có biết, trên cương vị người mẹ chồng nàng đương nhiên không mong nàng dâu của mình tái giá. Tuy nhiên trên góc độ là một nữ nhân nàng không đành lòng nhìn mấy tiểu cô nương tuổi còn quá trẻ phải làm quả phụ cả đời. Vậy nên nàng không có cấm cản, cũng không khuyến khích mấy nàng dâu tái giá về sau.
Nhưng mà chuyện này đâu có dễ dàng, mấy người bọn họ từng là nữ nhân của hoàng đế, dù cho các nàng không bị ai cấm cản cũng khó có kẻ đủ bản lĩnh cưới các nàng về nhà. Chưa kể giờ đây còn có người tạo sức ép, vậy thì chuyện mấy nàng dâu có người dám cưới lại càng xa vời. Nguyễn Thái Hậu có thể đoán được là phía Trường Lạc Cung đánh tiếng tạo áp lực, nàng sống trong cung bao nhiêu năm quá rõ vị ở Trường Lạc Cung coi trọng danh dự của hoàng gia như thế nào, làm ra việc này không có gì lạ.
Quay trở lại mâm cỗ, Đào Thị ( Đức Phi của tiên đế) lúc này mới hỏi :" Mẫu hậu, sau ba năm con không muốn về nhà mẹ đẻ, người có thể cho phép con ở bên cạnh hầu hạ người phần đời còn lại hay không ?"
Nguyễn Thái Hậu nghe vậy liền biết đứa nhỏ này đã chán ghét mẫu tộc, không muốn phải ngày ngày giáp mặt với những người đó. Nàng khẽ thở dài "haiz" tiếp đó nói :" Ta định giúp Thuần Nhi thủ lăng ba năm, sau đó xuất gia theo Phật, con thực sự muốn theo ta cả đời ư."
Đào Thị gật đầu, nàng rất nhanh chọn lựa, không có chút chần chừ nào. Dù cũng là tu Phật nhưng ít ra bên cạnh Thái Hậu nàng cảm thấy tâm tình thoải mái, có thể thực sự tịnh tâm mà sống hết đời này.
Ba người Mai Thị ( Mai Quý Phi) Nguyễn Thị (Nguyễn Sung Nghi) Thân Thị ( Hi Phi) liền tỏ ý muốn theo hầu Nguyễn Thái Hậu sau khi mãn tang tiên đế.
Nguyễn Thái Hậu thấy vậy chỉ biết cười chua chát, nàng cảm thấy làm nữ nhân quá khổ, đặc biệt làm nữ nhân của hoàng đế lại càng khổ. Suy nghĩ một chút Thái Hậu nảy ra một ý, liền nói với mấy nàng dâu :" Hay là ta gửi cho bệ hạ một bức thư, thỉnh cầu ngài ấy sắp xếp hôn phối về sau cho các con. Các con muốn hay không ?"
Bốn người Mai Thị, Đào Thị, Nguyễn Thị, Thân Thị suy nghĩ một hồi về đề nghị này của Thái Hậu, cuối cùng cả bốn đầu lắc đầu. Bọn họ biết Thái Hậu mở lời bệ hạ chắc chắn sẽ không từ chối, nhưng mà bản thân họ cảm thấy để bà làm như vậy lại không phải với bà. Vả lại nữ nhân lấy chồng giống như canh bạc, ai dám chắc tái giá cuộc đời bọn họ về sau có thể sống vui vẻ hạnh phúc. Đã vậy thì thôi, chấp nhận số mệnh của bản thân, ở lại cùng Thái Hậu trải qua phần đời còn lại, như thế không làm liên lụy đến người nhà.
Dù rằng gia tộc vô tình với các nàng nhưng các nàng lại không thể không nghĩ cho bọn họ. Đó là phụ mẫu sinh ra, nuôi dưỡng bọn họ trưởng thành, có phụ mẫu mới có bọn họ ngày hôm nay.
Nguyễn Thái Hậu cũng đành thôi, nàng đụng đũa làm gương cho mấy nàng dâu, mọi người cùng ăn, không nhiều nhưng ai cũng bỏ chút vào bụng. Tiếp đó đều cho người hầu dọn đi, thức ăn thừa sẽ do đám kẻ dưới phụ trách. Năm người phụ nữ từng là năm người phụ nữ cao quý bậc nhất Đại Việt đều mang nét u buồn được người hầu đỡ về phòng. Bữa giỗ Túc Tông tại cung điện Lam Kinh cứ như vậy kết thúc.