Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 296. Cầu nguyệt phiếu. ( Bí tên chương)

Chương 296. Cầu nguyệt phiếu. ( Bí tên chương)


Chương 296.

Triều hội tiếp tục, lần lượt các Chính Sứ của 10 đạo thừa tuyên khác báo cáo tình hình địa phương mình cai trị năm nay. Nhìn chung các địa phương này đều trải qua một năm tốt, không có t·hiên t·ai hay nhân hoạ gì đáng kể. Tiếp đó Ngũ Quân Phủ đô đốc báo cáo việc quân, cơ bản là mấy vấn đề bố phòng, huấn luyện, Lê Tấn cảm thấy rất nhàm chán.

Tiếp theo bách quan tiến hành tấu báo, do thời gian buổi sáng không còn nhiều nên hầu hết các vấn đề có thể giải quyết được xử lý nhanh gọn, những vấn đề phức tạp hơn được gác lại. Quá Chính Ngọ hoàng đế tuyên bố bãi triều, vua về hậu cung, thần tử thì kết bạn rời đi.

***

Sau khi tiêu tốn gần hết buổi chiều trong Ngự Thư Phòng thì cuối cùng Lê Tấn cũng hoàn thành được công tác chấm thi. Tổng cộng 139 bài được chấm điểm, trong đó 108 cống sĩ trúng cách. Những cái tên gây được ấn tượng với Lê Tấn gồm có Lý Vĩ, Lê Nại, Chu Văn Cơ, Trương Vinh Luyện, Lưu Khải Đông. Bài thi của Lý Vĩ và Lê Nại là xuất sắc nhất, một hồi cân nhắc cuối cùng Lê Tấn chấm Lý Vĩ đỗ Hội Nguyên, Lê Nại xếp thứ hai.

Nguyễn Bảo Khuê đã được gọi đến từ sớm, vẫn luôn trực chờ ở ngoài, đúng lúc này được triệu vào trong. Lê Tấn giao lại cho lão tất cả các bài thi, Lễ Bộ sẽ chịu trách nhiệm yết bảng vàng.

Nguyễn Bảo Khuê nhận được kết quả chấm thi vẫn chưa đi, lão tâu hỏi :" Bệ hạ, kỳ thi Đình năm nay người quyết định chọn ngày nào tiến hành."

Lê Tấn nghĩ một chút, tục lệ dân gian là ngày 23 Táo Quân về trời báo cáo công tác cuối năm, người ta vẫn ví von sĩ tử thi đỗ chính là cá chép vượt Vũ Môn. Hắn liền đưa ra quyết định :" ngày 23 sẽ tổ chức kỳ thi Đình, Lê Bộ các khanh theo đó mà chuẩn bị."

Nguyễn Bảo Khuê tuân lệnh, tiếp đó lão xin phép rời đi, đương nhiên là mang theo những bài thi đã được chấm xong.

***

Nửa giờ sau trong nha môn Lễ Bộ, một đám hơn chục quan viên tiến hành kiểm tra. Lần lượt những cái tên trên bài thi được đóng ấn đỏ được đề lên bảng vàng, được một lúc thì một quan viên giật mình hô lên:" Thị Lang đại nhân, người mau lại đây mà xem."

Nguyễn Bảo Khuê đang tranh thủ ngồi uống chén trà ấm trong khi thực thi trách nhiệm giá·m s·át quá trình này nghe vậy rất không vui, không hiểu tên cấp dưới của mình làm sao lại lớn tiếng như vậy, lão trách cứ :" Lưu Sinh, ngươi đã chừng ấy tuổi rồi nên trầm ổn một chút ?"

Người tên Lưu Sinh biết mình thất thố, liền ngại ngùng đáp :" xin lỗi đại nhân, là hạ quan không đủ tu dưỡng khiến đại nhân bị kinh động, hạ quan...."

Nguyễn Bảo Khuê chỉ là nhắc nhở một chút, không có ý định trách tội thật, lão xua tay nói :" thôi được rồi, lần này cho qua đi, nói xem là chuyện gì khiến ngươi kinh hoảng vậy."

Lưu Sinh đáp :" Đa tạ đại nhân không trách, lần này hạ quan thất lễ là do bất ngờ với kết quả của Lý Vĩ, hắn đỗ rồi thưa đại nhân, đỗ Hội Nguyên."

" Hội nguyên thì kỳ nào chả có, đỗ thì đỗ thôi...." Bỗng nhiên Nguyễn Bảo Khuê đứng phắt dậy, lão run run hỏi lại :" Ngươi nói là ai.. ai đỗ hội nguyên kia ?"

Không riêng Nguyễn Bảo Khuê, đám quan viên còn lại trong phòng đều là bị giật mình đến sững sờ trước những gì Lưu Sinh vừa nói. Những người ở đây ít nhiều đều nghe qua câu chuyện của Lý Vĩ, hắn là cháu của Lê Lăng, năm xưa gia gia hắn bị kết tội phản nghịch đáng ra hậu nhân sẽ không được tham gia khoa cử. Tuy nhiên ai cũng biết đó là án oán, Thánh Tông cũng vì có thẹn trong lòng mà đã truy phong cho tằng tổ phụ hắn làm Tây Kỳ Vương, nhờ đó hậu nhân của nhà họ Lý mới có cơ hội được đi thi.

Trên bề nổi là như vậy nhưng thực tế Thánh Tông vẫn ngầm chèn ép hậu nhân của Lê Lăng ( Lý Lăng ) vậy nên người nhà họ Lý cơ bản không có cơ hội đỗ tiến sĩ, cũng không được thế tập quan chức, tước vị gì. Mấy chục năm qua đi, nhà họ Lý lại xuất hiện một kẻ tài hoa là Lý Vĩ, nhưng mà không ai tin hắn có thể ghi danh bảng vàng, sự thực là như vậy, hai kỳ trước khảo quan đều chấm cho hắn trúng cách nhưng khi dâng lên đều bị Hiến Tông gạch tên. Lần này tổ chức chấm thi mọi người biết ý nên đã để riêng bài của Lý Vĩ ra vì cho rằng hắn không thể đỗ. Chỉ là ở đời nào ai biết được chữ "Ngờ".

Quay lại gian phòng, Nguyễn Bảo Khuê vội vàng lại gần kiểm tra bài thi trên tay Lưu Sinh, những người khác cũng vội vàng chạy lại xác thực những gì Lưu Sinh vừa nói. Sau nửa khắc đồng hồ mọi người mới có thể bình tâm trở lại, bắt đầu tin vào sự thực là Lý Vĩ đã đỗ rồi, đỗ Hội Nguyên.

Một viên quan khác liền nhỏ giọng hỏi :" Thị Lang đại nhân, có khi nào bệ hạ là không biết hoặc quên mất chuyện Lý Vĩ là con cháu của Thái Uý Lê Lăng hay không?"

Nguyễn Bảo Khuê đăm chiêu suy nghĩ, lão nhớ lại tình cảnh hôm đó mình mang bài thi đến Ngự Thư Phòng. Lão đã trình bày rõ thân phận của Lý Vĩ cho bệ hạ, ngài vừa nghe vừa lật xem hai bài thi được bỏ riêng. Tiếp đó bệ hạ cười gì đó rồi vứt một bài thi vào góc, tiếp tục lật xem bài thi thứ hai, lão còn nhớ bài thi thứ hai khiến bệ hạ khá hài lòng, ngài đã cộp dấu đỏ lên đại biểu cho bài thi trúng cách. Lão vẫn cho rằng bệ hạ cười sự cố chấp của Lý Vĩ rồi vứt bỏ bài thi của hắn, sau đó hài lòng với bài thi của người thân cận bên cạnh ngài là Nguyễn Văn Đạt nên đã cho hắn được trúng cách. Bây giờ xem ra là lão nghĩ sai rồi, phải là ngược lại mới đúng, Nguyễn Bảo Khuê muốn xác nhận lại suy đoán này của mình, lão hỏi :" Có ai thấy bài thi của Nguyễn Văn Đạt không ?"

Một viên quan tên Triệu Quang Hà đáp lời :" bẩm đại nhân, hạ quan có kiểm tra bài thi của Nguyễn Văn Đạt."

Nguyễn Bảo Khuê nhanh chóng hỏi tiếp:" Nguyễn Văn Đạt đỗ hay không đỗ ?"

Triệu Quang Hà thưa :" không đỗ, thưa đại nhân, hạ quan kiểm tra rất kỹ bài thi của Nguyễn Văn Đạt, bài thi đó không được bệ hạ đóng dấu."

Nguyễn Bảo Khuê khẽ thở ra, tiếp đó cười nhẹ nói :" Không có sự nhầm lẫn nào hết, bệ hạ đã thực sự chấm cho Lý Vĩ đỗ Hội Nguyên, chính ta đã chứng kiến quá trình chấm thi, tuyệt không thể sai."

Những quan viên còn lại trong phòng liền tiếp tục xôn xao nhỏ giọng bàn tán, qua một lúc Nguyễn Bảo Khuê hắng giọng quát :" đều im lặng tập trung làm việc cho ta, sáng ngày mai phải yết bảng sớm, các ngươi còn không nhanh lên, định để bổn quan ngồi ở đây chờ đến canh ba sao."

Một đám quan viên trong phòng lập tức trật tự, không khí làm việc nghiêm túc được tái lập như trước khi xảy ra chuyện vừa rồi. Trời đã chập tối, cả đám người chong đèn làm việc trong công sở, bọn họ không những phải đề dành những người đỗ tiến sĩ năm nay lên bảng vàng mà còn phải sắp xếp đúng thứ tự bài thi cũng những người này theo thứ tự trên bảng, bài thi của bọn họ sẽ được công khai bày ra cho người khác được thưởng lãm.

***

Trong hoàng cung, Tiểu Mai mới cùng Lê Tấn dùng xong thiện buổi tối, trò chuyện một lát rồi nàng xin phép đi tắm rửa để tối nay còn nhận sủng hạnh.

Trong phòng Lê Tấn lấy sách ra xem, đây là một cuốn trong Vĩnh Lạc Đại Điển mà Lê Niệm đưa vào cung không lâu trước. Quyển này nói về tiểu quốc Lưu Cầu ở khu vực Đông Bắc Á, nó nằm ở phía nam Nhật Bản ở thời hiện đại.

Đúng lúc này từ phía trên mái nhà có tiếng vọng xuống :" tiểu chủ nhân, ta đã trở về, nhiệm vụ ngươi giao ta đã hoàn thành rồi."

Đây là giọng Quỷ Y, Lê Tấn vừa nghe liền nhận ra, hắn nói :" Tên kia hẳn là không thèm để ý lời đe doạ của ta đi."

Quỷ Y cũng chỉ biết thở dài, những gì nên nói lão đã nói, còn lại phải xem tên Hải Đông Dương kia vậy. Dù sao tên đó cũng gọi lão một tiếng ân công nên lão không muốn hắn gặp hoạ, chỉ là tên đó không nghe vào lời của lão thì đành chịu thôi. Trong lòng lão thì tiểu chủ nhân vẫn có phân lượng lớn nhất, thậm chí lão có thể hy sinh bản thân mình vì sứ mệnh bảo hộ hắn, vậy nên khi xung đột xảy ra lão biết mình phải đứng bên nào.

Thấy Quỷ Y im lặng Lê Tấn biết được mình đoán không có sai, không sao cứ từ từ sẽ tới, hy vọng khi hải quân Đại Việt trong tay hắn dong thuyền lên phía bắc tên đó còn có thể giữ thái độ ngạo mạn này.

Tạm bỏ qua Hải Đông Dương, Lê Tấn hỏi :" việc cứu người diễn ra thuận lợi không? Đám hải tặc không giở tay chân gì trên người đám thủy quân chứ?

Quỷ Y nghe hỏi liền đáp:" mọi chuyện thuận lợi, tất cả đều được an toàn cứu về, không có hậu thủ gì trên người tù binh, chỉ là bên kia có dùng chút thủ đoạn nhằm

vào đấu chí của đám thủy quân b·ị b·ắt."

Lê Tấn cảm thấy thú vị, liền muốn biết tên họ Hải đó đã dùng thủ đoạn gì. Quỷ Y không có giấu diếm mà kể ra chuyện đám tù binh trong ngục nhậu nhẹt, chơi gái.

Lê Tấn nghe xong liền lắc đầu cười nhẹ, tên họ Hải kia cũng thật biết cách chơi. Đối với kế hoạch hắn chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng, chỉ cần làm tốt công tác tư tưởng thì hơn trăm binh sĩ này sẽ lại kiên định lý tưởng vì quốc gia phục vụ, chuyện này hắn giỏi.

Thông qua những tin tức mà Quỷ Y cung cấp thì đám người Trình D·ụ·c hiện đang ở Kinh Bắc, ngày kia tên đó mới có thể tới đây phục mệnh với hắn được. Như vậy cũng tốt, ngày mai hắn còn phải tổ chức một cuộc bán đấu giá, chắc chắn sẽ rất bận rộn.

Nghĩ một chút hắn gác lại hết những vấn đề này, tạm thời chuyên tâm đọc sách, qua nửa giờ thì được người hầu hạ tắm rửa sạch sẽ. Muộn một chút lại cùng Quý Phi chìm vào trong nhân gian khoái lạc.

Chương 296. Cầu nguyệt phiếu. ( Bí tên chương)