Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 297. Lợi ích của đọc tiên hiệp.
Chương 297.
Sáng ngày hôm sau 16 tháng Chạp, trước cửa Đông Hoa chính thức yết bảng, chúng nhân ùn ùn kéo đến xem. Nhiều nhất là đám cống sĩ tham gia khoa thi năm nay và người nhà, tiếp đó là người của các thế gia trong kinh thành thay chủ nhân nhà mình nắm bắt tin tức, xen lẫn trong đó còn có dân thường vì tò mò mà đến xem.
Hoà trong dòng người, gia đình ba người gồm Nguyễn Văn Định, Nhữ Thị Thục, Nguyễn Văn Đạt tới xem yết bảng, trong đó Đạt là hào hứng nhất, nó tràn đầy niềm tin mình sẽ đỗ cao. Vất vả chen lấn hồi lâu cuối cùng cũng xem được, ba người bắt đầu nhìn xem từ phải sang trái. Ở đầu tiên bên phải là cái tên Lý Vĩ đỗ Hội Nguyên, tiếp đó là Lê Nại đỗ thứ hai, ....
Xem hơn 30 cái tên mà chưa thấy mình trên bảng khiến Đạt có chút thất vọng, tuy nhiên nó vẫn vô cùng tin tưởng mình trúng cách, chỉ là sẽ đỗ không cao như bản thân kỳ vọng mà thôi. Tiếp tục xem, càng xem nó càng khó hiểu tại sao mãi chưa tới tên mình, cho đến khi xem tới vị trí thứ 100 thì lòng nó có chút bất an, chẳng lẽ bài thi của nó làm tốt như vậy mà một vị trí trúng cách cũng không giành được ư. Lần lượt vị trí thứ 101, 102..106,107 rồi cuối cùng 108 vẫn không thấy cái tên Nguyễn Văn Đạt, nó đứng ngây ra như trời trồng, tâm trí nó hoàn toàn trống rỗng, tuổi trẻ của nó không chấp nhận nổi sự thật này, nó không đỗ, thật sự không đỗ rồi.
Thầy đồ Định cũng không có tên trên bảng vàng, chỉ là ông không có phản ứng gì lớn, hơn bốn ngàn cống sĩ đi thì mới chọn ra 108 tiến sĩ, ông không đỗ là bình thường, ngược lại đỗ mới là chuyện lạ. Đối với Nguyễn Văn Định việc có thể đỗ Hương Cống năm nay đã đủ mãn nguyện, việc đậu tiến sĩ quá khó khăn, đặc biệt là đề thi năm nay thay đổi hoàn toàn so với mọi năm, rất nhiều người đầy một bụng kinh luân đều bó tay chứ nói gì đến lão.
Đúng lúc này từ phía sau có người xô đẩy khiến Đạt ngã ra, không những thế còn lớn tiếng :" Xem xong rồi thì đi ra cho người khác xem, đừng đứng đó cản đường."
Nhữ Thị cùng thầy đồ lúc này mới để ý con trai đang thất hồn lạc phách, họ vội vàng lại đỡ con trai. Nhữ thị rất giận, nàng muốn chửi kẻ đẩy con nàng một trận, tuy nhiên thầy đồ Định kịp thời ngăn lại, ông kéo tay vợ con rời đi.
Qua một lúc cả nhà họ mới rời khỏi đám đông, lúc này thầy đồ Định mới hỏi con trai :" Đạt, làm sao vậy con, có chỗ nào không khoẻ sao ?"
Nhữ Thị quan tâm sờ trán Đạt, kiểm tra coi nó có bị sao không, kết quả là bình thường, không có bị sốt, chỉ là sắc mặt rất khó coi.
Đạt cố lấy lại bĩnh tĩnh nhưng vẫn run giọng nói :" Cha, mẹ, con không đỗ, con không có tên con trên bảng vàng, làm sao lại có thể, làm sao có thể như vậy."
Thầy đồ Định thấy con trai có vẻ không chấp nhận được thất bại của bản thân, vội vàng trấn an:" Không sao, con năm nay mới lần đầu dự thi, coi như để lấy kinh nghiệm, chờ ôn luyện kỹ càng hơn khoá sau lại tới, chắc chắn có thể thi đậu."
Lời an ủi này không có tác dụng với Đạt, nó lại nói :" con chắc chắn bài thi làm rất tốt, dù không xếp những hạng đầu thì ít ra cũng phải trúng cách, vậy mà cuối cùng không có. Chuyện này không hợp lý, chắc chắn là sai xót." Nó ngừng lại một chút rồi như nghĩ tới điều gì, lập tức chạy đi.
Hai người Nhữ Thị, Nguyễn Văn Đạt vội vàng đuổi theo, bọn họ sợ con trai kích động làm ra chuyện gì sai lầm. Mất một lúc cuối cùng đuổi kịp, họ thấy Đạt đang chăm chú đứng xem bài thi của Hội Nguyên kỳ này. Đọc xong bài này, nó liền quay sang đọc bài thi của người xếp thứ hai là Lê Nại, đồng hương Hải Dương. Đọc xong hai bài thi này nó cảm thấy bài thi của mình không kém bọn họ là bao, đặc biệt phần lập kế hoạch phát triển quê hương, đề ra phương án triển khai của nó và Lê Nại có độ tương đồng rất lớn. Tiếp tục xem xét bài thi của các thí sinh khác, phải đến tận khi chiều tối nó mới ngừng lại, tổng cộng nó đã xem bài thi của hơn 50 người. Theo đánh giá của Đạt thì mười người xếp đầu bài thi có phần nhỉnh hơn nó, những người khác có tên trên bảng vàng bài thi chỉ tương đương, thậm chí thua kém nó. Từ đây Đạt kết luận chắc chắn công tác chấm thi có sai xót, với những gì đã thể hiện trên bài thi nó chắc chắn phải được ghi danh bảng vàng. Một ý nghĩ hiện lên trong đầu nó, đó là yêu cầu Phúc Khảo, đúng vậy là Phúc Khảo.
Bắt đầu tính toán, là tự thân đi tìm quan chủ khảo yêu cầu hay là nhờ ông ngoại ra mặt thì tốt hơn. Vẫn là đi tìm ông ngoại đi, nó chỉ là một thí sinh tiếng nói có thể không được xem trọng, chưa kể không phải ai muốn gặp Lễ Bộ thị lang liền có thể gặp. Nghĩ liền làm, nó quay người lại nhìn cha mẹ đang ở phía sau im lặng trông nó, nói lên suy nghĩ của mình :" Cha, mẹ, con nghĩ rằng khảo quan khi chấm bài thi của con đã xảy ra sai xót, cần yêu cầu Phúc Khảo. Chúng ta trở về nhờ ngoại tổ phụ ra mặt, chắc chắn có thể Phúc Khảo thành công, khoá này còn chắc chắn có thể đậu tiến sĩ xuất thân."
Nhữ Thị và thầy đồ Định không hiểu con trai từ đâu đi đến kết luận chắc chắn như vậy, những người trúng cách sẽ được chia làm hai nhóm tiến sĩ xuất thân cùng đồng tiến sĩ xuất thân, cái sau thấp hơn cái trước một bậc. Dù không tin tưởng lời con trai nhưng lúc này không nên đả kích nó, họ đều đồng ý kiến nghị này.
Vậy là một nhà ba người lại cùng nhau trở về, Nhữ Thị cùng thầy đồ cảm thấy đói lắm rồi, từ sáng đến giờ đã được ăn miếng nào đâu. Hai người mong sớm có thể về lấp đầy cái bụng đói, cùng với đó là tìm Nhữ lão thượng thư để nhờ ông khuyên bảo con trai một chút, mong Đạt sớm chấp nhận được sự thật.
Biến cố lại xảy ra, khi đi được nửa đường thì Đạt bỗng dừng lại, nó vỗ đầu tự mắng " sao ngu thế, đúng rồi, chính là như vậy". Tiếp đó xoay người chạy đi, không quên lớn tiếng nói vọng lại" cha, mẹ, hai người về trước đi, con tiến cung thỉnh cầu bệ hạ cho Phúc Khảo bài thi".
Thầy đồ Định toan ngăn nó lại, Nhữ Thị bên cạnh lại cản trở. Vậy nên thầy đồ ánh mắt đầy nghi ngờ hỏi :" bà làm sao vậy, sao lại ngăn tôi, con trai chúng ta trong trạng thái này đi tìm bệ hạ có thể là h·ành v·i s·ai lầm, coi chừng bị bệ hạ trách tội."
Nhữ Thị nghĩ cái gì đó, bà đáp lại :" không cần cản, thực tế nó bây giờ là người của hoàng thượng. Nếu có ấm ức đương nhiên phải tìm hoàng thượng làm chủ, dù đúng dù sai đều không sao đâu, ông cứ yên tâm đi." Nói xong bà kéo chồng trở về, thầy đồ nghĩ vợ nói cũng có lý liền nghe theo.
**
Trong khi các thí sinh chen lấn đi xem yết bảng vàng năm nay thì có hơn trăm người mang theo cả sấp ngân phiếu trị giá cả đống vàng tiến cung. Trong điện Kim Phụng có thể dễ dàn nhận ra những thương nhân có máu mặt ở đất Đông Kinh lúc này, tổng cộng vừa tròn trăm người.
Mỗi vị thương nhân xuất hiện đều được xếp chỗ ngồi theo an bài từ trước, đều là ngồi bệt trên thảm, phía trước có chiếc bàn nhỏ. Trên bàn được bày biện một chút trà nước, hoa quả, bánh ngọt, đáng chú ý nhất là tấm bảng có đánh số của từng bàn.
Giờ Thìn gần hết thì hoàng đế mới xuất hiện, tất cả thương nhân nhận được nội quan thông báo đều di chuyển ra giữa điện hành lễ cung nghênh thánh giá.
Lê Tấn nhanh chóng cho bọn họ miễn lễ, về chỗ ngồi. Khi tất cả đã yên vị thì lệnh cho nội quan đem lên một chiếc khai nhỏ có chứa mười phần quan điệp, đây chính là giấy phép triều đình cấp cho những người chiến thắng trong buổi đấu giá này.
Không mất thời gian, Lê Tấn liền ra lệnh cho Đỗ Khắc Hải :" bắt đầu đi."
Đại tổng quản tuân mệnh, đứng lên phía trước bắt đầu giảng :" Tuân theo ý chỉ của bệ hạ lão nô sẽ là người chủ trì buổi đấu giá ngày hôm nay. Chúng ta sẽ lần lượt tiến hành đấu giá từng phần quan điệp, giá khởi điểm 5 vạn quan, mỗi lần tăng giá không ít hơn 2000, ai trả giá cao hơn thì được, khi lão nô hô 3 lần mà không có ai trả giá cao hơn thì đấu giá hoàn thành, lập tức tiến hành giao tiền nhận quan điệp. Ngoài ra các vị chú ý trên bàn từng người đều có bảng gỗ, ai muốn ra giá thì giơ cao tấm bảng, chờ được nô gia mời nói, ngoài ra không được làm ồn nếu không sẽ bị tước đoạt tư cách đấu giá. Các vị đều nghe rõ cả rồi chứ ?"
Trăm người như một đều kính cẩn chắp tay hô lên :" chúng thảo dân đã nghe rõ thưa tổng quản đại nhân".
Đỗ Khắc Hải lập tức tuyên bố đấu giá bắt đầu, tấm quan điệp thứ nhất bắt đầu đấu giá. Lần lượt có người giơ bảng ra giá, " 52.000 quan " " 56.000 quan"....... "168.000 quan" "170.000 quan". Cạnh tranh ngày càng kịch liệt, cho đến khi chưởng quỹ Bảo Tín tiền trang Cao Kiến Thụy hô lên 182.000 quan thì mới không còn ai ra giá.
Đỗ tổng quản lớn tiếng hô " mười tám vạn hai lần thứ nhất, mười tám vạn hai lần thứ hai, mười tám vạn hai lần thứ ba, thành giao". Phần quan điệp đầu tiên Bảo Tín Tiền Trang giành được.
Cao Kiến Thụy chắp tay chào hỏi bốn phía, tỏ vẻ cảm tạ mọi người đã nhường, tiếp đó vui vẻ tiến lại gần chỗ Đỗ Khắc Hải giao nộp ngân phiếu. Kiểm đếm đầy đủ, Đỗ Khắc Hải đưa cho lão một phần quan điệp, ra hiệu cho lão kiểm tra, sau khi xác nhận không có sai thì lão được phép quay về chỗ ngồi.
Cao Kiến Thụy cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, quan điệp tới tay, nhiệm vụ đã hoàn thành, lão có thể ung dụng xem những người còn lại cạnh tranh. Lão cho rằng đây là mức giá hời, năm năm quyền buôn bán qua biên giới có thể giúp người nắm giữ quan điệp này kiếm lợi cả trăm vạn quan, đương nhiên không phải cứ có quan điệp là tiền tự tìm tới, còn phải dựa vào năng lực của người sử dụng nó, để xem thao tác như thế nào. Lão chỉ mất 182.000 quan giành được phần quan điệp đầu tiên, có thể khẳng định tiếp sau giá tiền còn tăng lên, lão luôn tin rằng đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn.
Quay lại buổi đấu giá, Đỗ Khắc Hải tiếp tục công việc, từng phần từng phần quan điệp được đấu giá, ngân phiếu thu về, quan điệp giao đi. Mất hơn một canh giờ buổi đấu giá mới kết thúc, mức giá 18 vạn 2000 quan mà Cao Kiến Thụy bỏ ra chính xác là thấp nhất hôm nay, từ phần quan điệp thứ hai trở đi không có giá dưới 20 vạn, thậm chí hai phần quan điệp cuối cùng cạnh tranh vô cùng kịch liệt, giá cuối cùng lần lượt là 26 vạn 7 ngàn quan và 27 vạn 8 ngàn quan.
Cả quá trình này Lê Tấn chỉ im lặng đóng vai người xem, thỉnh thoảng lại nhấp ngụm trà làm miếng bánh. Nhìn như rất thông dong nhưng thực ra trong lòng hắn đang nở hoa, tiền nhiều lắm, tính sơ sơ phải hơn 230 vạn quan. Kiếp trước thỉnh thoảng hắn có đọc mấy bộ tiên hiệp mạng, mỗi khi chuẩn bị có bí cảnh mở ra hay có tiết mục đấu giá danh ngạch, tiền thu về cứ phải nói là như nước. Lần này đây hắn áp dụng đúng phương pháp này, kết quả thu lợi không ít. Số tiền này đến rất đúng lúc, kế hoạch tiếp theo của hắn rất cần tiền, phải nói là rất nhiều tiền.