Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 299. Trẻ con đánh nhau.

Chương 299. Trẻ con đánh nhau.


Chương 299.

Lê Tấn dành phần còn lại của buổi chiều soạn thảo một đạo chiếu chỉ, cùng thời gian này Lê Dưỡng đã tới, nó ở trong Ngự Thư Phòng ăn gà thoả thích rồi vui vẻ rời đi. Bởi vì là lần đầu tiên Lê Dưỡng đi bộ xa như vậy, đôi chân nhỏ có phần chưa quen vận động, Lê Tấn gọi người tới xoa bóp nhẹ cho nó, còn tỏ ý hôm nay nó có thể ngồi xe hồi phủ. Tuy nhiên thằng nhóc này tỏ ra rất nghiêm túc tuân thủ giao ước, một phần vì nó muốn giữ thành tín của bản thân, nguyên nhân lớn hơn là sợ hoàng huynh về sau sẽ lấy cớ nó từng không tuân thủ giao ước mà không cho nó ăn gà nữa.

Khi Lê Dưỡng rời đi thì trời cũng đã sẩm tối, tháng Chạp trời tối rất nhanh, Lê Tấn tính bãi giá Cung An Khang thì một thằng nhóc lớn hơn lại tới làm phiền.

Tới là Nguyễn Văn Đạt, nó chạy như bay qua cửa phía đông hoàng thành, đám lính gác đều quen mặt nên chỉ hỏi một chút chứ không có ngăn cản. Đạt may mắn kịp tới Ngự Thư Phòng khi hoàng thượng chưa về hậu cung, nếu không lại phải tốn nhiều thời gian xin thông báo, thậm chí có thể không gặp được bệ hạ hôm nay.

Cũng lâu chưa gặp đứa nhỏ này, không biết nó tối rồi còn đến tìm mình là vì sao nên Lê Tấn cho gặp. Trong Thư Phòng, sau khi hành lễ xong xuôi thì Lê Tấn mở hỏi :" giờ này rồi, có việc gì khiến ngươi không ở nhà mà tới đây tìm trẫm ?"

Đạt thưa :" bẩm bệ hạ, trong quá trình chấm bài thi của tiểu nhân khảo quan hẳn đã có sai sót, xin bệ hạ giúp tiểu nhân Phúc Khảo bài thi ?"

Lê Tấn nghe xong dùng ánh mắt quái lạ nhìn đứa nhỏ này, Lê Tấn tỏ ra ngạc nhiên hỏi lại :" Ồ, tại sao ngươi lại cho rằng khảo quan chấm sai, có chứng cứ gì cho cách nói này không ?"

Đạt cho rằng cơ hội tới rồi, nó bắt đầu một năm một mười trình bày lại bài thi của mình cho hoàng thượng nghe, tiếp đó so sánh với bài thi của những thí sinh có tên trên bảng vàng, cuối cùng dùng giọng chắc chắn khẳng định bài thi của mình còn tốt hơn so với nhiều bài thi trúng cách.

Lê Tấn nghe xong chỉ lắc nhẹ đầu mà nói :" bài thi của ngươi không đạt yêu cầu nên b·ị đ·ánh trượt, khảo quan không có làm sai. Đương nhiên ngươi sẽ cảm thấy kế hoạch phát triển địa phương mà mình viết ra tốt hơn so với bài thi của một số thí sinh trúng cách, trẫm cũng cho là như vậy. Tuy nhiên trong quá trình làm bài ngươi hoàn toàn không trình bày các đặc điểm về địa chí, lịch sử, văn hoá, kinh tế, dân cư hiện tại ở địa phương mà đi luôn vào lập kế hoạch phát triển. Đây là một sai lầm lớn, người đưa ra một bản kế hoạch phát triển địa phương mà không hiểu địa phương đó có ưu nhược điểm gì thì rất dễ dẫn đến thất bại, không chỉ là soạn thảo mà còn là cả trong quá trình thực hiện kế hoạch. Vì điểm này nên khảo quan mới đánh trượt bài thi của ngươi, không có sai xót nào trong quá trình chấm thi. Hiểu rồi chứ ?"

Đạt không cho là như vậy, nó phản biện :" bẩm bệ hạ, tiểu nhân không phải là không am hiểu những khía cạnh đó của quê nhà Hải Dương, ngược lại là biết rất rõ. Chính dựa vào nắm rõ những đặc điểm của quê nhà nên tiểu nhân mới có thể lập ra một kế hoạch phát triển tốt đến như vậy. Thử suy nghĩ theo một hướng khác thì một bản kế hoạch tốt nào có thể xuất ra từ một kẻ không am hiểu tình hình Hải Dương."

Lê Tấn cảm thấy thằng nhóc này vẫn không hiểu, đây là kỳ thi, nó không thể nói là tôi biết rồi đây là đáp án mà phải trình bày đầy đủ các yêu cầu của đề bài. Giống như khi giải một bài toán vậy, phải theo đầy đủ các bước, không phải cứ đáp án đúng liền được điểm mà phải đúng phương pháp, nếu phương pháp giải sai thì dù đáp án có đúng cũng không thể được điểm, nhiều khi chỉ sai một bước nhỏ đều phải trả giá bằng rất nhiều điểm số.

Lê Tấn không muốn mất thời gian thêm với thằng nhóc này, Tiểu Mai còn đợi hắn dùng thiện buổi tối đây, hắn hỏi :" Ngươi có biết ai là người đã đánh trượt bài thi của mình không?"

Đạt nghe xong câu hỏi rất mờ mịt, nó chỉ biết chủ khảo năm nay là Tả Thị Lang Lễ Bộ Nguyễn Bảo Khuê, còn những khảo quan khác tham gia chấm thi thì nó không nắm được. Chuyện bài thi của mình do khảo quan nào chấm thì nó lại càng không thể biết. Bệ hạ hỏi vậy là có ý gì, nghĩ không ra nó đành trả lời :" thưa bệ hạ, tiểu nhân không biết."

Lê Tấn lúc này mới chậm rãi nói :" bài thi của ngươi không đạt yêu cầu của đề bài, khi chấm thi các khảo quan đã tính đánh trượt nhưng bởi vì ngươi là người được trẫm đặc cách cho tham gia thi Hội nên bọn họ không làm vậy mà chuyển bài thi đến chỗ ta để ta định đoạt cuối cùng. Đúng vậy, là chính ta đã đánh trượt bài thi của ngươi. Làm sao, ngươi vẫn cảm thấy bài thi của mình bị chấm sai ư ?"

Nghe đến đây Đạt á khẩu, nó không thể nói bệ hạ chấm sai, bệ hạ là người ra đề nên yêu cầu trong đáp án cũng chính do ngài định ra, ngài làm sao có thể sai, mà dù ngài có sai đi nữa cũng không ai dám nói hoàng đế sai. Đạt lập tức ỉu xìu, nó còn hy vọng có thể nhờ bệ hạ Phúc Khảo bài thi của mình nhưng nào ngờ ngài chính là người chấm bài, giờ còn Phúc Khảo cái gì. Tiếp theo nó cứ đứng đó im lặng, quả thực giờ này nó cảm thấy không có từ ngữ nào có thể sử dụng. Hết thật rồi, thực sự hết thật rồi, không còn hy vọng gì có thể lật lại, lần đầu tiên dự thi của nó hoàn toàn thất bại, đây là đòn giáng mạnh vào sự kiêu ngạo của nó. Từ nhỏ nó đã có danh thần đồng, luôn cho rằng mình tài học hơn người, có mơ ước muốn trở thành trẻ tuổi trạng nguyên lưu danh sử sách như Nguyễn Hiền. Nó nghĩ thi đỗ tiến sĩ chẳng qua chỉ là việc dễ như trở bàn tay, nào ngờ lại có kết quả như bây giờ.

Lê Tấn không có thời gian dỗ dành thằng nhóc này giống như đã làm với Lê Dưỡng, hắn lập mặc kệ nó tại Ngự Thư Phòng ngây người còn mình bãi giá đi tìm mỹ nhân sinh hoạt. Đơn giản Đạt tuổi cũng dần lớn, cần phải tập làm quen với việc thất bại, chỉ có vậy nó mới nhanh trưởng thành. Hơn nữa kia là em trai hắn, việc anh trai dỗ dành em mình là đương nhiên, quan hệ của hai người cũng khá tốt, còn đối với Đạt thì rõ ràng là quan hệ chủ tớ, làm gì có chuyện chủ nhân đi dỗ dành kẻ dưới, trừ phi đó là một nữ hầu gái xinh đẹp động lòng người.

Tiểu Hắc Tử đứng một bên chứng kiến hết thảy chuyện này, hoàng thượng rời đi nhưng nó được phân công ở lại đây dọn dẹp. Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Đạt, Tiểu Hắc Tử lại gần an ủi :" Đừng buồn, thực ra ngươi rất giỏi, cũng rất may mắn. Ở tuổi này đã có thể tham gia thi Hội, thiên hạ mấy ai có thể sánh bằng, hơn nữa ngươi còn được bệ hạ ưa thích."

Đây là những lời chân thành trong lòng của Tiểu Hắc Tử, nó thực sự cảm thấy Đạt xuất sắc lại may mắn, không chỉ có thể làm thư đồng giúp việc cho bệ hạ mà còn có thể tham gia khoa cử, dù lần này không đỗ nhưng chắc chắn tiền đồ vô cùng xán lạn. Đâu như nó, gia cảnh tầm thường còn gặp hoạ, đời này chỉ có thể làm một tên thái giám thấp kém hầu hạ chủ tử, đừng nói học hành thi cử chính là mặt chữ nó cũng không nhận biết mấy cái. Từ sâu trong tâm trí nó tồn tại sự hâm mộ đối với những gì mà Đạt đang có.

Dù đây là những lời chân thành của Tiểu Hắc Tử nhưng Đạt lại cảm thấy đối phương đang mỉa mai mình. Rõ ràng tên này đang nói rằng nó dựa vào việc được bệ hạ ưu ái cho đi cửa sau mới có thể tham gia kỳ thi Hội, vậy còn không biết đủ còn mặt dày muốn đi cửa ngách xin đỗ tiến sĩ.

May mắn cái khỉ gì chứ, rõ ràng xui tận mạng, đang yên đang lành b·ị b·ắt rời xa gia đình, lỡ mất kỳ thi Hương. À mà nó không rời khỏi nhà cũng không được tham gia thi Hương, đúng là không có bệ hạ thì nó chắc chắn không có cơ hội tham gia kỳ thi Hội năm nay, nhưng mà nó vẫn cảm thấy rất uất ức. Là nó không đủ năng lực tự thân thi đỗ cống sĩ sao, không hề, nó luôn tràn đầy tự tin mình có thể dễ dàng vượt qua kỳ thi Hương. Chỉ cần mẹ nó không cấm cản, bệ hạ không bắt đi thì nó có thể đường đường chính chính thi đỗ Hương Cống, từ đó giành được tư cách chính thức tham gia kỳ thi Hội, không cần phải được đặc cách gì đó. Các người tưởng rằng được đặc cách vui vẻ lắm sao, không hề, tại trường thi nó có thể nhận ra ánh mắt các giám thị nhìn nó không giống với người khác, có lẽ lúc đó trong lòng họ đều đang xem thường hắn, cho rằng hắn chẳng có tài cán gì mà chỉ dựa vào bệ hạ ân điển mới có thế xuất hiện tại trường thi.

Đạt càng nghĩ càng uất ức, lòng nó khó chịu vô cùng vậy nên nhìn ai cũng không vừa mắt, nhất là kẻ vừa mới chế nhạo nó. Đạt cúi đầu gầm xuống, ánh mắt đỏ hoe, tay nắm chặt, tiếp đó vung tay đấm về phía Tiểu Hắc Tử, một đấm rồi một đấm, nó ra chiêu liên tục giống như đang đánh kẻ thù g·iết cha, g·iết mẹ của mình.

Tiểu Hắc Tử hoàn toàn không có phòng bị nên b·ị đ·ánh choáng váng trước những đòn t·ấn c·ông tới tấp như bão cát mưa xa của đối phương, nó liên tục nhận rất nhiều cú đấm vào mặt, máu mũi máu miệng cứ thế chảy ra. Đau, rất đau khiến nó tỉnh táo lại, với sức mạnh vượt trội nó nhanh chóng đánh trả. Vốn là có ý tốt muốn an ủi đối phương nào ngờ lại bị t·ấn c·ông, Tiểu Hắc Tử cũng giận không kìm chế được, nó không khách khí chút nào đấm thẳng vào mặt Đạt, một đấm lại một đấm.

Hai đứa nhỏ đánh nhau thành một đoàn, hoàn toàn không để ý đến chuyện gì khác, chúng hết đấm rồi đá, xô đẩy, vật ngã lẫn nhau. Trong vô tình va vào bàn làm việc của hoàng đế khiến mọi thứ trên bàn bị xô lệch, ngay lập tức chiếc khay để bút lông bằng sứ bị rơi ra khỏi bàn, tiếp đó là một tiếng "choang" rất lớn. Tiếng choang này khiến hai đứa trẻ giật mình tỉnh lại, chúng nhớ ra nơi đây là Ngự Thư Phòng, bọn chúng gây hoạ lớn rồi. Cả hai ngừng lại xung đột, trừng mắt nhìn nhau, trong lòng mỗi đứa đều đang vô cùng kinh sợ, sự im lặng bao trùm trong tích tắc.

Ngự tiền bình sĩ ở bên ngoài nghe thấy tiếng rơi vỡ lập tức tiến vào kiểm tra, ngay khi chứng kiến khung cảnh bên trong Ngự Thư Phòng thì bọn họ cũng choáng váng. Cả đời làm lính ngự tiền của bọn họ còn chưa từng thấy có kẻ nào dám ra tay đánh nhau trong Ngự Thư Phòng, đã thế còn làm hỏng đồ ngự dụng của hoàng thượng. Xác định đây là chuyện lớn, chịu trách nhiệm ca trực này là Kim Đao Ti Thống Lĩnh Lê Lương cho người khống chế hai đứa nhỏ, lại lệnh giữ nguyên hiện trường, hắn lập tức đi báo cáo việc này với bệ hạ, chờ ngài định đoạt.

Chương 299. Trẻ con đánh nhau.