Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 301. Vương triều mệnh căn.

Chương 301. Vương triều mệnh căn.


Chương 301.

Đúng như dự đoán của Lê Tấn, sáng ngày hôm sau Trình D·ụ·c dẫn 104 lính thủy quân cùng tiến sân Phụng Tiên chờ phục mệnh. Chính Thìn, Lê Tấn xuất hiện trước mặt những quân nhân vừa được cứu trở về, hắn dùng ánh mắt nghiêm nghị liếc qua bọn họ một lượt, tiếp đó ra lệnh cho người dưới chuyển đến 50 chiếc rương lớn.

Trước ánh mắt tò mò xen lẫn chút kính sợ của đa số những binh sĩ bại trận, hắn bắt đầu lên tiếng :" Lần này tổng cộng 3000 binh sĩ của Đại Việt chúng ta ra biển, trở về được chỉ có hơn trăm người các ngươi. Trẫm không muốn truy cứu trách nhiệm của bất kỳ kẻ nào, tuy nhiên không thể phủ nhận sự thực rằng đây là thất bại đáng tủi hổ của của thủy quân Đại Việt. Các ngươi đã trải qua một lần sinh tử, coi như vì đất nước mà cống hiến hết mình, dù đã đầu hàng kẻ địch nhưng đó là trường hợp không còn lựa chọn nào khác, trẫm không trách các ngươi. Tiếp theo đây trẫm muốn giao cho các ngươi một nhiệm vụ, cũng cho các ngươi một quyền lựa chọn.

Trước tiên nói về nhiệm vụ, mọi người đều biết lần này 3000 thủy quân t·ử t·rận phần đa, trẫm quyết định cấp tới gia đình các binh sĩ t·ử t·rận 10 quan tiền phủ tuất, cùng với đó 10 quan tiền hỗ trợ đời sống thân nhân liệt sĩ. Trước mắt các ngươi là 30 chiếc rương lớn, mỗi rương chứa số vàng tương đương 2000 quan tiền, trong rương đều được chia 100 phần bằng nhau chứa trong các túi vải trắng. Nhiệm vụ của các ngươi là chia thành 30 nhóm khác nhau, thay mặt triều đình trao số tiền tiền phủ tuất, trợ cấp đời sống đến tay thân nhân những chiến hữu đã hy sinh trong cuộc chiến lần này. Bao giờ làm xong việc này các ngươi có thể trở về cùng người nhà đoàn tụ, đương nhiên mỗi người trong số các ngươi đều nhận được một phần tiền trợ cấp tương đương những binh sĩ đã t·ử t·rận, 20 quan tiền.

Tiếp theo là lựa chọn trẫm dành cho các ngươi, đó là tiếp tục tòng quân hay giải giáp quy điền. Nếu muốn giải giáp quy điền thì cứ ở lại nhà, chiều ngược lại muốn tiếp tục tòng binh thì đầu tháng hai năm sau trở về đại doanh thủy quân Đông Bộ Đầu báo danh. Dù mỗi người trong các ngươi lựa chọn như thế nào triều đình đều không gây khó dễ mà sẽ tạo điều kiện cho các ngươi."

Ngừng lại một chút, Lê Tấn lại liếc nhìn những binh sĩ này thêm một lần, tiếp đó lớn tiếng hỏi :" Trẫm nói các ngươi đều đã nghe rõ rồi chứ ?"

Trăm người như một, tất cả đồng thành hô lớn :" đã nghe rõ, thưa bệ hạ."

Lê Tấn lại lớn tiếng hỏi :" Nhiệm vụ trẫm giao các ngươi có thể hoàn thành hay không ?"

Lại một lần nữa trăm người như một, đồng thành đáp lại :" thưa bệ hạ, chúng thần chắc chắn hoàn thành."

Lê Tấn gật đầu tỏ vẻ hài lòng, lại lớn tiếng nói :" Vậy thì được rồi, phần việc còn lại giao cho các ngươi. Chính sự quốc gia đè nặng, trẫm không có nhiều thời gian cùng các ngươi trò chuyện, lập tức phải đi rồi. Trước khi đi trẫm muốn cùng các ngươi hành lễ tưởng niệm những binh sĩ thủy quân đã hy sinh trong cuộc chiến lần này."

Tiếp đó Lê Tấn đứng vô cùng nghiêm trang, tay phải nắm lại đặt lên ngực trái làm nghi thức tưởng niệm. Hơn trăm binh sĩ cũng làm theo, trong lòng mỗi người đầy là tưởng nhớ đối với những chiến hữu của mình đã ra đi mãi mãi sau cuộc chiến này.

Lê Tấn dành thời gian khoảng 2-3 phút thực hiện nghi lễ, tiếp đó khẽ cúi đầu giống như bái lễ với n·gười đ·ã k·huất. Xong xuôi hắn quay đầu liền đi, không nói thêm bất kỳ lời nào với những binh sĩ đang đứng nghiêm tưởng nhớ trong sân Phụng Tiên.

Hơn trăm người kết thúc tưởng niệm, đồng thành hô lớn :" Cung tiễn bệ hạ thánh giá ."

Đợi hoàng đế đi xa, những Túc Vệ binh sĩ lúc này tiến hành bàn giao 30 rương lớn cho những binh sĩ thủy quân được cứu về, cùng với đó một nội quan giao cho bọn họ 30 bản danh sách, phía trên ghi đầy đủ họ tên, quê quán của từng bình sĩ đã t·ử t·rận, ưu tiên tổ hợp tên những liệt sĩ có quê quán gần nhau vào chung một danh sách.

Đám thủy quân dựa theo quê quán của bản thân mà tự tổ hợp thành từng nhóm theo kiểu hội đồng hương, cuối cùng mỗi nhóm nhận lấy bản danh sách những liệt sĩ là đồng hương hoặc gần với quê nhà của họ. Cứ như thế trong vòng nửa canh giờ từng nhóm binh sĩ mang theo danh sách phủ tuất cùng rương vàng rời đi.

***

Trên đường trở về Lê Tấn ra lệnh cho Đỗ Khắc Hải :" ngươi đi truyền lệnh trẫm cho Lê Niệm, Cẩm Y Vệ nên hành động rồi."

Đỗ Khắc Hải tuân lệnh đi làm ngay, dựa trên những gì đã xảy ra lão có thể đoán được bệ hạ muốn giao nhiệm vụ gì cho Cẩm Y Vệ, đơn giản là ngài không an tâm đám binh sĩ thủy quân kia, vì vậy nên ngầm phái người giá·m s·át bọn họ, dù sao triều đình cũng chi ra 6 vạn quan tiền chứ không ít, ai dám chắc trong 105 người kia không có kẻ động lòng tham không nên có.

Quay trở lại Ngự Thư Phòng, Lê Tấn hôm nay muốn cùng với ba đứa em trai trò chuyện. Cả ba đều sớm nhận được lệnh, chúng tiến cung chờ đã lâu, được an trí đợi trong Ngự Thư Phòng, có người dưới hầu hạ trà nước.

Thông Vương, Minh Vương khá yên tĩnh chờ đợi, Tự Vương cảm thấy chán muốn c·hết, hôm nay nó tới đây là được triệu đến, ngồi xe chứ không đi bộ, cũng sẽ không có gà ăn.

Khi Lê Tấn đến thì Thông Vương, Minh Vương đều nhanh chóng quỳ gối hành lễ nghênh đón, Tự Vương thì ngủ gật trên bàn từ lúc nào.

Lê Tấn cho người đánh thức nó dậy, tiếp đó cho hai người Thông Vương, Minh Vương miễn lễ, trở lại ghế ngồi, cuộc trò chuyện hôm nay chính thức bắt đầu. Lê Tấn mở nói :" hôm nay chúng ta nói chuyện nhà, vậy nên không cần xưng hô như quân thần mà dùng cách xưng hô của huynh đệ, ta gọi các đệ Lão Tứ, Lão Ngũ, Lão Lục, các đệ gọi ta một tiếng Nhị hoàng huynh, như vậy cho thoải mái, các đệ không có ý kiến gì chứ ?"

Thông Vương, Minh Vương chắp tay đáp lại :" hoàng huynh đã lệnh vậy, đệ xin tuân theo." Riêng Tự Vương chẳng lên tiếng, tại vì nó vẫn như vậy, gặp ai cũng phải gọi hoàng huynh, bản thân chỉ có thể cam chịu làm tiểu đệ, ai bảo phía dưới nó không còn đệ đệ nào khác.

Lê Tấn gật nhẹ đầu, tiếp đó lại hỏi:" Lão Tứ, Lão Ngũ, hai đệ cho rằng mệnh căn của một triều đại nằm ở đâu ?"

Hắn chỉ hỏi Lê Dong, Lê Trị vì chúng lớn hơn, đã được tiếp nhận giáo d·ụ·c, đối với vấn đề này đã có chút nhận thức, Lê Dưỡng quá nhỏ, trong đầu chỉ nghĩ đến ăn, nào hiểu mấy thứ này.

Lê Dong đáp trước :" theo đệ đó là lòng dân, dân chúng luôn luôn hướng về thì vương triều chính là bất diệt. Cổ nhân nói dân chính là nước, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, chỉ cần có được lòng dân thì đảm bảo vương triều vĩnh tồn không suy."

Lê Tấn tỏ vẻ hài lòng, đứa em trai này của hắn coi như học hành có cố gắng, cũng hiểu được một phần đạo lý trị thiên hạ. Hắn lại quay sang ra hiệu cho Lão Ngũ nói chuyện.

Lê Trị nghĩ một chút, tiếp theo liền nói :" Theo đệ ngoài lòng dân thì còn có thiên mệnh, vạn vật trên đời đều được thượng thiên an bài quỹ tích số mệnh, nếu đã được thiên tuyển thì chắc chắn có thể thành đại nghiệp, còn không thì chỉ có thể như ánh sao băng xoẹt qua bầu trời. Lấy ví dụ như gần trăm năm trước Giản Định Đế được sự phù trợ của Đặng Tất, Nguyễn Cảnh Chân nổi lên đánh đuổi giặc Ngô, thanh thế vô cùng to lớn, cũng nhận được sự ủng hộ của đông đảo quần chúng nhân dân nước ta nhưng họ không được thượng thiên chọn lựa, cuối cùng vẫn phải thất bại. Thái Tổ nhà chúng ta thì khác, ngài ban đầu không có nhiều người ủng hộ nhưng lại là chân mệnh thiên tử, vậy nên dù lập nghiệp gian khó nhưng cuối cùng vẫn có thể giành được thiên hạ, sáng lập ra vương triều họ Lê chúng ta."

Thiên mệnh là cái gì đó quá xa vời, nếu là trước kia Lê Tấn sẽ hoàn toàn không tin, thậm chí hắn sẽ nói rằng đó chỉ là chuyện hoang đường mà người ta bịa ra để mị dân. Tuy nhiên trải qua một lần biến cố mà xuyên qua thời đại này hắn tin vào thiên mệnh, trong tư duy đã chắc chắn thiên mệnh, thần tiên có tồn tại. Đơn giản hắn từng đi qua Địa Phủ, gặp qua Diêm Vương Gia một lần, thậm chí từng trò chuyện với một trong mười vị Diêm Vương cai quản địa phủ.

Thuyết hoàng đế là thiên tử, được ông trời tuyển chọn rất phổ biến ở thời kỳ này, việc Lão Ngũ nghe giảng, tin vào điều đó vô cùng bình thường.

Quay lại câu chuyện, Lê Tấn nói :" hai đệ nói rất đúng, lòng dân cùng thiên ý là hai điều cần có để sáng lập và giữ vững một triều đại, tuy nhiên hai thứ này đều có thể biến thiên theo thời gian. Trẫm cho rằng có một thứ thực tế hơn, có thể chân chính là mệnh căn của quốc gia, chỉ cần đảm bảo được thứ này thì có thể giữ vững được vương triều cường thịnh lâu dài."

Lê Dong, Lê Trị vẫn chưa hiểu thứ hoàng huynh nói đến là gì, vậy nên Lê Dong chắp tay hỏi :" hoàng huynh muốn nói đến thứ gì, xin hoàng huynh bật mí cho bọn đệ được biết."

Lê Tấn chậm rãi đáp lại :" thứ mà ta nói là thuế, tiền thuế chính là mệnh căn quốc gia. Triều đình muốn tồn tại cần phải xây dựng bộ máy quan lại cai trị từ trung ương đến địa phương, duy trì q·uân đ·ội thường trực bảo vệ quốc gia, tất cả những chuyện này đều cần dùng tiền, vậy nên chỉ cần đảm bảo được nguồn thuế thu sung túc liền có thể đảm bảo quốc gia cường thịnh."

Cả Lê Đứng, Lê Trị đều có điều suy nghĩ, bọn họ không thực sự hiểu luận điểm này của nhị hoàng huynh đưa ra, tuy nhiên cả hai đều hiểu được tại sao hoàng huynh lại muốn nói chuyện này, chắc chắn là vì trong ngày giỗ của tam hoàng huynh bọn họ đã đứng ra xin miễn thuế cho sản nghiệp của mình trước sự chứng kiến của bách quan và những thành viên tông thất.

Chương 301. Vương triều mệnh căn.