Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 307. Không nên c·h·ế·t lúc này.
Chương 307.
Trong điện Bảo Quang, hoàng đế nằm trên long sàng, ngồi bên cạnh là Quý Phi vừa mới chạy tới. Quả thật là chạy, ngay khi nghe tin hoàng đế đột nhiên ngất đi nàng đã không còn giữ hình tượng, cứ thế xách váy lên chạy tới. Dù trong lòng nàng còn giận bệ hạ chuyện với tú nữ họ Trần trong buổi chiều ngày hôm qua nhưng ngài vẫn là người quan trọng nhất trong lòng nàng.
Quá lo lắng, Quý Phi hỏi :" Thái Y Lệnh, tình hình của bệ hạ thế nào ?"
Triệu Khang cân nhắc một chút, tiếp đó vẫn dùng những lời đã đáp với Tả Tướng Quốc thưa lại với Quý Phi.
Nghe được bệ hạ không có lâm trọng bệnh thì Quý Phi thở nhẹ một hơi, bệ hạ không sao là tốt rồi, chỉ cần ngài tỉnh lại thì mọi chuyện đều ổn. Tuy rằng lời của Thái Y Lệnh đáng tin nhưng Quý Phi vẫn muốn tìm người kiểm tra lại lần nữa, nàng hạ lệnh cho tất cả những người khác ra ngoài điện chờ. Đợi khi những người cần đi đều đã đi nàng mới ngửa đầu khẽ gọi :" Có ai ở trên đó không ?"
Quý Phi biết về sự tồn tại của những hộ vệ bên người của hoàng thượng, không những vậy nàng còn biết trong số những hộ vệ này có một vị sở hữu y thuật cao siêu, nàng muốn tìm người này kiểm tra lại một lần tình hình của hoàng thượng.
Phía bên trên Lão Hoạ Sĩ biết Quý Phi đang gọi mình, lão khinh thân mà xuống, tiếp theo chắp tay hành lễ chào:" khấu kiến nương nương ."
Quý Phi chưa từng thấy qua Lão Hoạ Sĩ, vậy nên cũng không biết xưng hô thế nào cho phải, nàng hỏi :" Ngươi là ?"
Hoạ Sĩ liền đáp :" bẩm nương nương, người có thể gọi tiểu nhân là Quỷ Hoạ, trong số hộ vệ của bệ hạ tiểu nhân đứng thứ 3 nên còn được gọi là Lão Tam."
Quý Phi lại hỏi :" Quỷ Hoạ, vị tinh thông y thuật trong số các ngươi là ai ? Hiện giờ đang ở đâu ?"
Lão Hoạ Sĩ biết Quý Phi mong muốn điều gì, không chỉ nàng mà lão cũng nghĩ đến chuyện này. Hôm nay không phải ca trực của Quỷ Y, lão đã xuất cung đi kiểm tra nơi trồng thảo dược, từ hôm qua đến giờ chưa về. Bởi vì tình hình khẩn cấp nên Ma Đếm Tiền và Quỷ Hoạ đã thương lượng với nhau, theo đó Quỷ Hoạ sẽ tiếp tục ở lại bảo hộ an toàn của tiểu chủ nhân, Ma Đếm Tiền thì lập tức chạy đi tìm lão đại của bọn họ trở về xem xét bệnh tình của tiểu tổ tông.
Quỷ Hoạ đáp lời :" bẩm nương nương, Lão Đại chính là người tinh thông y thuật mà người vừa nói. Hiện giờ Lão Đại không ở trong cung, vừa rồi Lão Lục đã xuất cung đi tìm, nhanh thôi hắn và Lão Đại sẽ chạy về, nương nương chờ một chút."
Quý Phi biết việc không thể gấp, chỉ đành chịu, nàng không quan tâm đến Quỷ Hoạ nữa mà chú tâm chăm sóc hoàng thượng. Quỷ Hoạ biết ý lại phi thân lên phía trên, tiếp tục công việc âm thầm bảo hộ chủ nhân. Lão cũng lo lắng về tình hình của Lê Tấn, nhưng mà Lão Đại không tại, tạm thời chỉ có thể nhờ cậy vào y thuật của đám người Triệu Khang, Quách Bảo Mệnh.
**
Tin tức Hoàng đế hôn mê b·ất t·ỉnh giữa triều đường như một cơn gió lan đi, Thái Hậu khi biết tin nóng lòng tới ngay. Dù không chần chừ chút nào nhưng so với Quý Phi vẫn tới chậm một chút, bà chừng này tuổi rồi, cũng không thể xách váy mà chạy băng băng giống như người trẻ tuổi.
Ngay khi tới liền thấy đám người Triệu Khang, Quách Bảo Mệnh, Lương Phương đang chầu trực ngoài điện. Không muốn p lễ nghi rườm rà, bà xua tay miễn bọn họ hành lễ, lập tức hỏi :" Triệu ái khanh, Long thể của hoàng thượng thế nào ?"
Triệu Khang cùng Quách Bảo Mệnh, Lương Phương trao đổi bằng ánh mắt, tiếp đó tâu :" Xin Thái Hậu cho thần được tâu riêng với người?"
Thái Hậu nghe xong cảm thấy bất an, bà nhanh tiến vào một gian cung điện, tiếp đó lệnh tất cả người hầu cận đều không được tới gần, khi chỉ còn lại bốn người Thái Hậu mới trầm giọng hỏi :" bệnh tình của hoàng nhi rất nghiêm trọng sao?"
Triệu Khang sợ thế cục hỗn loạn nên không dám nói thật bệnh tình của hoàng thượng, lão cho rằng chuyện này chỉ có thể bẩm báo riêng với Thái Hậu mới là thỏa đáng nhất. Giờ đây lão tâu:" bẩm nương nương, theo như chúng thần hội chẩn thì thánh thượng kinh mạch phần đầu gặp vấn đề. Bệnh của bệ hạ chúng thần có thể trị, chỉ là khó tránh di chứng về sau."
Thái Hậu nghe xong liền hỏi :" Tức là bệ hạ không có mối lo về tính mạng, bổn cung hiểu đúng chứ ?"
Triệu Khang đáp :" dạ, đúng là như vậy thưa Thái Hậu."
Thái Hậu lại hỏi :" Di chứng, nói xem cụ thể là như thế nào ?"
Triệu Khang thưa :" bẩm nương nương, bệ hạ là vì quá mệt nhọc đầu óc nên hệ thống kinh mạch trên đầu căng thẳng quá độ mới ngất đi. Chúng thần có thể dùng thuốc để bệ hạ khoẻ lại, tuy nhiên kinh mạch trên đầu đã b·ị t·hương tổn, chúng thần năng lực có hạn không có cách nào khiến kinh mạch của bệ hạ hồi phục như ban đầu. Vậy nên về sau bệ hạ sẽ có di chứng, mỗi khi thời tiết thay đổi chứng đau đầu của bệ hạ sẽ tái phát. Ngoài ra bệ hạ cũng không thể lại mệt mỏi đầu óc quá độ, nếu không chuyện ngày hôm nay có thể lại tái diễn."
Thái Hậu nghe xong trầm ngâm rất lâu, hoàng nhi của bà có thể phải chịu đựng chứng đau đầu thỉnh thoảng h·ành h·ạ trong suốt phần đời còn lại, cũng không thể suy nghĩ quá nhiều, điều này không ổn chút nào với vị trí cửu ngũ chí tôn mà nó đang nắm giữ. Bà lại hỏi :" Quả thực không có cách nào hồi phục kinh mạch cho hoàng nhi của ta sao ?"
Triệu Khang cùng hai vị Thái Y cúi đầu chắp tay đáp :" chúng thần vô năng, xin nương nương trách phạt."
Thái Hậu hai mắt khẽ nhắm lại, bà biết đám người Triệu Khang không phải vô năng, nào có kẻ y thuật kém cỏi có thể vào Thái Y Viện, càng không cần nói có thể đảm nhiệm chăm sóc sức khoẻ quý nhân nhiều năm như bọn họ. Bà cũng không nghi ngờ sự tận tâm của bọn họ, đơn giản bọn họ không dám qua loa với sức khoẻ của hoàng đế, cả gan làm thế thì chờ đợi bọn họ chính là hoạ diệt môn. Cân nhắc một chút, bà nói với ba người đối diện :" Chuyện này không thể ngoại truyền, nếu không bổn cung không tha cho các ngươi. Hiểu rồi chứ ?"
Ba người Triệu Khang chắp tay tuân mệnh, bọn lão cũng có ý như vậy, nếu không Triệu Khang đã sớm nói ra khi ở sân Phụng Tiên. Việc này coi như tạm cho qua, Thái Hậu ra lệnh cho ba người bọn họ đi lo chuyện thuốc thang. Thái Hậu thì tự mình tiến về phía tẩm điện của hoàng đế, bà muốn vào xem hoàng nhi của bà.
**
Trong Cung Trường Lạc, Thái Hoàng Thái Hậu nghe tin hoàng đế xảy ra chuyện trong buổi đại triều thì rất trầm mặc. Bà thực sự mong tình hình của hoàng đế không quá xấu, dù không ưa gì hoàng đế nhưng bà không muốn hắn c·hết, ít ra là không thể c·hết lúc này. Lữ Côi Vương đang ở tận Quảng Nam, nếu như hoàng đế đột ngột băng hà thì hắn không có cách nào tham gia tranh đoạt ngai vàng. Từ Quảng Nam về đến kinh thành cần ít nhất 10 ngày đi ngựa, chưa kể Lê Bình phụng chiếu đi Quảng Nam làm công vụ, chưa hoàn thành công việc không thể tự ý hồi kinh.
Trong trường hợp hoàng đế không may băng hà, cuộc chiến hoàng vị nổ ra, khi đó những ai có mặt tại kinh thành sẽ có cơ hội tham gia tranh đoạt. Huy Gia Thái Hậu bắt đầu tính toán chọn người kế vị trong trường hợp ngai vàng lại trống, bà cảm thấy Thông Vương là lựa chọn khả dĩ nhất vào lúc này. Ngay lập tức bà phái người âm thầm đi tìm Bùi tướng quốc, bà muốn thương lượng trước với lão. Đồng thời Thái Hoàng Thái Hậu cũng quyết định di giá tới Điện Bảo Quang để tìm hiểu thêm về tình hình của hoàng đế, nắm nhiều thông tin hơn mới tốt làm ra ứng đối.
**
Trong phủ đệ của Kinh Vương ở phía nam kinh thành, Trịnh Thái Phi cũng nhận được tin tức từ trong cung truyền ra, bà bắt đầu suy tính. Đây không phải lần đầu tiên Trịnh Gia - Thủy Chú có ý phò trợ con trai của bà thượng vị, chỉ khác là mười năm trước bọn họ chọn trúng là Diễn Vương - Lê Thông, lần này lại chọn người con khác của bà là Kinh Vương - Lê Kiện. Sở dĩ bọn họ lại có xu hướng nghiêng về những người con trai của bà là vì bà cũng họ Trịnh, dùng lý do ngàn năm trước có thể hai nhà cùng chung tổ tiên mà thân cận. Đương nhiên Trịnh Gia không phải thiện nhân, bọn họ mong muốn thông qua việc phò trợ một vị hoàng tử thượng vị để đạt được lợi ích chính trị cho bản thân, trong trường hợp đại sự thành thì con trai bà phải giành cho bọn họ sự hồi báo xứng đáng.
Chuyện Diễn Vương mưu cầu hoàng vị năm đó Trịnh Thái Phi không có tham gia, bà luôn giữ mình và Lê Kiện tránh xa chuyện này, nhờ vậy mà khi Hiến Tông lên ngôi đã không ra tay với mẹ con bà, dù cho trước đó Thánh Tông từng có ý phế trưởng lập ấu. Diễn Vương chính vì quá khứ này mà bị Hiến Tông ghim, ngài luôn cho người theo dõi nhất cử nhất động của Diễn Vương tại phủ Diễn Châu, thành thật mà nói mấy năm qua cuộc sống của Diễn Vương không dễ chịu, chỉ khi Hiến Tông hoăng, thế cục trong một năm rưỡi này không ổn định thì hắn mới có thể nhảy nhót một chút, tuy nhiên cũng không đạt được thành tựu gì đáng kể.
Về phía Trịnh Gia, bọn họ cũng chịu tổn thất không nhỏ sau khi kế hoạch đẩy Diễn Vương kế vị thất bại, họ Trịnh vốn cho rằng Thánh Tông những năm cuối đời nhất mực sủng ái Trịnh Thái Phi, Diễn Vương là con trai cả của Thái Phi sẽ có ưu thế nào đó để lật cái bàn, có thể vượt qua Thái Tử Lê Chanh để thượng vị. Kết quả thất bại, nguyên một thế hệ trước của Trịnh Gia chỉ có thể cáo quan lui về Thủy Chú, mấy năm nay đều phải trở thành đám lão già vô dụng loanh quanh trong nhà.
Lần này rất khác, con trai út Lê Kiện của bà đã thực sự trưởng thành, lại nắm trong tay quyền lực một bộ, nếu có được sự trợ giúp của Trịnh Gia thì hoàn toàn có cơ hội thượng vị. Tuy nhiên thời cơ chưa tới, Lê Kiện muốn tham gia tranh đoạt hoàng vị thì trước hết cần phải chỉnh hợp thế lực của bản thân, cơ hội đến khoảng 2-3 năm sau là tốt nhất, trong trường hợp đương kim bệ hạ đột ngột băng hà lúc này, ngai vàng lại trống thì cơ hội chiến thắng của con trai bà không phải lớn. Vậy nên làm sao đáp lại thành ý của Trịnh Gia cần phải suy xét kỹ càng, không thể vội vàng, nhất là trong thời điểm n·hạy c·ảm này.
Có thể nhận thấy đa số mọi người chưa thực sự sẵn sàng cho việc hoàng đế băng hà, vậy nên tốt nhất hoàng đế không nên xảy ra chuyện lúc này, đó là nhận thức chung của phần lớn mọi người.