Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 311. Tỉnh.
Chương 311.
Hai ngày thời gian rất nhanh đi qua, hai ngày này Quý Phi rất biết giữ im lặng ngồi một bên xem Quỷ Y điều trị cho hoàng đế. Nàng không thể hiểu rõ những thủ thuật mà lão sử dụng nhưng chỉ cần dựa vào gương mặt căng thẳng căn chỉnh châm từng cây ngân châm của lão thì biết đây là một thầy thuốc tận tâm.
Quỷ Y cơ bản hoàn thành quá trình điều trị, lão thu thập dụng cụ hành nghề, tiếp đó nói :" Ổn rồi, tiểu chủ nhân cần nghỉ ngơi thêm ba canh giờ mới tỉnh, sau đây lão nô xin phép nghỉ ngơi một chút, Quý Phi nương nương hai ngày này không ngủ cũng nên tranh thủ ngủ một giấc đi."
Quý Phi cũng cảm thấy toàn thân mệt mỏi, tuy nhiên nàng vẫn cố giữ cho mình tỉnh táo. Nàng nói :" Ta không sao, lão cứ đi nghỉ, ta sẽ trông nom bệ hạ cho, có chăng lão đừng đi xa, nhỡ may tình hình bệ hạ có gì khác thường ta còn gọi lão tới kịp thời xem cho bệ hạ."
Quỷ Y thấy nàng cố chấp như vậy không có khuyên thêm, lão gom gọn đồ đạc, kiếm một góc trong điện, ngồi đó đánh một giấc.
Quý Phi nhìn thấy lão ngồi bệt dưới sàn nhà ngủ gật thì cảm thấy không ổn chút nào, thời tiết đang rất lạnh, lão lại ngủ trong tư thế ngồi trên sàn nhà, không chăn không chiếu gì cả. Không đành lòng nàng bèn kiếm một chiếc chăn trên giường của bệ hạ đắp cho lão, dù sao trên Long Sàng luôn chuẩn bị sẵn rất nhiều chăn, chúng được xếp gọn một góc phía bên trong nơi bệ hạ nằm nghỉ.
Hành động đắp chăn này của Quý Phi rơi vào trong mắt của mấy lão quỷ khác, bọn họ có chút ghen tỵ. Bản thân bọn họ đều tận trách canh gác hai hôm nay, khi mệt mỏi cũng chỉ có thể nghỉ ngơi tại chỗ, đối với những người cả đời làm ảnh vệ như họ thì ngủ trên xà nhà, nơi góc tối đã không có gì xa lạ, thậm chí bọn lão còn được huấn luyện phải ngủ sao để không được phát ra âm thanh làm lộ vị trí canh gác.
**
Hôm nay đã là 23 tháng Chạp, theo dân gian đây là ngày ông Táo chầu trời, nhà nhà đều lo mâm cỗ cúng. Tuy nhiên hoàng cung không khí vẫn rất trầm lắng, tẩm điện của hoàng đế vẫn bị phong tỏa, Thái Hậu cùng các vị đại thần đều trông ngóng động tĩnh từ nơi này.
Giờ Thân Lê Tấn tỉnh lại, gương mặt mệt mỏi của Tiểu Mai là điều hắn nhìn thấy đầu tiên. Hắn biết hai ngày này nàng đã chịu vất vả vì mình, hẳn nàng đã rất lo lắng.
Tiểu Mai thấy Lê Tấn tỉnh lại thì vui mừng, nụ cười nở trên môi, tuy nhiên vẫn không che đi được sự mệt mỏi trên gương mặt. Nàng nhẹ giọng hỏi :" Bệ hạ tỉnh rồi."
Lê Tấn nâng lên tay phải, khẽ sờ lên gương mặt nàng trả lời :" Ừm, giờ đã là khi nào ?"
Tiểu Mai không thực sự quan tâm đến thời gian, tất cả tâm trí của nàng đều đổ dồn vào người đối diện, vậy nên lúc này là giờ nào nàng cũng không rõ, chỉ có thể ước lượng một chút. Nàng đáp :" giờ là buổi chiều của ngày hăm ba, còn cụ thể là giờ nào thì thần th·iếp không chắc, nếu bệ hạ cần thì thần th·iếp sẽ ra ngoài xem rồi thưa lại với bệ hạ."
Lê Tấn mỉm cười, khẽ lắc nhẹ đầu, hắn cố gắng ngồi dậy, tuy nhiên cơ thể có vẻ chưa sẵn sàng nên cử động có chút khó khăn, phải nhờ tới Tiểu Mai giúp đỡ hắn mới có thể ngồi dựa lên đầu giường. Tiếp đó hắn kéo Tiểu Mai lên giường, kê cho nàng một cái gối đầu, khẽ nói :" Trẫm đã không sao rồi, nàng không cần lo lắng nữa, hãy ngủ một giấc cho khoẻ, khi tỉnh lại chúng ta lại trò chuyện."
Tiểu Mai thuận theo, hai ngày lo lắng mệt mỏi cuối cùng cũng được buông lỏng, nàng rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Lê Tấn ngồi bên cạnh, khẽ vỗ về nàng chìm vào giấc ngủ, cho đến khi nàng say giấc nồng hắn mới nhẹ nhàng xuống giường.
Bên một góc Quỷ Y đã tỉnh lại từ khi nào, hắn biết tiểu chủ nhân sẽ tìm mình nên im lặng chờ đợi. Bệnh của ngài cơ bản đã ổn định, tuy nhiên vẫn có một vài điều cần lưu ý cũng như dặn dò.
Lê Tấn tìm cho mình một chỗ ngồi, tiếp đó hỏi :" nói xem tình hình của ta thế nào rồi?"
Quỷ Y lại bắt mạch, xem xét phần đầu của Lê Tấn một lần, tiếp đó nói :" Cơ bản là ổn, chỉ cần ngươi dùng thuốc đầy đủ, tĩnh dưỡng cũng như kiêng khem một chút thì mười ngày sau có thể hoàn toàn hồi phục mà không có di chứng gì."
Mười ngày sao, đối với người khác thì thời gian không dài nhưng với một vị hoàng đế thì thời gian này rất quý báu, đặc biệt bây giờ lại là thời điểm cuối năm, có quá nhiều sự vụ cần giải quyết. Lê Tấn muốn biết cụ thể mình cần tuân theo những chỉ dẫn gì nên hỏi :" Ngươi nói cụ thể hơn đi ?"
Quỷ Y bắt đầu trình bày :" thuốc thì có hai loại, một loại là uống ngày 3 lần, một loại thì bôi ngày 2 lần, thời gian cụ thể thì ngươi không cần quan tâm, ta sẽ sát sao chuyện này. Đến giờ ta sẽ đưa thuốc, cũng sẽ tự tay bôi thuốc cho ngươi, bản thân ngươi chỉ cần phối hợp là được.
Còn về vấn đề kiêng khem thì trong mười ngày tới ngươi phải ăn những món ăn thanh đạm một chút, không thể dùng những đồ ăn có tính nóng, đặc biệt không được uống rượu và phải kiêng sắc d·ụ·c. Ngự thiện ta sẽ kê danh sách những thứ có thể dùng, những thứ không, khi món ăn mang tới ta sẽ kiểm tra lại cho chắc chắn, vậy nên không có vấn đề gì lớn. Riêng chuyện kiêng rượu và sắc d·ụ·c thì bản thân ngươi phải tự kiềm chế, chỉ có mười ngày thôi, thời gian không dài, đừng có phá hủy thành quả cố gắng của mấy ngày nay."
Lê Tấn cảm thấy có chút rắc rối, tuy nhiên hắn biết Quỷ Y đã vì mình mà bỏ nhiều tâm huyết nên không trái ý lão, hắn gật nhẹ đầu nói :" Ta biết rồi, sẽ tuân theo lời lời của ngươi."
Quỷ Y lập tức dùng bút mực bắt đầu liệt kê danh sách món ăn, các loại nguyên liệu được phép và không được phép sử dụng, qua hơn hai khắc đồng hồ mới xong. Lão đưa tới trước mặt Lê Tấn, như nhớ ra điều gì lão lại dặn thêm :" Còn nữa, trong mười ngày này ngươi không được suy nghĩ mệt nhọc đầu óc, tốt nhất không cần quản chính sự, có vấn đề gì băn khoăn cũng tạm gác lại, có gì ngày sau lại nghĩ cách giải quyết."
Quỷ Y không rõ là chuyện gì khiến tiểu chủ nhân nghĩ nhiều khiến căng thẳng đầu óc đến mức làm tổn thương kinh mạch, may mắn chưa đến mức khiến huyết mạch trên đầu bị đoạn, nếu không thì thần tiên cũng cứu không được. Dù có lòng tò mò nhưng lão sẽ không hỏi, lão hiểu thân phận là kẻ dưới cái gì nên và không nên biết.
Lê Tấn gật đầu ra hiệu mình đã hiểu, hắn sẽ cố gắng thư giản hết mức để có thể nhanh chóng hồi phục, còn rất nhiều người, cũng như sự việc đang chờ hắn đi đối mặt.
Quỷ Y hoàn thành nhiệm vụ, lão phi thân lên xà nhà, trong mười ngày tới lão sẽ luôn bên cạnh tiểu chủ nhân, vừa là bảo vệ, vừa là lo chuyện dùng thuốc, kiểm tra đồ ăn.
Ở bên dưới Lê Tấn cầm lên phần danh sách, hắn ra cửa điện, mở cửa ra khẽ gọi Đỗ Khắc Hải, đưa cho lão tờ danh sách để lão chuyển tới Ngự Thiện Phòng, yêu cầu Ngự Trù dựa theo trên đó làm cho hắn một chút đồ ăn. Hai ngày này hắn luôn trong tình trạng hôn mê không có ăn uống gì, thực sự là bụng hắn đã rỗng tuếch, đến lúc cần lấp đầy dạ dày rồi.
**
Tin tức từ điện Bảo Quang nhanh chóng được truyền đi, Hoàng Thái Hậu, các vị đại thần biết tin vội vàng chạy tới, họ muốn biết tình hình của hoàng thượng có ổn định chưa. Đám người Triệu Khang, Lương Phương cũng nhanh tới, họ muốn kiểm tra tình hình sức khoẻ cho bệ hạ.
Trong khi mọi người đều hướng sự chú ý của mình về phía Điện Bảo Quang thì trong Ngự Thiện Phòng đang loạn một đoàn. Tiểu Hắc Tử phụng lệnh Đại Tổng Quản mang theo tờ danh sách đến Ngự Thiện Phòng yêu cầu các Ngự Trù dựa vào đó nhanh chóng chuẩn bị ngự thiện cho bệ hạ. Cha nuôi của Tiểu Hắc Tử là nội quan Nguyễn Văn Đức nhìn qua tờ danh sách thì xém chửi cha chửi mẹ, đám Ngự Trù nhìn xong ai cũng gương mặt méo mó. Cơ bản những nguyên liệu bị cấm sử dụng quá nhiều, những thứ được sử dụng thì lại phần nhiều không có sẵn, vậy nên để mà nhanh chóng chuẩn bị xong phần ngự thiện có đủ món dâng lên bệ hạ quả thực có chút phiền phức.
Ngay lập tức, toàn bộ Ngự Thiện Phòng huy động tất cả nhân thủ bắt tay làm món ăn, bắt đầu có chút luống cuống vì phải phân biệt xem thứ gì được sử dụng thứ gì thì không, Nguyễn Văn Đức cầm theo tờ danh sách không ngừng qua lại, miệng liên tiếp mắng những câu kiểu như :" đồ óc lợn cái này không thể dùng, ngươi muốn hại c·hết mọi người sao" " đồ khốn kia dùng tiết kiệm một chút, thứ đó trong kho không có nhiều" " các ngươi nhanh tay lên, cả lũ đều chưa ăn cơm sao".... Cả Ngự Thiện Phòng làm việc theo tiếng mắng chửi của Nguyễn Văn Đức.
Qua gần ba khắc đồng hồ thì cuối cùng ngự thiện dâng lên bệ hạ đã hoàn thành, Nguyễn Văn Đức cho làm tổng cộng mười tám món ăn, chuẩn bị làm ba phần ngự thiện khác nhau dâng lên, bệ hạ khâm điểm phần nào thì dùng phần đó, đây là cách thoả đáng nhất.
Đối với Ngự Thiện Phòng thì chuyện thiếu thốn nguyên liệu nấu ăn theo yêu cầu của hoàng thượng là điều không thể chấp nhận được, vậy nên Nguyễn Văn Đức ngoài việc tổ chức mọi người nhanh chóng làm món ăn còn cử người xuất cũng đi chọn mua những nguyên liệu nấu ăn trong danh sách. Được cái những nguyên liệu đó cũng không phải quý hiếm, phần lớn đều dễ mua, có những thứ ngày thường không có tư cách xuất hiện trong gian bếp của hoàng cung, chẳng hiểu sao bệ hạ lại yêu cầu chọn những nguyên liệu bình dân, thậm chí có chút rẻ tiền đó làm nguyên liệu cho bữa ăn của mình.