Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 312. Lợi.
Chương 312.
Ngự thiện chưa dâng lên thì Thái Hậu đã tới, mẹ con gặp mặt Thái Hậu đánh giá sắc mặt con trai, cảm thấy rất khá bà liền hỏi han :" Hoàng nhi, con có gì muốn giải thích cùng mẫu hậu chăng ?"
Lê Tấn biết bà muốn hỏi chuyện gì, hắn đáp :" Hoàng nhi đã khiến mẫu hậu lo lắng, thực ra hai ngày này con nhận được sự điều trị của một danh y, nhờ phúc tổ tiên mà đến nay tình hình ổn định, nghỉ ngơi thêm mười ngày liền không còn vấn đề gì."
Thái Hậu nghe xong cảm thấy nghi ngờ, bà không rõ là danh y bậc nào mà thần thần bí bí như vậy, hiệu quả điều trị của vị danh y đó thực sự tốt như vậy ư. Bà nói :" Thái Y Lệnh có báo với ta về bệnh tình của con, lão nói có thể trị nhưng sẽ để lại đi chứng, vị danh y kia có thể giải quyết được vấn đề này không?"
Lê Tấn nhẹ gật đầu đáp :" Có thể, chính vì Thái Y không thể trị dứt điểm mà không để lại đi chứng nên hoàng nhi mới mời danh y bên ngoài ra tay trị liệu. Vậy nên mẫu hậu yên tâm, con không sao rồi."
Thái Hậu cảm thấy khó tin, bà hỏi :" Có thể nói cho ta biết rốt cuộc con đã mời tới vị cao nhân nào không ?"
Lê Tấn khẽ đáp :" thưa mẫu hậu, người cũng đoán được bên cạnh hoàng nhi có một số người trong bóng tối, trước khi quy thuận hoàng nhi bọn họ đều là người giang hồ, trong số bọn họ có một người quen biết với vị thần y trên giang hồ, người mà người đời vẫn gọi là Quỷ Y. Lần này hoàng nhi đổ bệnh là Quỷ Y xuất thủ điều trị, vậy nên mới có chuyện phong toả tẩm điện hai ngày nay."
Thái Hậu nghe xong liền nghĩ thông, thì ra là vậy nên mới không dùng đến người của Thái Y Viện. Bà vốn là nữ nhân hậu cung nhưng không phải không biết chuyện bên ngoài, chuyện Quỷ Y nhờ vào y thuật quỷ dị mà danh chấn giang hồ mấy năm về trước bà có nghe qua, có kẻ này xuất thủ chữa trị cho hoàng nhi thì đúng là may mắn. Bà nghĩ một chút, tiếp đó nói :" Hoàng nhi, con xem có thể nhân cơ hội này thu phục tên Quỷ Y đó hay không, dù sao kẻ có tài như vậy mà không phụng sự cho triều đình thì thật đáng tiếc."
Lời này của Thái Hậu khiến Lê Tấn tý thì cười thành tiếng, hắn hiểu mẫu hậu ái tài, bản thân hắn không muốn nói cho mẫu hậu biết Quỷ Y là thuộc hạ của mình là vì muốn ẩn tàng lực lượng. Dù sao đây cũng là một thanh lợi nhận trong tay hắn, khi cần thiết có thể sử dụng, năng lực cứu người, g·iết người của Quỷ Y rất có tính uy h·iếp. Tính toán một chút, hắn nói :" Hoàng nhi đương nhiên cũng muốn thu nhận một nhân vật như vậy về dưới trướng của mình nhưng mà chuyện này không dễ thưa mẫu hậu. Quỷ Y là người giang hồ, vốn quen với tự do, giờ đây muốn lão đầu phục triều đình chính là làm khó lão, người như lão khó mà chịu được gò bó bởi quy tắc. Chưa hết, Quỷ Y là kẻ có tài năng đặc biệt, mà kẻ có đại tài thường hay ngông nghênh, khó mà chịu cúi đầu quy phục dưới người khác. Người như lão con cũng không dám ép, Mẫu hậu cũng nghe qua lão ngoài là thần y cũng là độc y, ép buộc không tốt đâu, làm quá sợ là có phản phệ."
Thái Hậu nghe con trai nó cũng cảm thấy có lý, ngẫm một chút bà nói :" Vậy thì không cần cưỡng cầu, lần này lão đã ra tay cứu trị con cứ ban cho thưởng hậu một chút, không thể thu phục cũng có thể xây dựng quan hệ tốt với lão, dù sao quen biết một vị thần y luôn có lợi, đời người đâu biết được khi nào lại ốm đau."
Lê Tấn tỏ vẻ đồng ý với kiến nghị này của Thái Hậu, nói rằng mình sẽ thưởng cho Quỷ Y một phần thưởng trọng kim. Hai mẹ con trò chuyện thêm một lát rồi Thái Hậu rời đi. Trước khi đi bà không quên gọi Triệu Khang và Lương Phương vào trong kiểm tra long thể của hoàng nhi một lần nữa. Khi thấy được vẻ mặt ngạc nhiên trên gương mặt của hai vị lão Thái Y này thì bà mới cảm thấy hài lòng.
Thái Hậu cùng hai vị Thái Y rời khỏi tẩm điện không bao lâu thì Tả Hữu Tướng Quốc, Lục Bộ quan chủ quản, Thái Sư tập thể xin yết kiến, Lê Tấn nhanh chóng cho gặp.
Gặp mặt phải hành lễ, xong xuôi Bùi Tướng Quốc thay mặt tâu :" bệ hạ đã khoẻ lại là phúc của Đại Việt cũng may mắn của chúng thần."
Lê Tấn khẽ nói :" đã doạ chúng ái khanh rồi, trẫm thật là có lỗi."
Mấy vị đại thần chợt im lặng, bọn họ không dám để bệ hạ nhận lỗi với mình, cũng không dám tỏ vẻ như không có gì, chẳng nhẽ nói bản thân không có lo lắng khi hoàng đế đổ bệnh, vậy nên im lặng là cách lựa chọn chính xác nhất lúc này.
Lê Tấn không có sức lực đi để tâm mấy chuyện này, hắn lại nói :" sức khỏe của trẫm tuy đã ổn định nhưng chưa hoàn toàn hồi phục, trong ít ngày tới khó mà xử lý công vụ, vậy nên có sự vụ gì tạm thời gác lại đợi qua năm mới lại bàn. Đối với những việc cấp bách cần xử lý ngay thì trẫm trao quyền cho Tả Hữu Tướng Quốc thay mặt quyết đoán, Tả Tướng chuyên về nội chính, Hữu Tướng quản việc quân vụ. Chúng ái khánh nghe rõ rồi chứ?"
Mấy vị đại thần đồng thanh hô " chúng thần đã rõ, cẩn tuân thánh ý của bệ hạ". Với việc hoàng thượng tự mình trao quyền cho nhị vị tướng quốc thì mọi chuyện tạm thời thông suốt, Bùi Xương Trạch, Lê Quảng Độ không còn lo lắng về vấn đề vượt quyền, có thể thoải mái hơn khi làm việc.
Quân thần trò chuyện thêm một chút thì đại thần nhóm xin cáo lui, Lê Tấn lúc này mới có thể yên tĩnh một lát. Khi này trời đã chập tối, Ngự Thiện cũng đuợc dâng lên, Quỷ Y kiểm tra một lát rồi chọn cho Lê Tấn chín trong số 18 món mà Ngự Thiện Phòng dâng lên. Sau hơn hai ngày cuối cùng Lê Tấn cũng được ăn một bữa, hắn không dám ăn quá nhiều, khi lưng bụng thì dừng lại, người đói lâu không thể đột ngột ăn quá no nếu không sẽ xảy ra vấn đề, kiến thức này không quá cao xa vừa khéo nằm trong tầm hiểu biết của hắn.
Giữa canh hai Tiểu Mai tỉnh lại, bởi vì phải cấm d·ụ·c nên Lê Tấn để nàng hồi cung nghỉ ngơi, tránh cho bản thân lại thiếu kiềm chế mà làm bậy. Đầu canh ba hắn lên giường, lần nữa chìm vào giấc ngủ, thời gian 10 ngày tĩnh dưỡng của hắn mới chỉ bắt đầu.
**
Hoàng đế đổ bệnh, nhiều người vô cùng lo lắng, cũng có không ít người gặp khó khăn trong công việc, tuy nhiên chuyện gì đều có hai mặt, có không ít người hưởng lợi từ sự kiện này.
Đầu tiên phải kể đến là sứ thần các nước đến triều cống đợt này, theo đúng lịch trình thì bọn họ phải lên đường trở về trước kỳ nghỉ tết của Đại Việt nhưng do hoàng đế nước Việt đổ bệnh nên bọn họ không thể vội đi, tất cả cùng ở lại ăn tết cùng trên dưới nước Việt, chờ khi hoàng đế khoẻ lại bọn họ thực hiện nghi lễ chào từ biệt, lúc đó mới phải đi, đây là nghi lễ bang giao cơ bản. Hành trình bị lỡ thời gian cớ sao lại nói họ được lợi, đương nhiên là có lý của nó. Thời gian ở lại đất Việt nhiều hơn giúp cho bọn họ tìm hiểu được nhiều tin tức hơn, từ đó nắm rõ hơn tình hình nước Việt. Đặc biệt là trong tình huống hoàng đế nước Việt lâm bệnh, trên dưới triều đình nước Việt đều không còn tinh lực đi giá·m s·át bọn họ, có thể thoải mái tìm hiểu được nhiều tin tức hơn. Các nước như Xiêm La, Trảo Oa, Miến Điện không có nhiều thám tử tại đất Việt còn khó khăn chứ Ai Lao, Chân Lạp vốn vẫn bố trí không ít nhân thủ tại Đông Kinh thì việc sứ đoàn tìm hiểu tin tức không có gì khó, có nhiều tình báo quan trọng được các đầu lĩnh điệp báo tìm cách chuyển đến sứ thần để sứ thần thay mặt truyền về trong nước.
Tiếp theo là một nhóm những người trong hoàng thất, bọn họ thực sự bị áp lực từ chính sách thuế thương mới của hoàng đế. Thời gian này bọn họ không ngừng tìm cách để hoàng đế thay đổi quyết định nhưng chưa có hiệu quả, lần này hay rồi không ít người ngầm tạo dư luận rằng bởi vì chính sách thuế mới không phù hợp thiên ý nên hoàng đế mới đổ bệnh. Dù rằng cách này không có hiệu quả cũng không sao, họ cần lời đồn khiến tình hình thêm phức tạp để kéo dài thời gian, tiện cho bọn họ tìm cách ứng đối tiếp theo.
Còn là những quan viên địa phương, trong năm vừa qua các địa phương không phải là không có vấn đề, chuyện lớn thì không dám nói nhưng sai phạm nhỏ thì đâu mà chẳng có, rất nhiều chuyện có thể bị đem ra giữa triều đường, đặc biệt đám Ngự Sử có thể sẽ chọc ngoái một hai. Giờ thì hay rồi, bệ hạ đổ bệnh, triều hội cuối năm không thể thiết, đại triều đầu năm ngài cũng chưa chắc đã thượng, qua mùng mười tháng giêng mọi người sẽ rời kinh về địa phương mình quản sự, khi đó đám Ngự Sự muốn chọc ngoáy cũng không được rồi. Cứ như thế bọn họ qua ải cuối năm nay một cách thuận lợi.
Cuối cùng người hưởng lợi là Lý Vĩ, vốn dĩ hắn không thể nào kịp thời tham gia kỳ thi Đình nhưng nhờ có biến cố này mà cơ hội lại mở ra với hắn. Ngay khi biết bạn mình đỗ Hội nguyên Chu Cẩn vội sai gia đinh phóng ngựa đuổi theo thông báo tin vui này cho Lý Vĩ. Dù vậy thời gian mà Lý Vĩ rời đi trước ngày yết bảng mấy ngày, bản thân hắn lại vội vã hồi hương cùng người nhà đón tết nên tốc độ không chậm chút nào. Phải đến tận ngày 27 tháng Chạp khi Lý Vĩ về đến phủ Hà Trung chuẩn bị vượt sông Mã thì gia đinh Chu Phủ mới đuổi kịp.
Nhận được tin mình đỗ Hội Nguyên Lý Vĩ vô cùng bất ngờ, khi nghe tin hắn đã sững ra không tin vào tai mình, phải mất hồi lâu mới có thể bình tĩnh trở lại. Sau vài lần xác nhận cùng gia đinh của Chu Phủ hắn mới tin tưởng những gì mình nghe là thật, trong đầu hắn là chút hoài nghi xen lẫn vui mừng. Qua một buổi suy tính hắn quyết định quay đầu, thay vì trở về Lôi Dương thì theo gia đinh Chu Phủ trở lại kinh thành, dù rằng chỉ còn ba bốn ngày hành trình là hắn có thể đoàn tụ với người nhà. Lần này hai người lại phi ngựa nước đại, từ Hà Trung Phủ về tới Kinh Thành đúng vào ngày mùng 5 tết. Trên đường đi bọn họ đã không tiếc tiền thay ngựa hai lần ở dịch trạm, đương nhiên tiền là gia đinh Chu Phủ tạm chi ra chứ Lý Vĩ trên người đâu còn mấy cắc bạc. Vốn cho rằng mình đã lỡ kỳ thi Đình nhưng không ngờ thi Đình lại bị hoãn lại do long thể của bệ hạ bất an, vậy nên có thể nói Lý Vĩ là một trong số những người hưởng lợi trong sự kiện hoàng đế đổ bệnh.