Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 315. Tộc Cơ-Tu.
Chương 315.
Trên dãy Trường Sơn, các thủ lĩnh tộc Cơ-Tu đang tổ chức cuộc họp, tham gia cuộc họp có thủ lĩnh bốn bản lớn của người Cơ-Tu là Y Ban, Y Lô, Bô Bề, Bô Lô. Chủ nhà tổ chức cuộc họp này là Y Lô, thủ lĩnh của Bản Mo. Là người triệu tập cuộc họp nên lão coi như chủ trì cuộc gặp này cũng là người lớn tuổi nhất, lão Y Lô lên tiếng trước :" Người miền xuôi hẳn đều đã phái sứ giả đến bản của các ngươi, giờ nói xem các ngươi nghĩ thế nào về yêu cầu của tên hoàng đế gì đó của người miền xuôi."
Bô Bề, thủ lĩnh của bản Kho, năm nay mới hơn 50 tuổi, là người trẻ nhất trong số bốn người. Lão lên tiếng :" Đương nhiên là không thể nghe theo tên hoàng đế c·h·ó má gì đó, người Cơ-Tu chúng ta chính là trời sinh chiến binh, không có chuyện chúng ta trói mình chịu tội trước đám người miền xuôi yếu ớt ấy. Ta chỉ hận nỗi tộc ta nhân khẩu thưa thớt, nếu không cũng không cần ẩn mình trên vùng đồi núi này mà có thể tiến xuống chiếm lấy vùng đồng bằng phì nhiêu, thậm chí làm chủ toàn bộ gầm trời này."
Y Ban là thủ lĩnh bản Ê Pô, lão từng đi xuống vùng xuôi, có giao tiếp với người ngoại tộc nên hiểu biết về thế giới bên ngoài hơn hẳn đa số người Cơ-Tu. Trong lòng cũng công nhận năng lực chiến đấu mạnh mẽ của chiến binh trong tộc, tuy nhiên lão hiểu rằng người Cơ-Tu bọn lão chỉ mạnh khi chiến đấu nhỏ lẻ trên vùng đồi núi hiểm trở này, ngược lại khi chiến đấu ở địa hình đồng bằng thì khó là đối thủ của q·uân đ·ội chính quy miền xuôi. Vậy nên lão không đồng quan điểm với Bô Bề, dù người Cơ-Tu có dân số cả trăm vạn cũng khó mà đánh thắng người miền xuôi để chiếm lấy vùng đồng bằng màu mỡ.
Y Ban cười nhẹ lắc đầu nói :" Bô Bề, mày nghĩ quá đơn giản, người miền xuôi có thể làm chủ vùng đồng bằng phì nhiêu đương nhiên là có lý của nó. Người Chiêm mạnh mẽ ra sao, quốc gia của bọn họ từng hùng mạnh thế nào, cuối cùng còn không phải là bị người miền xuôi đánh bại, mãi mãi không thể gượng lại nổi ư ? Mày thực cho rằng nếu người Cơ-Tu chúng ta có dân số tương đương người Chiêm thì có thể làm tốt hơn những gì bọn họ đã làm ư? Bản thân tao không cho là vậy, người miền xuôi có thể làm chủ vùng đất rộng lớn phì nhiêu, đương nhiên là do bọn họ mạnh, thậm chí là phi thường mạnh mẽ."
Bô Bề đương nhiên không đồng tình với ý kiến của Y Ban, lão khẽ "hừ" một cái, tiếp đó nói :" Người miền xuôi trừ cái đông hơn ra thì có chỗ nào mạnh hơn người Cơ-Tu chúng ta, chiến binh tộc ta một người có thể đánh 3 đánh 5 binh sĩ người miền xuôi. Lão Y Ban nhà ngươi cứ đề cao bọn chúng để doạ chúng ta, lão thực ra là đã nhận lợi lộc gì của đám người miền xuôi rồi, tại sao nói vậy."
Y Ban thấy đối phương dám nghĩ ngờ mình thì tức lắm, lão quát :" Thằng nhãi ranh, tuổi mày chỉ bằng con tao mà dám láo sao."
Bô Bề rất ghét cái thái độ này của Y Ban, dù rằng lão cũng là thủ lĩnh đứng đầu một bản lớn nhưng xét về tuổi tác thì kém hơn ba người còn lại trong phòng quá nhiều, vì vậy rất nhiều lần lão bị mấy lão già này dùng bối phận cha chú đè ép. Bình thường lão vẫn cố nhịn, chỉ là lần này lão không muốn nhịn nữa, lão muốn chửi vào mặt lão già đáng ghét này một trận.
Bô Lô, thủ lĩnh của bản Khát thấy vậy liền cố chuyển hướng câu chuyện để làm giảm nhiệt mâu thuẫn, vậy nên lão lên tiếng hỏi :" Ta thì muốn biết đám người Bờ-ru phản ứng thế nào trước lời đề nghị của người miền xuôi ?"
Lão già Y Lô rất phối hợp, lão tung ra tin tức :" Còn thế nào được nữa, bọn họ đương nhiên là đồng ý, mấy lão già bên đó đã tự trói mình cùng với vài tên con cháu từng g·iết người miền xuôi trong các cuộc đánh c·ướp tháng trước, nghe đâu đã bắt đầu đi về xuôi nhận tội rồi."
Tin tức này lập tức thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người, dù là Bô Bề đang muốn cùng Y Ban khẩu chiến cũng phải thay đổi, lão mắng :" Đám người Bờ-ru đó quả không xứng làm đàn ông, nhanh như vậy đã quỳ dưới chân đám người miền xuôi, một lũ hèn nhát đáng khinh."
Y Ban cười nhạt, lão phản bác :" Mày thì hiểu cái gì, bọn họ làm như vậy là vì muốn cho đám trẻ con trong tộc có được cái ăn, để đồng bào của bọn họ có thể vượt qua thời gian khó khăn này. Hành động sẵn sàng hi sinh tất cả tôn nghiêm, thậm chí cả tính mạng vì để cho tộc nhân của mình được sống sao lại là hèn nhát. Theo ta bọn họ chính là anh hùng, anh hùng thực sự chứ không phải đám ngu xuẩn chỉ biết chém g·iết như ai đó."
Bô Bề bị đối phương đâm chọc thì tỏ ra căm tức, lão gằn giọng nói :" Anh hùng mà lại sẵn sàng quỳ liếm cầu xin sự thương hại của người miền xuôi, theo ta anh hùng chính là phải bằng sức mạnh của bản thân đi tranh đoạt lấy những gì mình muốn. Người Cơ-Tu chúng ta không thể sống hèn nhát như vậy, ta thà c·hết đói cũng không quỳ gối cầu xin sự trợ giúp của người khác. Chưa kể việc người miền xuôi cử sứ giả đến chỗ chúng ta cho thấy bọn chúng yếu nhược, chúng sợ hãi những chiến binh Cơ-Tu chúng ta lại xuống núi c·ướp c·ủa dân chúng, vậy nên mới đưa ra đề nghị này. Theo ta thì không cần phải kh·iếp sợ bọn chúng, ngược lại chúng phải kh·iếp sợ chúng ta, cứ nói rõ cho bọn chúng là cấp cho chúng ta nửa năm lương thực thì chúng ta sẽ không c·ướp phá nữa, nếu không thì đừng trách, con hổ đói đương nhiên phải săn mồi, muốn bình an thì phải giao nộp cống phẩm, đạo lý chính là như vậy."
Y Ban nhìn về phía Bô Bề như nhìn một kẻ ngu, chỉ có kẻ ngu mới cho rằng triều đình miền xuôi với hàng chục vạn q·uân đ·ội chính quy lại e sợ một dân tộc thiểu số chỉ có hơn vạn nhân khẩu. Lão hiểu rằng triều đình miền xuôi không sợ chiến, nếu triều đình dốc toàn lực thì toàn bộ tộc Cơ-Tu bọn lão có thể bị diệt tộc, chỉ là làm như vậy tiêu hao cũng sẽ không ít vậy nên triều đình mới tìm phương pháp giải quyết nhẹ nhàng trước, thực đến lúc không thể giải quyết thì triều đình sẽ dốc toàn lực làm một lần, lấy tộc Cơ-Tu bọn lão làm ví dụ để răn đe các tộc thiểu số khác.
Y Lô và Bô Lô cũng là những lão già thành tinh, họ đương nhiên không cho rằng người Cơ-Tu thực sự có thể uy h·iếp triều đình miền xuôi để yêu cầu cái này cái kia, sở dĩ bọn lão dẫn đám con cháu xuống miền xuôi c·ướp b·óc là do bị lâm vào đường cùng, không làm vậy thì cả bản chỉ có c·hết đói. Nhiều người như vậy mà chỉ chờ vào săn bắn và hái lượm một ít quả dại trong rừng thì không thể nào an bình qua được nửa năm để chờ vụ năm sau có thu hoạch.
Y Lô lại lên tiếng :" Bô Bề đã nói lên cách nghĩ của hắn, hai lão già các ngươi thì sao đây ?"
Y Ban vốn còn muốn đấu khẩu với Bô Bề một chút nhưng bị câu hỏi này của Y Lô kéo về thực tại, đúng vậy chuyện quan trọng nhất lúc này là làm sao chọn lựa, càng nghĩ lão càng trầm mặc, cuối cùng thở dài mà nói :" Còn làm sao được nữa, ta cũng gần 70 tuổi rồi, c·hết không có gì đáng tiếc, ta sẽ nhận hết tội lỗi về mình để đổi lại lương thực và muối cho dân trong bản của ta."
Bô Lô nghe vậy cũng nói :" lão già ta còn hơn ngươi hai tuổi, Y Ban ngươi không s·ợ c·hết thì ta cũng nào có sợ, ta cũng sẽ nhận hết trách nhiệm về mình, hi vọng đám người miền xuôi sẽ giữ lời đưa tới gạo và muối giúp dân bản ta vượt qua một năm khó khăn này."
Y Lô trầm mặc, lão sắp 80 rồi, trong bản không có mấy người nhiều tuổi hơn lão, lão cũng nào có s·ợ c·hết, đặc biệt là c·ái c·hết mà đổi lại cơ hội sống cho con cháu trong bản thì lão sẵn sàng thôi. Nghĩ rõ ràng, lão nói :" ta đi cùng các ngươi."
Bô Bề nghe đến đây tức xì khói, bốn bản lớn thì có ba bản muốn đầu hàng nhận tội, chỉ còn mỗi lão giữ thái độ cứng rắn đến cùng thì có ích gì. Thực lực của toàn bộ người Cơ-Tu cộng lại còn có thể đánh với người xuôi một trận ra trò, nếu chỉ mình bản của lão thì nào có sức mạnh đó. Lão cố kéo chút hi vọng :" Tất cả người Cơ-Tu chúng ta đoàn kết lại hoàn toàn đủ sức uy h·iếp người miền xuôi, khiến chúng phải nhượng bộ mà giao nộp lương thực, tại sao mấy lão già các ngươi lại thích đi c·hết vậy chứ. Chưa kể người miền xuôi bản tính gian trá, cho dù chúng ta thực sự đi chịu c·hết thì chúng sẽ thực hiện đúng hứa hẹn sao. Mấy lão già các ngươi nghĩ kỹ lại đi, đừng có mà quyết định nóng vội như vậy."
Y Lô chỉ khẽ lắc đầu, lão nói :" muốn đánh cũng đánh không nổi, lương thực chúng ta c·ướp được đã không còn lại là bao, chỉ cần qua một hai tháng nữa sẽ hoàn toàn cạn kiệt. Đám người miền xuôi không cần kéo quân lên núi tiến đánh chúng ta, bọn họ chỉ cần cắt cử lượng lớn q·uân đ·ội phong toả các con đường xuống núi ngăn cản chúng ta lại đánh c·ướp như hiện tại, cứ như vậy 3-4 tháng sau chúng ta không sống nổi đâu. Còn về việc ngươi lo lắng người miền xuôi nuốt lời thì ta dám chắc sẽ không xảy ra, triều đình miền xuôi sẽ không bội tín, nếu không ngày sau các tộc khác sao còn dám tin tưởng mỗi khi đàm phán với triều đình. Có lẽ với chúng ta số lương thực đó là lớn nhưng với triều đình thì đó chỉ là chút cái móng tay, bọn họ sẽ không vì chút gạo, chút muối đó mà bội ước."
Hai lão già Y Ban, Bô Lô gật gù tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Y Lô, Bô Bề nhìn thấy vậy thì bất lực. Sau một hồi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lão Bô Bề đấm ngực mấy cái, dù không muốn nhưng lão vẫn khẽ gằn giọng nói :" Được rồi, c·hết thì c·hết, ta đi cùng mấy lão già các ngươi. Cùng lắm 18 năm sau lại trở thành một chiến binh Cơ-Tu dũng mãnh."
Cứ như vậy cuộc họp của tộc Cơ-Tu đi đến kết quả thống nhất cuối cùng, bọn họ dù muốn hay không muốn thì cuối cùng đều chấp nhận thực hiện yêu cầu đầu hàng của người miền xuôi để đổi lấy gạo và muối cho người dân bản mình. Tộc Cơ-Tu không giống tộc Bờ-ru ở chỗ mấy lão già quyết định nhận hết về mình, chỉ có bốn người bọn lão tự trói xuống miền xuôi chịu tội, không có chuyện mang theo những chiến binh đã g·iết qua người miền xuôi cùng đi.
P/S: nhắc lại lần nữa đây là truyện bịa, mấy bạn người dân tộc Cơ-Tu có đọc truyện của mình thì bỏ quá cho.