Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 316. An Quận Công qua đời.
Mùa xuân lại tới, toàn bộ dân chúng Đại Việt hân hoan đón chào năm mới Bính Dần, triều đình thì ngược lại, mọi chuyện tương đối trầm lắng. Hoàng thượng đổ bệnh vậy nên năm nay không có tiệc tất niên, sáng ngày mùng một bách quan cùng đến trước điện Bảo Quang hành lễ chúc Hoàng Đế một năm mới tốt lành, đáp lại bách quan chỉ là sự im lặng, chí tôn không gặp họ. Để giải quyết sự ngại ngùng này, Tả Hữu Tướng Quốc đành kéo chủ ý dẫn theo bách quan đi chúc tết Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu.
Ngày mùng 4 tết, trong khi mọi người còn thong thả du xuân thì Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ vội vàng tiến cung cầu kiến hoàng thượng. Lão biết bệ hạ đang dưỡng bệnh không muốn gặp người nhưng sự việc hệ trọng không thể không cầu kiến ngài.
Trong điện Bảo Quang, Lê Tấn nghe Đỗ Khắc Hải báo lại chuyện Lê Niệm cầu kiến quyết định cho gặp, hắn hiểu không phải chuyện gấp lão cũng sẽ không tìm mình lúc này. Quân thần gặp mặt lễ không thể bỏ, Lê Niệm hành lễ xong xuôi thì vị phía đối diện bắt đầu hỏi : " Nói xem là chuyện gì đã xảy ra rồi ?"
Lê Niệm khẽ đáp :" Bẩm bệ hạ, An Quận Công rạng sáng ngày mùng 2 đã q·ua đ·ời."
Lê Tấn nghe xong liền cảm thấy giật mình, An Quận Công tên húy là Nguyễn Sư Hồi, con trai của khai quốc công thần Cương Quốc Công Nguyễn Xí, ngoài ra lão còn có thân phận khác là Phò Mã. Hơn hai mươi năm trước chính thê của lão bệnh mất, Thánh Tông đã gả nhị hoàng cô của hắn cho lão tục huyền, tính bối phận lão cũng là trưởng bối của Lê Tấn.
Sau chính biến Thiên Hưng quyền lực của nhóm công thần Lam Sơn do Nguyễn Xí đứng đầu được đẩy l·ên đ·ỉnh cấp, Thánh Tông thượng vị nhưng mọi việc trong ngoài cũng phải nhìn sắc mặt của bọn họ. Chính vì vậy mà gia tộc Nguyễn Xí có xu hướng bành trướng, dần trở thành thế lực lớn ở phía nam Nghệ An. Sau khi Nguyễn Xí q·ua đ·ời, cùng với sự trưởng thành của bản thân, Thánh Tông dần thâu tóm quyền lực vào tay mình, bãi bỏ những chức vị nắm quyền lớn trong triều, từ đó hạn chế được nạn quyền thần trong những năm Hồng Đức chi trị. Đối với Lam Sơn lão thần, ngài áp dụng chính sách ngầm hạn chế quyền lực, đẩy các sĩ phu Bắc Hà lên làm đối thủ chính trị cùng tranh đấu với bọn họ.
Trong quá trình này ngài đương nhiên không bỏ qua cho Nguyễn Sư Hồi, sử dụng một vài thủ đoạn nhỏ Thánh Tông đã đẩy lão đi thủ biên giới phía nam, từ đó dần dần suy yếu uy vọng của gia tộc Nguyễn Xí ở Đông Kinh. Tuy nhiên Thánh Tông biết không thể làm quá mức nếu không sẽ khiến người ta bí quá làm liều, vậy nên ngài vẫn để cho Nguyễn Sư Hồi giữ chức Tổng Binh Thuận Hoá trong nhiều năm, cùng với đó là mắt nhắm mắt mở để nhà họ mở rộng sức ảnh hưởng ở phía nam Nghệ An và Thuận Hoá, thỉnh thoảng còn ban thưởng không ít cho lão. Có thể nói là vừa chèn ép vừa vỗ về, bởi vậy mới có chuyện nhị hoàng cô trẻ tuổi bị gả cho người gần bằng tuổi phụ hoàng mình làm tục huyền.
Quay trở lại câu chuyện, việc Nguyễn Sư Hồi q·ua đ·ời chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ, trước tiên là hai người con của lão là Nguyễn Đình Thả, Nguyễn Đình Thắng, người trước giữ chức Thừa Chính Sứ Thuận Hoá, người sau giữ chắc Tổng Binh Thuận Hoá, giờ đây phụ thân của họ q·ua đ·ời, theo lệ hai vị này sẽ xin nghỉ ba năm để tang cha, triều đình cần bổ nhiệm ai thay thế bọn họ chính là một vấn đề lớn. Đất Thuận Hoá nhà họ Nguyễn có thế lực thâm căn cố đế, người nào tới giữ hai chức này phải không gây ảnh hưởng quá lớn đến lợi ích của nhà bọn họ mới có thể ổn định thế cục, nếu không nhà họ ngầm cản tay thì đất Thuận Hóa tất loạn. Chưa hết, với vị thế tứ triều nguyên lão của mình việc Nguyễn Sư Hồi q·ua đ·ời triều đình cần có biểu hiện nhất định, truy phong, an ủi là không thể bỏ qua.
Lê Tấn vừa nghĩ liền thấy đau đầu, Quỷ Y vừa mới trị tốt cho hắn nhưng không phải thời điểm hắn lại có thể lại mệt nhọc đầu óc, vậy nên tạm gác chuyện này lại, quay qua hỏi Lê Niệm :" bên phủ Nguyễn Đình Thả đã biết chuyện chưa ?"
Lê Niệm đáp :" Chưa đâu thưa bệ hạ, An Quận Công đột ngột q·ua đ·ời người nhà họ chắc hẳn không có ai đoán biết từ trước, tin tức này là Cẩm Y Vệ dùng chim ưng truyền tới, tuy nhiên rạng sáng nay mới nhận được, bên kia dù có dùng bồ câu truyền tin thì nhanh nhất sáng ngày mai mới tới nơi."
Nghĩ một chút, Lê Tấn liền nói:" Nghĩa tử là nghĩa tận, chút nữa ngươi xuất cung liền đi thẳng đến phủ nói cho Nguyễn Đình Thả biết tin này, ngoài ra thay trẫm truyền dụ rằng trẫm cho phép lão lập tức khởi hành về nam chịu tang cha, không cần lại tiến cung."
Lê Niệm cảm thấy bệ hạ mệnh lệnh có phần không hợp quy củ, làm vậy có thể làm bại lộ thân phận đặc vụ của Cẩm Y Vệ nằm vùng trong nhà họ Nguyễn. Tuy nhiên lão không dám kháng chỉ, chỉ có thể chắp tay nhận lệnh.
Lê Tấn lúc này lại hỏi : " ngoài tin tức này ra trong hơn chục ngày nay còn tin tức gì đáng chú ý hay không ?"
Lê Niệm đáp :" bẩm bệ hạ, ngoài việc An Quận Công q·ua đ·ời còn có hai tin tức thần muốn tâu lên."
Lê Tấn nâng chén trà nóng hớp nhẹ, chậm rãi ra lệnh:" ngươi nói trẫm nghe xem là chuyện gì."
Lê Niệm thưa :" bẩm bệ hạ, chuyện thứ nhất thần muốn tâu là việc thủ lĩnh hai tộc Cơ-Tu và Bờ-ru đã chấp nhận quy hàng, bọn họ đều kh·iếp sợ uy nghiêm của triều đình mà chấp nhận tự trói mình nhận tội, người của thần đang áp giải bọn họ về kinh, chờ bệ hạ phán xử."
Lê Tấn cười nhạt, lão già Lê Niệm này cũng thực biết nói chuyện, cái gì mà kh·iếp sợ uy nghiêm của triều đình mà quy hàng, tất cả chỉ là vì đám người vùng cao đó đang gặp khó khăn, đứng trước lựa chọn sinh tử của bản thân và lương thực cho đồng bào bọn họ chọn hi sinh chính mình mà thôi. Hắn nói :" truyền lệnh cho người của ngươi trên đường đi không được đối xử tệ bạc với bọn họ, trẫm còn cần dùng những thủ lĩnh của hai tộc Cơ-Tu, Bờ-ru."
Lê Niệm cảm thấy khó hiểu, lão không rõ bệ hạ có dự định gì, sao ngài có vẻ giành cho đám người Mọi đó nhiều ưu đãi đến vậy. Tuy nhiên cũng như chuyện trước đó, lệnh của bệ hắn lão cũng chỉ có thể chắp tay nhận .
Lê Tấn tiếp tục ra lệnh : " nói xem chuyện tiếp theo là gì ?"
Lê Niệm lại thưa :" bẩm bệ hạ, đám binh sĩ thủy quân trong quá trình thực hiện nhiệm vụ người giao đã thực sự xảy ra chuyện."
Lê Tấn không bất ngờ trước tin tức này, người thường đều có d·ụ·c niệm, đứng trước một số tiền tài lớn đương nhiên sẽ có kẻ không khống chế được tham niệm của bản thân mình. Bởi vậy từ khi đưa ra nhiệm vụ này hắn đã lường trước chuyện có thể xảy ra, cho nên ngầm phái Cẩm Y Vệ giá·m s·át đám binh sĩ thủy quân đó.
Đối với chuyện này Lê Niệm cũng có rất nhiều dấu hỏi, bệ hạ đã biết trước sẽ có kẻ không yên phận cớ sao còn đưa ra nhiệm vụ này, cấp phát tiền tử tuất và trợ cấp cho thân nhân những binh sĩ thủy quân đã hi sinh có cả ngàn cách, có thể nhanh chóng và chính xác giao đủ số tiền đến tay từng gia đình.
Lê Tấn lại hỏi :" rốt cục đã có bao nhiêu kẻ sai phạm, cụ thể như thế nào?"
Lê Niệm báo cáo:" bẩm bệ hạ, trong sô 105 bình sĩ thì quá nửa nghiêm chỉnh chấp hành nhiệm vụ được giao, còn lại hơn bốn chục người đã có h·ành v·i s·ai phạm, trong đó đa số là cắt xén một chút từ mỗi phần tiền cấp phát, cá biệt có một kẻ đem tiền đi đ·ánh b·ạc thua sạch sẽ phần tiền trợ cấp của 30 gia đình liệt sĩ. Cụ thể như sau ....."
Lê Tấn chăm chú lắng nghe, trong số những kẻ sai phạm có kẻ lén cạo bớt phần vàng triều đình cấp phát, kẻ thông mình hơn thì áp dụng biện pháp đổi vàng thành tiền đồng từ đó kiếm lời một quan tiền mỗi phần. Riêng trường hợp đ·ánh b·ạc thua sạch sẽ đã bỏ trốn, không chỉ vậy còn cố kéo theo cả nhà cùng chạy. Đương nhiên Cẩm Y Vệ không phải bày trí, sớm đã bắt lại kẻ chạy trốn cũng như tiến hành ngầm giá·m s·át những người sai phạm, đối với những gia đình chưa được cấp tiền hoặc bị cấp thiếu cũng đã cấp bổ sung đầy đủ.
Lê Tấn nghe xong Lê Niệm báo cáo, suy nghĩ một chút liền nói :" Được rồi, chuyện này không vội, tên chạy trốn kia giải vào ngục, người nhà hắn thì tạm giam giữ bên ngoài, không cần làm khó họ, cần đảm bảo bọn họ sinh hoạt. Đối với những kẻ có sai phạm tiếp tục giá·m s·át, đợi sau ngày hội quân trẫm sẽ xử lý chuyện này. Ngoài ra sòng bạc của Đường Vương kia ngươi cho người xử lý đi, nếu có người làm khó thì không cần nể nang bắt hết lại cho trẫm, tiền của triều đình không thể cứ thế mất đi được."
Lê Niệm lại chắp tay nhận lệnh thêm một lần nữa, đã không còn chuyện gì cần báo cáo, lão xin phép rời đi giành cho hoàng thượng thời gian tiếp tục nghỉ ngơi hồi phục.
Ra khỏi hoàng cũng Lê Niệm tới thẳng phủ Nguyễn Đình Thả nói cho lão biết tin tức An Quận Công q·ua đ·ời, cùng với đó là truyền khẩu dụ của bệ hạ tới lão.
Nguyễn Đình Thả nghe tin như bị xét đánh, phải mất một thời gian mới hoàn hồn, lão hướng về phía hoàng cũng quỳ lạy tạ ơn, tiếp đó chắp tay nói lời tạ với Lê Niệm. Sau khi tiễn Lê Niệm ra khỏi cửa, Nguyễn đại nhân ngày lập tức hạ lệnh gia nhân thủ dọn hành trang đơn giản, chiều hôm đó một đoàn hơn mười người phi ngựa nước đại về nam.