Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 318. Ngươi rất xui xẻo sao ?
Ngày mùng 5 tháng giêng năm Đoan Khánh thứ 2 ( 1506) hoàng đế cho triệu kiến Tả Hữu Tướng Quốc cùng quan Thái Sư. Khác với mọi khi địa điểm ba vị đại thần diện kiến thánh thượng không phải là Cần Chính Điện hay Ngự Thư Phòng mà là Điện Bảo Quang, tẩm cung của hoàng đế. Từ khi lâm bệnh đến nay ngài chưa từng rời khỏi nơi này, đến nay cũng đã mười mấy ngày, điều này dấy lên rất nhiều suy đoán về tình hình sức khoẻ của bệ hạ.
Cuối giờ Thân, ba vị đại thần cùng nhau tiến vào trong Bảo Quang Điện. Lê Tấn ngồi cạnh bàn uống trà, nhàn nhã tiếp nhận ba vị lão thần hành lễ. Xong xuôi mọi việc, hắn bắt đầu nói ra mục đích của cuộc triệu kiến này :" ngày mùng 2 An Quận Công đã về trời, trẫm nhận tin đã cho phép Nguyễn Đình Thả về nam chịu tang, hôm nay triệu ba người các khanh vào cung là muốn bàn bạc những việc cần làm tiếp theo."
Sự bất thường từ phủ đệ Nguyễn Đình Thả không tránh được tai mắt của các nhà, mấy vị trọng thần sớm đã nhận được tin tức nên ai cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra, các vị ở đây không bất ngờ với chủ đề câu chuyện hoàng đế nói ra. Tả Tướng Quốc đứng ra tâu :" bẩm bệ hạ, theo thông lệ triều đình cần cử trọng thần đi phúng viếng, cùng với đó bệ hạ có thể ban thêm chút ân điển, giống như ban một đạo chiếu chỉ truy phong cho An Quận Công."
Lê Tấn liền hỏi lại :" Theo ái khanh thì nên truy phong thế nào ? Còn nữa, nên cử ai đi viếng là phù hợp ?"
Bùi tướng quốc đáp :" bệ hạ, theo thần thấy An Quận Công cả đời theo binh nghiệp lại là phò mã của Thánh Tông hoàng đế nên truy phong là Phò Mã Thái Uý là thích hợp, còn cử ai đi thì theo thần nên cử người trong q·uân đ·ội."
Lê Tấn cảm thấy đề nghị này của Bùi Xương Trạch có phần thấu đáo, có thể làm theo. Tiếp đó hắn nhìn sang phía Lê Quảng Độ, khẽ nói :" Đã vậy Thái Uý thay mặt triều đình đi một chuyến phía nam. Lê Thái Uý, khanh không có bận rộn gì chứ ?"
Lê Quảng Độ nghe xong thầm nghĩ thánh ý của bệ hạ rõ ràng ta nào dám không tuân, đúng là thời điểm đầu năm lão không quá bận rộn, mà dù có bận cũng không thể từ chối việc này. Nghĩ kỹ càng lão đáp :" thần không bận, xin tuân theo thánh ý của bệ hạ."
Lê Tấn tỏ vẻ hài lòng, hắn nói :" Tốt, cứ quyết định vậy đi, trẫm sẽ cho người soạn chiếu truy phong, sau khi trở về khanh hãy chuẩn bị sẵn sàng hai ngày sau lên đường."
Lê Quảng Độ đáp :" Tuân mệnh bệ hạ."
Lê Tấn lúc này lại đem ra vấn đề tiếp theo :" An Quận Công q·ua đ·ời hai vị ái khánh Nguyễn Đình Thả, Nguyễn Đình Thắng phải về chịu tang cha, chức quan của bọn họ tạm thời sẽ bỏ trống, triều đình nên cắt cử ai thấy họ gánh vác tránh nhiệm. Ba người các khanh là trọng thần đầu triều, nói thử xem các khanh có suy nghĩ gì về vấn đề này ."
Một chức Tổng Binh, một chức Thừa Chính Sứ, có thể nói đây là miếng mỡ béo ngậy mà con mèo nào cũng muốn nuốt vào. Các phe đều muốn người của mình có thể được lợi nhưng không thể quá mức lộ liễu. Đầu tiên Thái Uý tâu :" bẩm bệ hạ, thần cho rằng cần cử một tướng lĩnh am hiểu tình hình phía nam đi nhậm chức Tổng Bình Thuận Hoá, không chỉ thế người này nên là người bản xứ sẽ tốt hơn. Thần thấy Lê Hoài Ân chính là nhân tuyển phù hợp nhất cho trọng trách này."
Bùi Tướng Quốc cùng Nguyễn Thái Sư nghe vậy đều hiểu Lê Quảng Độ có dụng ý gì, Lê Hoài Ân từ khi dẫn Thủy Quân ra bắc luôn nhận sự chèo kéo của đám người Lê Quảng Độ, chỉ là tên kia không chịu nương vào phe cánh của Thái Uý vậy nên lão muốn đẩy hắn đi Thuận Hoá làm Tổng Binh. Nhìn qua thì có vẻ như Lê Quảng Độ muốn tốt cho Lê Hoài Ân, chức Tổng Binh vốn hàm chánh tam phẩm lại được bệ hạ vừa cải chế thành hàm tòng nhị phẩm, so với chức quan hiện giờ của hắn thì tăng liền hai bậc, chỉ là nhìn vậy mà không phải vậy. Trước tiên chức Tổng Binh này phần nhiều khó nắm được toàn quyền, nhà họ Nguyễn nắm quyền ở đất Thuận Hoá nhiều năm, trong q·uân đ·ội hay quan trường xứ này đều có ảnh hưởng sâu rộng, Nguyễn Đình Thắng chỉ là nghỉ ở nhà để tang cha, qua ba năm lão sẽ trở lại, trong quân Thuận Hoá đương nhiên sẽ hướng về họ Nguyễn, bởi vậy có thể khẳng định chức Tổng Binh này kẻ đến thấy không có dễ chịu gì, thậm chí nhà họ Nguyễn nếu muốn có thể khiến hắn trở nên hữu danh vô thực. Tiếp đó nói đến lợi ích, năm giữ thủy quân có thể chỉ là chức quan nhỏ nhưng lợi ích kiếm được rất đáng kể, mấy chuyện như sử dụng thuyền thủy quân vận chuyển chút đồ gì đó trong những chuyến tuần tra trên danh nghĩa cũng đã kiếm lời không ít, chưa kể việc tướng lĩnh thủy quân có thể dùng thuyền thủy quân ngấm ngầm b·uôn l·ậu hàng hoá, đơn giản chẳng viên quan nào dại mà đi kiểm tra thuyền thủy quân, đó không phải tự chuốc phiền toái vào người ư.
Quay trở lại câu chuyện, Lê Tấn suy tính một chút liền hỏi lại :" để Lê Hoài Ân đi có thực sự ổn không ? Còn thủy quân do lão thống lĩnh lại phải bố trí ai đến tiếp nhận ?"
Lê Quảng Độ đáp : " bẩm bệ hạ, Lê Hoài Ân vốn xuất thân Thuận Hoá, để hắn tới tiếp nhận chức Tổng Binh chắc không có vấn đề gì, còn về phía Quân Hải Điểu thì có thể cử người khác đến tiếp nhiệm, vấn đề này không lớn."
Lê Tấn nghe xong liền cảm thấy Lê Quảng Độ có m·ưu đ·ồ gì đó, hắn liền nói :" Thôi được, chuyện này trẫm cần nghĩ thêm, tạm gác lại đã, quân Thuận Hoá cũng không loạn được, trước tiên tính xem ai có thể thay thế vị trí của Thừa Chính Sứ của Nguyễn Đình Thả, các khanh có nhân tuyển nào không ?"
Thái Sư lên tiếng tâu rằng :" bẩm bệ hạ, thần cho rằng Hiến Sát Sứ Thanh Hoá Ngô Hoán là người phù hợp, bệ hạ có thể cân nhắc một hai."
Bùi Tướng Quốc cũng không đứng yên, lão tâu :" bẩm bệ hạ, thần tiến cử Đông Các Hiệu Thư Chu Văn đảm nhiệm chức Thừa Chính Sứ Thuận Hoá."
Hai vị đứng đầu hai phe phái lớn trong triều đang tranh giành chức Thừa Chính Sứ cho phe mình, Thái Uý rất biết điều đứng im, Lê Quảng Độ hiểu rõ lão chỉ nên lên tiếng trong các vấn đề liên quan đến q·uân đ·ội, hạn chế xen vào các vấn đề khác, có như vậy mới khiến người khác yên tâm về lão.
Lê Tấn gõ tay lên mặt bàn, trầm ngâm suy tính, cảm thấy khó mà quyết đoán ngay được hắn liền nói :" trẫm sẽ cân nhắc thêm về nhân tuyển mà các khanh tiến cử rồi sẽ quyết định, giờ các khanh có thể lùi, trẫm muốn nghỉ ngơi."
Ba vị trọng thần nghe vậy liền hiểu ý xin phép rời đi, trên đường xuất cung đều không ngừng suy tính, ai cũng có mưu toan cho bản thân cũng như phe cánh của mình.
Trong Điện Bảo Quang trở lại yên tĩnh như những gì thường thấy trong thời gian gần đây, Lê Tấn ngẫm nghĩ một hồi thì cảm thấy lại khát nước, nâng chén trà định nhấp một chút thì phát hiện chỉ còn lại chút ít, nước trà cũng đã nguội liền lớn tiếng hô "trà".
Đám người hầu bên ngoài nghe vậy lập tức chuẩn bị, rất nhanh Tiểu Hắc Tử từ bên ngoài bưng trà dâng lên. Lê Tấn đã nhiều ngày không thấy Tiểu Hắc Tử, hắn hỏi :" v·ết t·hương lành rồi ?"
Tiểu Hắc Tử thấy bệ hạ hỏi liền đáp :" tạ bệ hạ quan tâm, nô tài đã sớm không sao, là Đại Tổng Quản ưu ái cho phép nô tài được nghỉ thêm vài ngày, từ sáng hôm nay nô tài đã bắt đầu trở lại hầu hạ ngoài điện."
Lê Tấn nghe vậy liền nghĩ tên này đã khoẻ lại có phải tên nhóc Đạt cũng vậy hay không, hắn thật tò mò nguyên nhân bọn chúng đánh nhau, muốn biết liền hỏi :" Nói xem ngươi và tên kia tại sao lại đánh nhau ?"
Hỏi tới chuyện này Tiểu Hắc Tử có phần sợ hãi, nó biết mình cùng Đạt đã gây hoạ lớn, gây sự đánh nhau trong cung là có tội, đã vậy hai đứa nó còn đánh nhau trong Ngự Thư Phòng làm hỏng đồ Ngự Dụng của bệ hạ, dù ngài có đem hai đứa đi chém cũng không ai dám nói oan. Vậy nên nó rụt cổ, đầu cúi xuống nhìn xuống đất, cả người run run không nói nên lời.
Lê Tấn thấy thằng nhóc này không trả lời mình liền hỏi lại :" làm sao ? Chẳng nhẽ trẫm không được hỏi chuyện này ư ?"
Tiểu Hắc Tử nghe vậy vội vàng quỳ xuống đáp :" dạ không phải thưa bệ hạ, nô tài phạm sai xin bệ hạ giáng tội."
Lê Tấn có thể nhận ra đứa trẻ này đang sợ hãi, giọng nó còn run run không có liền nhịp. Hắn không muốn doạ sợ đứa nhỏ tội nghiệp này, liền nhẹ giọng :" Đứng lên đi, trẫm không định trách tội ngươi, trẫm chỉ muốn biết nguyên nhân gì khiến hai người các ngươi đánh nhau mà thôi."
Tiểu Hắc Tử nghe nói không b·ị b·ắt tội giống như uống Định Tâm Hoàn, nó dần bình tĩnh lại, tiếp đó đáp lời :" bệ hạ đã muốn biết thì nô tài xin kể mọi chuyện từ đầu. Ngày hôm đó sau khi bệ hạ rời đi ...."
Tiểu Hắc Tử kể rất chi tiết rành mạch, thậm chí tuần tự rõ ràng từng lời nói hành động, tay chân không quên mô tả việc bị Đạt đánh bên nào trước, bên nào sau, trước sau ra đòn bao nhiêu lần, bản thân nó phản đòn như thế nào, đánh vào chỗ đâu, mạnh nhẹ ra sao. Lê Tấn ngồi nghe rất chăm chú, cuối cùng khi Tiểu Hắc Tử kết thúc việc kể lại hắn cười vui vẻ, thật sự quá lâu không nghe mấy chuyện khiến người thoải mái như vậy, mà tên nhóc này trí nhớ cũng tốt thật. Vui vẻ là vui vẻ tuy nhiên từ vụ việc này cũng khiến hắn có nhiều điều đáng suy ngẫm. Nghĩ một chút, Lê Tấn hỏi :" Ngươi cảm thấy bản thân mình thực sự rất xui xẻo sao ?"
Tiểu Hắc Tử ngẩn người, nó hồi tưởng về những gì đã trải qua trong mấy năm ngắn ngủi vừa qua, từ việc cha nó bị t·ai n·ạn, nhà nó bị người ta lừa vay lãi nặng dẫn đến mất đi ruộng đồng rồi cha q·ua đ·ời, tình cảnh khó khăn mà ba mẹ con nó gặp phải. Chưa hết, nó còn bị tên thư sinh lừa gạt dẫn đến việc trở thành một thái giám, có thể nói đời nó đủ thảm, mấy ai có thể xui xẻo hơn nó đây. Bất giác hắn khẽ gật đầu khẽ đáp :" vâng, thưa bệ hạ."