Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 319. Cơ hội của Tiểu Hắc Tử.
Lê Tấn dùng ánh mắt chăm chú nhìn thằng nhỏ, hắn cảm thấy cần phải giải quyết vấn đề tư tưởng cho đứa nhỏ này, không thì nó cả đời sẽ sống trong mặc cảm, tự ti về bản thân. Tiểu Hắc Tử còn quá nhỏ, cứ vậy mãi e rằng lâu dài sẽ dẫn tới tâm lý vặn vẹo, không chỉ không tốt cho nó mà bản thân Lê Tấn dùng nó cũng không yên tâm. Nghĩ một chút, hắn hỏi:" Ngươi cảm thấy Đạt rất may mắn, trong nội tâm ngươi hâm mộ, thậm chí là có chút ghen tị với nó phải không ?"
Tiểu Hắc Tử có chút chột dạ, nó không biết tại sao bệ hạ lại thấu hiểu suy nghĩ trong lòng nó. Kính sợ vị đối diện, nó không dám nói dối bèn đáp lại " vâng, thưa bệ hạ".
Lê Tấn mỉm cười với nó, nhẹ nhàng nói :" nhân chi thường tình, ngươi ghen tị với Đạt rất bình thường, chỉ là ngươi có thể không biết trên đời này có rất nhiều người lại ghen tị với ngươi, hâm mộ những gì ngươi đã và đang có."
Tiểu Hắc Tử không thực sự hiểu hết lời này của bệ hạ, nó nhỏ giọng hỏi lại :" thật vậy sao bệ hạ?"
Lê Tấn đáp :" đương nhiên là thật, bản thân ngươi có rất nhiều thứ khiến người khác ghen tị. Trước tiên là gia đình ngươi, dù rằng cha ngươi mất sớm nhưng ngươi không thể quên cha mẹ ngươi, còn có chị gái đều rất yêu thương ngươi, đây là may mắn lớn lao không phải đứa trẻ nào đều có được . Trên đời này có rất nhiều đứa trẻ không may sinh ra đã mồ côi cha hoặc mẹ, thậm chí là cả hai, có những đứa trẻ được sinh ra nhưng bị cha mẹ vứt bỏ, may mắn thì được gia đình nào đó hay nhà chùa nhặt về nuôi, còn không may mắn có thể cứ thế mà c·hết đi, dù mấy mắn có lớn lên được cũng phải ăn xin, t·rộm c·ắp đầu đường xó chợ mà sống. Còn những đứa trẻ có người nhà không hẳn đã được cả cha lẫn mẹ yêu thương, chuyện cha mẹ không quan tâm, thậm chí đ·ánh đ·ập, h·ành h·ạ con cái không phải chuyện hiếm gì."
Dừng lại một chút nghỉ lấy hơi, Lê Tấn hỏi :" Ngươi cảm thấy đó không phải may mắn của bản thân ngươi ư ?"
Tiểu Hắc Tử lúc này đang chìm trong hồi ức về gia đình, về những năm thơ ấu vui vẻ bên người thân, nó không kìm được nước mắt, má nó có chút ướt. Nghe Lê Tấn hỏi nó vô thức đáp: " phải, là nô tài đã may mắn có được."
Lê Tấn nghỉ chút, lại nhấp ngụm trà mới dâng lên cho đỡ khô miệng, xong xuôi hắn nói tiếp :" không nói thêm về quá khứ, hiện tại ngươi là thái giám hầu cận trẫm, được trẫm nhớ tên, thường xuyên thân cận trẫm, đây còn không phải may mắn của ngươi sao. Ngươi có biết hoàng cung có bao nhiêu Thái Giám, có những kẻ cả đời đến tên cũng không được chủ nhân hỏi qua, cứ thế trải qua sinh hoạt trong cùng cho đến khi c·hết đi, cũng không ai thèm để ý mà nhanh chóng bị lãng quên. Dù rằng ngươi không phải là tình nguyện vào cung làm Thái Giám nhưng số mệnh đã an bài như vậy, thay vì tự ti thì ngươi hãy chấp nhận hiện thực, biết đâu lại có may mắn nào đó được ông trời an bài cho ngươi ở phía sau."
Tiểu Hắc Tử đáp lời :" Vâng, được hầu bên bệ hạ là may mắn của nô tài."
Lê Tấn cảm thấy đứa nhỏ này có vẻ vẫn chưa thông suốt, hắn suy nghĩ một chút, tiếp đó nói :" Trẫm có một câu chuyện muốn kể, ngươi muốn nghe không ?"
Bệ hạ kể chuyện ai dám nói không muốn nghe, vậy nên Tiểu Hắc Tử nào dám chối, nó đáp :" Tạ bệ hạ, nô tài xin được kính cẩn lắng nghe."
Lê Tấn cảm thấy không được thoải mái, đứa nhỏ này cùng hắn thân phận quá cách biệt, nó ăn nói quá khép nép theo quy củ, nhưng mà không thể trách nó, cung cấm luật lệ rất nghiêm. Quay lại cuộc trò chuyện, hắn bắt đầu kể :" Ngày xửa ngày xưa có một thiếu niên tài hoa hơn người, hắn muốn kiến công lập nghiệp lưu danh muôn đời. Sinh ra ở thời bình, thiên hạ không loạn nên không có nhiều cơ hội cho những người tài hoa như hắn thì triển tài năng, nghĩ đi nghĩ lại hắn chỉ có thể đi theo con đường làm quan. Thời đó chưa có khoa cử, muốn làm quan phải có người tiến cử hoặc tập ấm từ cha ông, may mắn cha hắn từng làm quan trọng triều hắn có thể theo con đường tập ấm ra làm quan. Tuy nhiên bạn đầu chỉ có thể làm chức quan nhỏ, mà hắn lại là người có hoài bão lớn, hắn thử tính toán dù hắn có làm tốt chức trách của mình dựa vào chính tích thăng chức thì không biết ngày nào tháng nào mới có thể vào triều đứng trong hàng ngũ quan lớn lo việc quốc gia đại sự, càng không cần nghĩ làm trọng thần được vua trọng dụng.
Hắn vắt óc suy nghĩ, cuối cùng hắn đưa ra một kế hoạch đó là tiến cung làm Thái Giám, từ con đường này tiếp cận nhà vua, khi đó hắn sẽ nỗ lực tìm cách thể hiện tài năng của bản thân để được nhà của chú ý đến, dựa vào cách này được trọng dụng từ đó thực hiện hoài bão của bản thân."
Kể đến đây Lê Tấn dừng lại, nhìn về phía Tiểu Hắc Tử. Thằng nhỏ lúc giờ nghe chăm chú bỗng vị đối diện không kể nữa khiến nó chưng hửng. Nó thật tò mò muốn biết hồi sau của câu chuyện, để xem thiếu niên kia có thể thành công hay không. Nó hơi ngẩng đầu len lén nhìn về phía Lê Tấn mà hỏi :" về sau thiếu niên đó ra sao vậy bệ hạ ?"
Lê Tấn lại nhấm nhẹ ngụm trà tiếp tục kể :" Kế hoạch của tên thiếu niên kia thuận lợi, sau khi vào cung hắn dựa vào tài trí của mình nhiều lần đưa ra chủ ý hay cho nhà vua, nhiều lần như vậy nhà vua cảm thấy hắn là người có tài chỉ là một hoạn quan thì quá đáng tiếc nên đã phong cho hắn một chức quan. Từ khi ra làm quan hắn không ngừng được trọng dụng, năng lực của hắn rất mạnh được giao việc gì cũng hoàn thành xuất sắc, chỉ trong vài năm không ngừng thăng quan. Đến sau hắn được nhà vua nhận làm nghĩa đệ, cho hắn cùng mình đi chinh phạt lân bang, chiến dịch đó hắn lại lập công lớn, luận công ban thưởng hắn được phong làm Thái Uý, đó là chức quan rất lớn trong triều.
Vài năm sau hoàng đế băng hà ấu chúa thượng vị, hắn cùng mẹ đẻ của tiểu hoàng đế liên kết trừ khử phe cánh đối lập, từ đó hắn trở thành đại thần có quyền lực nhất trong triều đình. Tiểu hoàng đế nhỏ tuổi kế vị, lân bang nhăm nhe bờ cõi, hắn nhận lệnh từ Thái Hậu cùng Tiểu Hoàng đế dẫn quân đánh nam dẹp bắc, chiến công hiển hách lưu danh sách sử đến ngàn đời. Có thể nói hoài bão khi còn trẻ của hắn đã thực hiện được."
Lê Tấn nhìn Tiểu Hắc Tử đang chăm chú lắng nghe, hắn hỏi :" Ngươi thấy đó, có những người sẵn sàng hi sinh rất nhiều để được thân cận hoàng đế, có thể nói lọt vào trong mắt đế vương có thể xem là thành công của đời người. Tên thiếu niên ta vừa kể dùng con đường này mà leo l·ên đ·ỉnh cao quyền lực, trở thành anh hùng được người đời sau mãi còn nhớ đến. Ngươi có được sự chú ý của trẫm, chỉ cần ngươi đủ tự tin, đủ cố gắng, sau này ngươi cũng có thể đạt được thành tựu nào đó."
Tiểu Hắc Tử nghe vậy chỉ cúi đầu, nó nhỏ giọng nói :" thiếu niên trong câu chuyện của bệ hạ là con nhà quan, hắn được ăn học đầy đủ, có tài hoa, người như hắn có thể đạt được thành tựu. Nô tài chỉ là con nhà nông, chữ cũng chỉ nhận được vài con làm gì có tài hoa, dù nô tài được bệ hạ ưu ái thì đời này cũng chỉ có thể vì bệ hạ bưng trà rót nước, hầu hạ một chút sinh hoạt hàng ngày, làm gì có cơ hội đạt được thành tựu gì đáng nói."
Lê Tấn rất không vui với cách nghĩ này của Tiểu Hắc Tử, hắn gắt :" Ngươi còn trẻ, bản lĩnh có thể học, nào ai sinh ra đã có tài kinh bang tế thế, võ công cao cường. Chỉ cần ngươi muốn thì có thể học, trẫm sẽ cho người dạy ngươi."
Tiểu Hắc Tử nghe vậy cảm thấy khó tin, nó không còn để ý quy củ mà ngẩng đầu nhìn thẳng hoàng thượng, vội vàng hỏi lại :" Bệ hạ nói là thật sao ? Người thực sự sẽ cử người dạy nô tài ư?"
Lê Tấn nghiêm mặt nói :" Đương nhiên, trẫm là hoàng đế, quân vô hí ngôn."
Tiểu Hắc Tử mừng rỡ, nó lại vội vàng quỳ xuống dập đầu hô :" tạ ơn bệ hạ, tạ ơn bệ hạ ban ân ..."
Lê Tấn lúc này mới vui vẻ thoải mái, hắn nói :" được rồi, không cần dập đầu, nói thử xem ngươi muốn học gì ? Văn hãy võ?"
Tiểu Hắc Tử ngưng dập đầu, nó nghĩ rất lâu, cuối cùng thưa :" nô tài muốn học bản lĩnh thật lợi hại, giống như người đợt trước bệ hạ cử đưa nội tài về nhà nhỏ ở quê vậy."
Lê Tấn nghe xong liền hiểu, tiểu tử này là muốn nói đến Nhị Nương Tử, muốn học võ vậy thì không khó, để một trong số mười người kia nhận Tiểu Hắc Tử làm đồ đệ là được. Hắn ngửa đầu lên hỏi :" Hai người các ngươi có ai muốn nhận đứa nhỏ này làm đệ tử không?"
Từ trên xà nhà Lão Hoạ Sĩ đáp :" không muốn, nhìn là biết nó không có khiếu học vẽ, mà không biết vẽ không thể làm đệ tử của ta."
Lê Tấn lại nhìn sang bên cạnh Lão Hoạ Sĩ, Quỷ Lười thấy ánh mắt Lê Tấn nhìn mình vội vàng xua tay :" không được, không được, ta đến thời gian ngủ còn không đủ nào có thời gian dạy đệ tử, ta không nhận đâu, ngươi tìm người khác đi."
Hai lão quỷ này đúng là không nể mặt, điều này làm Lê Tấn có chút ngại ngùng, hắn đành hắng giọng nói với Tiểu Hắc Tử:" không sao, bên cạnh ta còn vài người nữa có bản lĩnh cao cường, tạm thời bọn họ không ở đây, đợi khi nào bọn họ quay lại ta sẽ hỏi bọn họ, sẽ có người nhận ngươi làm đệ tử thôi, yên tâm đi. Giờ thì ngươi tạm lui ra, có gì trẫm sẽ tìm ngươi sau, dù gì chuyện bái sư cũng cần chuẩn bị nghi lễ, không gấp được."
Tiểu Hắc Tử vốn đang đầy lòng chờ mong gặp phải hai lời từ chối có chút hụt hẫng, tuy nhiên nó biết bệ đã nói vậy chắc chắn sẽ sắp xếp tìm sư phụ dạy nó, việc của nó là ngoan ngoãn chờ đợi. Nó lập tức xin phép lui ra, trở lại với công việc chờ sai xử ngoài điện hiện giờ.