Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 320. Tố Hiên.
Đầu xuân năm mới có thể dễ dàng bắt gặp khung cảnh nhà nhà người người du xuân, hoà trong không khí đó đường phố Đông Kinh người xe tấp nập tới lui. Trong hoàng cũng hoàng đế quyết định rời khỏi tẩm điện đi dạo một chút, điểm đến được lựa chọn là Tố Hiên ở Đông Cung.
Đông Cung vốn trong quần thể hoàng thành, bởi vậy cũng không phải là xuất hành nên hoàng đế không đem theo quá nhiều người, chỉ vài thái giám thân cận và một ty Túc Vệ Quân hộ vệ, đương nhiên Ảnh Vệ luôn có người ngầm theo sau .
Tố Hiên là nơi ở cũ của mẹ đẻ đương kim hoàng đế, hay còn biết đến với cái tên Nguyễn Thị Cận, người năm ngoái vừa được truy phong là Thân Mẫu Hoàng Thái Hậu. Năm xưa Thái Hậu được Hiến Tông khi đó còn là Thái Tử đón về, Thái Tử Phi an bài bà sống ở đây. Sau khi sinh con Thái Hậu gặp chuyện chẳng lành, từ đó nơi đây bị cho là nơi xui xẻo không ai muốn chuyển vào ở, mười mấy năm nay chỉ có một lão thái giám già vẫn ngày ngày trong coi nơi này.
Thực ra trừ Lê Tấn thì không ai biết cụ thể lần này muốn tới nơi nào vậy nên khi thấy hắn dừng lại trước cửa lớn Tố Hiên thì Đỗ Khắc Hải mới định tiến vào thông báo cho người bên trong tới nghênh giá, chỉ là hành động này của lão bị Lê Tấn ngăn lại, hắn nói :" Không cần, trẫm tự vào trong, các ngươi đều ở ngoài này đợi đi."
Đỗ Khắc Hải và thống lĩnh Hải Thanh Ty Đỗ Hậu thấy vậy đều tỏ vẻ lo lắng, bệ hạ muốn một mình vào trong điều này tiềm ẩn rủi ro, dù cho nơi này là Đông Cung trong hoàng thành nhưng ai dám đảm bảo bên trong an toàn, nhỡ may có kẻ xấu gây bất lợi cho bệ hạ thì bọn họ sao kịp hộ giá, ngài mà xảy ra chuyện gì thì tất cả đám thái giám cùng túc vệ bọn họ chỉ có thể bồi táng cùng, thậm chí liên lụy người nhà. Đỗ Hậu lên tiếng :" Bệ hạ, xin người cho phép thần cùng một số Túc Vệ thân cận hộ vệ."
Lê Tấn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của y liền hiểu được lòng người lo nghĩ, hắn cười nói :" yên tâm, trong thiên hạ này trẫm ở đâu cũng có thể gặp chuyện chỉ có nơi này chắc chắn không sao, các ngươi cứ ở bên ngoài đợi đi."
Nói xong hắn tiến tới cửa lớn toan đẩy cửa vào thì phía sau hàng loạt thái giám cùng Túc Vệ Quân đồng loạt theo sau quỳ xuống, Đỗ Khắc Hải cũng không nhịn được mà kêu lên :" Bệ hạ ..."
Lê Tấn ngoái đầu lại nhìn cảm thấy phiền, đám người này thật là, dù vậy hắn cũng hiểu cho bọn họ, ai trong hoàn cảnh của bọn họ đều vậy thôi. Nghĩ một chút, hắn chỉ tay về phía Đỗ Khắc Hải cùng Đỗ Hậu nói :" Được rồi, hai người các ngươi theo ta vào trong nhưng chỉ được đứng xa quan sát, trẫm không muốn kẻ khác nghe thấy cuộc trò chuyện của trẫm cùng người bên trong."
Dù cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ thoả đáng nhưng hai vị họ Đỗ biết đây là nhượng bộ sau cùng của bệ hạ, vậy là cả hai tuân lệnh theo sau cùng vào.
Tố Hiên thực chất là một toà nhà, bên trong có ba dãy phòng vây quanh một chiếc sân theo hình chữ U, trong sân có một chút bồn hoa cùng cây cảnh, nhìn chung đều được chăm sóc tốt, có thể thấy chúng thường xuyên được cắt tỉa, làm cỏ, tưới nước đầy đủ, dù đã lâu không có vị chủ tử nào ở đây nhưng rõ ràng người trông nom nơi này không hề lười biếng chút nào. Ở giữa sân có một chiếc bàn đá tròn, có một thái giám già đang ngồi đó nghỉ ngơi, dễ dàng nhận ra lão vừa mới hoàn thành công việc quét tước trong sân, ở góc nhỏ còn một đống rác nhỏ chưa hốt.
Lê Tấn bước lại gần gọi :" Lão Liêm, ngươi vẫn ổn chứ ?" - Thái giám già tên là Liêm, người hầu cũ của mẹ đẻ hắn, cũng không rõ lão tên thật là gì, từ nhỏ đều quen gọi là Lão Liêm mà thôi.
Lão Liêm nhìn về phía hắn nói :" lão nô già rồi, tay chân không còn nhanh nhẹn, thứ cho lão nô không kịp nghênh đón thánh giá của bệ hạ."
Lê Tấn xua tay nói :" Không cần, cứ như trước kia là được, ta chưa bao giờ coi lão là người ngoài."
Lão Liêm nở nụ cười, có thể dễ dàng thấy được răng cửa của lão cái còn cái mất, ở cái tuổi thất thập cổ lai hi thì lão cũng xem như trường thọ trong số người hầu ở trong hoàng thành này. Đợi cho Lê Tấn ngồi xuống đối diện mình lão mới hỏi :" Tại sao hôm nay ngài lại nhớ đến nơi này ? Lão nô nhớ không nhầm đã gần 7 năm ngài không về đây."
Lê Tấn có thể nghe ra ý tứ trách móc của lão, hắn hiểu đối phương không vui chuyện mình không thường xuyên về thăm lại nơi mẫu hậu từng sinh sống. Im lặng đôi chút, Lê Tấn khẽ nói :" nói thật mỗi khi đến đây lòng ta lại thấy không vui nổi, bởi vậy từ năm xuất cung khai phủ ta đã không còn muốn về thăm lại Tố Hiên này."
Lão Liêm trầm ngâm hồi lâu, thả một tiếng thở dài, tiếp đó nói :" tùy ngài vậy, chỉ là ngài vẫn không nói cho lão nô biết vì sao ngài tới đây vào hôm nay."
Lê Tấn đáp lời :" ta tìm lão có việc cần nhờ."
Lão Liêm nghe vậy đôi mắt vốn vẫn từ ái bỗng hiện lên vẻ sắc bén :" là kẻ nào ?"
Lê Tấn biết đối phương hiểu nhầm ý mình, hắn vội giải thích:" không phải như vậy, ta tìm lão không phải muốn nhờ làm chuyện kia."
Nghe vậy lão Liêm rủ mắt xuống, khẽ hỏi lại :" Vậy là chuyện gì ?"
Lê Tấn bắt đầu kể :" Trong điện Bảo Quang của ta có một tiểu thái giám, ta rất coi trọng nó, về sau muốn giao phó cho nó nhiều trọng trách hơn, chỉ tiếc là nó bản lĩnh không tốt lắm, vậy nên ta muốn tìm cho nó một sư phụ để theo học vài năm."
Lão Liêm đoán ra ý gì đó, tuy nhiên lão không thích ý nghĩ đó của bệ hạ, lão hỏi lại :" đã là tiểu thái giám thì ngài có thể ném nó đến chỗ mấy lão bất tử kia được rồi, chỉ cần học được vài phần bản lãnh của bọn họ là đủ cho nó dùng cả đời."
Lê Tấn khẽ lắc đầu nói :" ngươi cũng biết mặt mũi của hoàng đế như ta không dùng được ở chỗ bọn họ mà."
Lão Liêm nghĩ lại thấy cũng đúng, xoay chuyển một chút suy nghĩ lão lại nói :" vậy thì để đám Ảnh Vệ biến thái của ngài dạy nó cũng được, bản lĩnh của bọn họ tuy không bằng mấy lão bất tử kia nhưng cũng không kém."
Nói đến mấy lão quỷ kia Lê Tấn lại cảm thấy tức giận, vốn hắn cũng định để một trong số bọn họ nhận Tiểu Hắc Tử làm đồ đệ, chỉ là bọn họ thật không biết điều tìm đủ lý do chối đây đẩy. Lê Tấn lớn tiếng đáp :" đám người kia không đủ bản lĩnh dạy dỗ nó, vậy nên ta mới tới đây tìm ngươi." - Lời này của Lê Tấn không chỉ nói cho Lão Liêm nghe mà còn muốn vài người ẩn tàng quanh đây.
Trên một góc mái nhà ẩn khuất, Lão Đầu Bếp cùng Ma Đếm Tiền nhìn nhau tỏ vẻ nghi hoặc, rõ ràng là bọn lão không ai muốn dạy tên Tiểu Hắc Tử đó, ban đầu là tiểu chủ nhân muốn bọn lão nhận đồ đệ, giờ không được như ý lại dở giọng điệu này. Mà khoan, hình như có gì đó ở đây, Ma Đếm Tiền nhỏ giọng hỏi :" có phải ý của tiểu tổ tông là bản lĩnh của chúng ta không sánh bằng lão thái giám già ngồi kia phải không ?"
Lão Đầu Bếp tỏ vẻ khó hiểu, nghĩ một chút lão đáp :" hẳn là tiểu chủ nhân giận lẫy nên nói vậy, chứ ngươi nhìn lão già kia giống người có bản lĩnh cao cường ư."
Ma Đếm Tiền nhìn lại một lần, là một thái giám già nua, tay chân đều yếu nhược đến cả quét cái sân cũng phải ngồi nghỉ một lúc, nào có giống một cao thủ ẩn tàng. Lão khẽ lắc đầu tỏ vẻ đồng ý với cách nghĩ của Lão Đầu Bếp, tuy nhiên khi quay trở về lão vẫn phải kể lại chuyện này cho mấy người kia.
Tạm bỏ qua cuộc đối thoại của hai lão quỷ trên mái nhà, quay lại với cuộc trò chuyện của Lê Tấn cùng Lão Liêm. Phía đối diện Lão Liêm nghe xong trầm mặc rất lâu, cuối cùng lão nói :" lão nô cũng có nguyên tắc của lão nô, chuyện nhận đệ tử xin thứ cho lão được phép từ chối, bệ hạ vẫn là tìm cao nhân khác đi."
Lê Tấn không chấp nhận kết quả này, hắn nói :" Lão Liêm, ngươi từng hứa sẽ giúp ta làm ba chuyện, trước giờ ta chưa từng yêu cầu ngươi làm việc gì, lần này ta muốn đổi một lần yêu cầu cho chuyện này."
Lão Liêm lắc đầu:" chuyện mà ta hứa cho ngài và việc nhận đệ tử không giống nhau, tính chất hoàn toàn không giống."
Lê Tấn lại nói :" ta giờ đã là hoàng đế, đời này của ta có lẽ không cần lão giúp ta làm loại chuyện kia, vậy nên đây có lẽ là yêu cầu duy nhất của ta đối với ngươi. Lão Liêm, ngươi rốt cục là nhận hay không nhận ?"
Lão Liêm lại trầm ngâm, hồi lâu lão thở dài:" Ai ! Thôi được rồi, ta nhận, đời này của ta chỉ phá nguyên tắc hai lần, một lần vì chủ tử, lần này vì bệ hạ ngài. "
Lê Tấn thấy lão cuối cùng cũng chịu nhận đồ đệ liền cười nhẹ, hắn nói :" Được, ngày mai ta sẽ bảo nó tới đây tìm ngươi, ngươi nói xem nghi lễ bái sư cần chuẩn bị những gì."
Lão Liêm khẽ xua tay đáp :" thôi khỏi, ngài cứ bảo nó đến đây tìm lão nô là được, lão nô không thích ồn ào, không cần lễ nghi rườm rà làm gì."
Chuyện này coi như được quyết định, Lê Tấn lâu ngày không trở về đây nên muốn thăm lại gian phòng mẫu hậu hắn năm xưa từng ở. Trong suốt quá trình này Lão Liêm luôn bên cạnh hắn, lão là đến trông chừng hắn, lão sợ hắn chuyển dịch đồ đạc gì đó trong phòng, lão không chấp nhận bất kỳ sự thay đổi nào về vị trí của các món đồ trong phòng của chủ tử, bởi vậy đã gần hai chục năm mà bố cục gian phòng không thấy đổi gì so với ngày cuối cùng chủ nhân nơi này tại nhân thế.
Qua một hồi lâu Lê Tấn quyết định rời đi, trước khi đi hắn nói với Lão Liêm :" lão hoà thượng không định hại ta, ngươi không cần thiết làm như vậy."
Lão Liêm chỉ im lặng không đáp lời, cứ như vậy chậm rãi tiễn chân Lê Tấn rời đi. Đối với câu vừa rồi của Lê Tấn lão làm như không nghe thấy, giống như Lê Tấn không phải nói chuyện với lão vậy.