Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 324. Hiệp định.

Chương 324. Hiệp định.


Trong Dịch Quán bốn vị thủ lĩnh tộc Cơ-tu được an bài ở trong một dãy nhà, phía đối diện là nơi ở của mấy vị thủ lĩnh tộc Bờ-ru, ngăn giữa hai dãy nhà là một sân nhỏ. Bọn họ được đưa đến Đông Kinh đã 7 ngày, mỗi ngày chỉ ăn với ngủ, đãi ngộ cũng không quá tệ. Hôm nay dùng xong bữa trưa thì quan quân đem tới mấy bộ quần áo mới yêu cầu bọn họ tắm rửa sạch sẽ rồi thay vào. Không hiểu chuyện này ra sao nhưng họ vẫn làm theo, mặc dù quần áo của người miền xuôi mặc lên không thực sự thoải mái. Xong xuôi có người xuất hiện yêu cầu tất cả đi theo, cũng không nói muốn đưa bọn họ đi đâu.

Chính Mùi, Lê Niệm ngoài cửa Ngự Thư Phòng trông thấy Đỗ Khắc Hải đang hầu ở ngoài liền chắp tay nói với lão :" xin đại tổng quản giúp ta bẩm báo rằng phụng mệnh bệ hạ người đã đưa tới ".

Đỗ Khắc Hải quan sát một chút liền hiểu là chuyện gì, lão đáp " Chỉ Huy Sứ chờ một chút, lão nô vào thông bẩm" - Nói xong lão lập tức xoay người vào trong, không chậm trễ chút nào.

Y Lô vội vàng quay lại nói nhỏ gì đó với mấy người Y Ban, Bô Lô, Bô Bề. Mấy người kia nghe xong tỏ vẻ giật mình, sau đó bọn họ nhất nhất gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Y Lô cũng không quên đám người còn lại, đáp lại lão là ánh mắt cảm tạ của các thủ lĩnh người Bờ-ru.

Đỗ Khắc Hải vào một chút rồi trở lại dẫn Lê Niệm cùng 9 người khác vào trong. Gặp vua phải hành lễ, Lê Niệm quỳ gối khấu đầu, phía bên sau chín vị thủ lĩnh hai tộc đều học theo quỳ bái. Điều làm mọi người kinh ngạc là trong khi tám người khác chỉ khấu đầu thì Y Lô hô theo Lê Niệm rất rõ ràng bằng tiếng Kinh.

Lê Tấn cho tất cả miễn lễ, không quên tò mò hỏi :" Lão biết tiếng miền xuôi ư ?"

Y Lô chắp tay đáp :" bẩm bệ hạ, khi còn trẻ lão từng học tiếng Kinh, nhiều năm trước cũng từng xuống miền xuôi sống qua vài năm."

Lê Tấn liền nói : " Tốt, trẫm có tìm người thông dịch nhưng giờ có lẽ không cần. Lão đã biết tiếng Kinh vậy lão giúp dịch lại những lời của trẫm cho những người còn lại cùng hiểu được chứ ?"

Y Lô đáp : " đương nhiên là được thưa bệ hạ tôn quý."

Nhận được sự cam kết, Lê Tấn bắt đầu vào chuyện chính :" Chuyện hai tộc đánh c·ướp thôn trang, Các ngươi nói xem trẫm nên trị tội các ngươi thế nào ?"

Y Lô dịch lại câu hỏi của Lê Tấn cho những người còn lại hiểu, nghe xong ai nấy đều biết chuyện gì tới vẫn phải tới, trước đó bọn họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần chịu c·hết, bởi vậy tất cả đều trả lời nguyện nhận bất kỳ h·ình p·hạt nào từ phía triều đình.

Lê Tấn lại hỏi :" Nếu đổi lại các ngươi bắt được kẻ từ bên ngoài tới c·ướp b·óc, g·iết c·hết con dân bản làng của mình thì các ngươi sẽ xử trí như thế nào ?"

Y Lô dịch lại câu hỏi này cho những người còn lại, nghe xong cả tám người kia cùng lão đều cúi đầu nhìn xuống sàn. Nếu là bọn họ trong hoàn cảnh đó chắc chắn sẽ không chần chừ g·iết c·hết đối phương, chỉ là lúc này họ lại là người trong vai kẻ thủ ác, Chín người chỉ có thể im lặng chờ đợi phán quyết.

Lê Tấn thấy bọn họ phản ứng như vậy tiếp tục nói :" Không giấu gì các ngươi khi biết chuyện này trong buổi chầu đã có không ít triều thần xin trẫm cho quân diệt sạch hai tộc các ngươi, xét về lý yêu cầu này của bọn họ chính đáng, nhẽ ra nên làm như vậy. Chỉ là trẫm biết t·hiên t·ai xảy ra khiến hai tộc các ngươi gặp khó khăn nên mới đi lầm đường, vì vậy nên trẫm mới quyết định bắt những người cầm đầu làm ác tới Đông Kinh chờ xử trí, do đó các ngươi mới có cơ hội đứng trước mặt trẫm lúc này. Rất nhiều người đều đang chờ trẫm chém đầu các ngươi báo thù cho những người dân bị hại. Tuy nhiên trẫm vẫn muốn cho các ngươi thêm một cơ hội. Chỉ là không biết các ngươi có nắm bắt được hay không ?"

Chín vị thủ lĩnh nghe ra rồi, bọn họ có cơ hội còn sống rời khỏi Đông Kinh, đương nhiên là phải đáp ứng vài điều kiện nào đó từ vị đối diện. Hội ý một chút, họ cử Y Lô tâu hỏi xem cần phải làm những gì để bản thân có thể còn sống. Đợi nghe rõ điều kiện rồi lại quyết định, nếu có thể sống ai mà muốn c·hết đâu, đương nhiên nếu bệ hạ đưa ra điều kiện quá khó chấp nhận thì bọn họ sẽ không ngại mà chọn c·ái c·hết.

Lê Tấn bắt đầu nêu điều kiện:

+ Thứ nhất, hai tộc phải chuyển từ núi cao xuống đồng bằng định cư, Triều đình sẽ cấp cho các ngươi đất ở cũng như ruộng đồng để canh tác. Đổi lại từ nay người dân hai tộc phải thực hiện các nghĩa vụ tương tự người Kinh như nộp thuế, lao dịch...

+ Thứ hai, các vụ c·ướp b·óc của các ngươi đã khiến 316 người vô tội t·hiệt m·ạng, triều đình sẽ cho hai tộc ghi nợ, về sau hai tộc phải có nghĩa vụ trả khoản nợ nhân mạng này.

Y Lô cảm thấy không tin vào tai mình, điều kiện đầu tiên đưa ra có thể nói là ưu đãi, chỉ riêng việc Triều Đình cấp đất, cấp ruộng cho hai tộc xuống miền đồng bằng định cư quả thực hấp dẫn lão. Đương nhiên những nghĩa vụ như nộp thuế, lao dịch đều lạ lẫm với đa số người Cơ-Tu và Bờ-ru, lão từng xuống miền xuôi sinh sống nên biết những nghĩa vụ này là gánh nặng không nhỏ đối với dân miền xuôi. Đương nhiên lão hiểu rằng lợi ích đạt được chắc chắn phải đánh đổi thứ gì đó, nếu như triều đình cho không lợi ích mà không đòi hỏi bọn họ thực hiện nghĩa vụ thì chính lão cũng không dám đồng ý. Còn điều kiện thứ hai thì lão chưa hiểu rõ ràng lắm, vậy nên lão chắp tay hỏi :" bệ hạ, người có thể nói rõ hơn hai tộc chúng tôi phải làm sao để trả khoản nợ 316 nhân mạng hay chăng ?"

Lê Tấn đáp :" Sau khi các ngươi trở về thì mỗi tộc phải cử 500 trai tráng tới Đông Kinh tòng quân. Về sau mỗi khi có chiến sự triều đình có thể điều động đội quân này ra trận, trong trường hợp có người t·ử t·rận thì hai tộc phải cử người mới tới thay thế. Đến khi nào đội quân mỗi tộc giúp triều đình tiêu diệt 1000 quân địch thì khoản nợ được xoá, những người tòng quân này có thể giải ngũ trở về."

Y Lô dùng tiếng dân tộc cùng tám người còn lại trao đổi, khi nghe giảng tường tận bọn họ đều rất đăm chiêu. Điều kiện đầu tiên tương đối dễ chấp nhận, chỉ là điều kiện thứ hai tương đối hà khắc . Ngay lập tức cử 500 trai tráng đi tòng quân quả thật là không dễ chấp nhận, phải biết tổng số nhân khẩu mỗi tộc chỉ khoảng trên dưới 1 vạn, 500 trai tráng khoẻ mạnh là lực lượng quý giá với mỗi tộc. Đã thế số trai tráng này bất kỳ lúc nào cũng có thể phải ra chiến trường, nếu chẳng may tất cả bọn họ hi sinh thì có thể tạo ra một sự đứt gãy thế hệ trong mỗi tộc. Điều kiện dùng 1000 đầu quân thù xoá nợ cũng không dễ thực hiện, chiến trường có thể là bất kỳ đâu không phải vùng đồi núi cao mà bọn họ vẫn có lợi thế am hiểu địa hình. Tuy nhiên đây có lẽ là cơ hội duy nhất để toàn tộc bọn họ thay đổi điều kiện sống, nếu có thể sống ở vùng đồng bằng trù phú ai lại nguyện ở trên dãy núi cao trắc trở, mưu sinh đâỳ khó khăn.

Dù khó khăn nhưng cuối cùng thủ lĩnh hai tộc cũng đi đến nhất trí cuối cùng, bọn họ chấp nhận điều kiện của hoàng đế. Có thể quyết định này sẽ khiến hai tộc đánh đổi rất nhiều nhưng vì thế hệ tương lai có được điều kiện sống tốt hơn bọn họ chấp nhận, thiết nghĩ tộc nhân cũng sẽ hiểu cho lựa chọn này của bọn họ.

Lê Tấn nhận được câu trả lời mình muốn vô cùng hài lòng, hắn quay sang gọi Đạt :" ngươi lấy hiệp định đã soạn sẵn lại đây."

Đạt nhận lệnh rất nhanh mang ba bản hiệp định mà bệ hạ đọc cho nó viết từ lúc nãy mang tới. Nó thấy cái hiệp định này có chút kỳ, trước tiên là cái tên nghe rất lạ, tiếp đó là chưa thương lượng thành công bệ hạ đã cho soạn thảo từ trước, ngài thực sự tự tin đối phương không thể từ chối điều kiện mình đưa ra hay là ngay từ đầu ngài đã xác định không cho đối phương quyền đàm phán.

Không thèm để ý sự hiếu kỳ của Đạt, Lê Tấn đóng dấu lên ba bản hiệp định tiếp đó lệnh nó mang tới cho thủ lĩnh hai tộc ký tên. Lúc này lại lộ ra lúng túng, bởi nhẽ không ai trong số bọn họ biết chữ cũng không có con dấu, Lê Tấn đành để Đạt đọc cho bọn họ nghe một lần rồi điểm chỉ vào hiệp định.

Mọi chuyện hoàn tất, chín vị thủ lĩnh hai tộc được đưa ra ngoài, trong vài ngày tới bọn họ sẽ được sắp xếp cho trở về bản làng chuẩn bị thực hiện hiệp định đã ký.

Lê Niệm vẫn luôn im lặng chứng kiến mọi chuyện, đợi người được đưa đi mới lên tiếng :" Bệ hạ, thả bọn họ trở về như vậy có chút không ổn, thần sợ đạt được tự do, lương thực cũng đã nhận đủ thì bọn họ sẽ bội ước."

Lê Tấn cười nhẹ nói với lão :" sẽ không, bọn họ không dám cũng không muốn làm vậy."

Lê Niệm thấy bệ hạ đã tự tin như vậy thì thôi bỏ qua, lão chuyển sang hỏi vấn đề khác :" bệ hạ, an trí cho trên dưới 2 vạn nhân khẩu cần không ít đất đai, ruộng đồng. Triều đình vì thu phục bọn họ bỏ ra cái giá lớn như vậy thực sự đáng sao ?"

Lê Tấn nhìn thẳng về phía lão nghiêm túc đáp :" Đương nhiên, bây giờ ngươi có thể nghi ngờ cách làm của trẫm nhưng chỉ 3-5 năm sau sẽ thấy cái giá mà triều đình bỏ ra hoàn toàn xứng đáng, thậm chí còn quá rẻ."

Lê Niệm vội chắp tay :" thần không dám, thần chỉ là có chút lo nghĩ chứ nào có ý nghi ngờ quyết định của bệ hạ."

Lê Tấn cười nhẹ, xua tay ra hiệu cho Lê Niệm lui đi, hắn không có ý bắt lỗi lão. Đợi Lê Niệm đi rồi Ngự Thư Phòng quay lại nhịp điệu cũ, Đạt ở một bên sắp xếp, Lê Tấn thì chậm rãi xem tấu chương.

Chương 324. Hiệp định.