Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 327. Thị tẩm.
Cả buổi chiều, Lê Tấn làm việc miệt mài quên thời gian, rất nhanh trời đã tối, hắn gác lại công việc chuẩn bị rời Ngự Thư Phòng. Đỗ Khắc Hải căn đúng lúc này vào trong bẩm báo :" Bẩm bệ hạ, Thái Hậu vừa rồi có cho người tới chuyển lời."
Lê Tấn hỏi hắn :" mẫu hậu muốn ta tới Tú Hoa Cung sao ?"
Đỗ Khắc Hải đáp : " Dạ không phải, nương nương truyền rằng người ở Trúc Uyển đã tiến cung được gần tròn tháng rồi."
Lê Tấn nghe vậy liền hiểu ý tứ của Thái Hậu là muốn hắn sớm sủng hạnh cung nhân mới, bà đang trông ngày bồng cháu. Lê Tấn mỗi khi nghĩ đến tú nữ họ Trần tâm tư đều rất phức tạp, một bên hắn là khao khát gần gũi xem nàng ta chính là nàng, dùng đời này bù đắp cho kiếp trước, bên khác lại lo sợ đây là sự sắp đặt của vận mệnh, chờ khi hắn thực sự chìm đắm trong hạnh phúc bên nàng thì chuyện tương tự kiếp trước lại xảy ra. Cảm giác đau đớn, tuyệt vọng khi mất đi thật khiến người ta sống không bằng c·hết. Trầm ngâm rất lâu hắn vẫn quyết định cho truyền Trần Thị đến điện Bảo Quang thị tẩm đêm nay, nơi sâu xa trong lĩnh hồn hắn khao khát lại có được nàng cuối cùng vẫn chiến thắng sự sợ hãi.
**
Trúc Uyển vốn lạnh lẽo do không có người ở đã lâu một tháng trở lại đây lại toả ra sức sống khi ba vị tú nữ mới tiến cung sinh sống tại đây. Bởi chỉ có ba vị chủ nhân mới nên Trúc Uyển được chia khu rõ ràng, theo đó Trần Thị cùng người hầu cận ở tại dãy nhà hướng Đông Bắc, Đào Thị ở dãy hướng Tây Nam, Đỗ Thị ở hướng Đông Nam, dãy nhà hướng Tây Bắc vẫn bỏ trống.
Khác với các kịch bản thâm cung nội đấu thời hiện đại, ba vị tú nữ sống chung tương đối hoà thuận, thường rủ nhau uống trà trò chuyện, có xu hướng trở thành tỷ muội tốt. Đỗ Quỳnh Trang đã 17 xuân xanh, là người lớn tuổi nhất trong ba người vậy nên được xem là đại tỷ, Trần Thị Tùng cùng Đào Phi Yến cùng 16 tuổi xuân, tuy nhiên Trần Thị sinh trước vài tháng nên xếp thứ hai, Đào Thị xếp cuối.
Có được sự hoà thuận này một phần bởi vì nhập cung gần một tháng các nàng đều chưa được sủng hạnh, thậm chí mặt vua còn chưa nhìn thấy, bởi vậy đãi ngộ hay chức vị đều không có sự khác biệt. Ba tú nữ đều có phần bị chủ nhân hoàng cung lạnh nhạt đương nhiên dễ dàng làm bạn, hơn nữa các nàng tuổi tác tương đương, dễ dàng thân cận vì có nhiều chủ đề chung trong các cuộc trò chuyện.
Con người chính là vậy, khi mọi người có địa vị cũng như hưởng sự đãi ngộ kém như nhau rất dễ hoà thuận, tuy nhiên khi có địa vị cùng hưởng sự đãi ngộ có khác biệt hay tất cả đều có đãi ngộ đặc biệt cao thì lại khó mà chung sống hoà thuận, giống như câu nói cổ nhân đã sớm đúc kết "chung hoạn nạn dễ, chung phú quý khó".
Ngày hôm nay, đầu canh một có nội quan dẫn theo một nhóm thái giám tiến vào trong Trúc Uyển truyền lệnh bệ hạ khâm điểm Trần Thị tối nay hầu hạ tại điện Bảo Quang. Tin tức này giống như hòn đá ném vào mặt hồ đang yên ả, trong lòng các cô nương ở Trúc Uyển này mỗi người mang tâm tư khác nhau.
Đào Phi Yến có phần hờ hững, nàng có người trong lòng từ lâu, bởi vậy không muốn dâng hiến thân thể cho nam nhân nào khác dù cho người đó có là hoàng đế chăng nữa, bởi vậy tốt nhất cả đời vị kia đừng truyền nàng tới hầu hạ.
Đỗ Quỳnh Trang thì khác, nàng cảm thấy thất vọng khi người được chọn đầu tiên không phải mình. Xuất thân là con nhà huân quý đang trên đà xuống dốc Đỗ Thị mang trên vai hi vọng của cả nhà khi tiến cung, nàng luôn tâm niệm chỉ có đắc sủng thì Đỗ gia mới có cơ hội lật mình.
Trong khi đó Trần Thị nghe tin mình được chọn thị tẩm thì có chút lo lắng, bởi vậy cứ thấp thỏm không yên, bởi vậy biểu hiện khá lúng túng.
Thấy chủ tử nhà mình như vậy, Tiểu Liên tinh ý lén dúi túi tiền nhỏ vào tay áo nội quan truyền tin, nhỏ giọng :" công công mang theo tin vui tới, đây là chút tiền trà nước, xin nhận cho."
Nội Quan thấy đối phương hiểu chuyện như vậy cũng nhỏ giọng :" tạ ơn cô nương, chủ tử nhà cô nương phúc khí tràn đầy, tương lai sẽ là đại quý nhân trong cung, khi đó mong cô nương chiếu cố lão nô một hai."
Tiểu Liên đáp :" Nào có, nào có, công công là người bên cạnh hoàng thượng, về sau xin công công giúp đỡ chủ tớ chúng tiểu nữ nhiều hơn mới phải."
Đều là người hiểu chuyện, hai bên khẽ mỉm cười gật đầu với nhau. Tiếp sau đó Nội Quan để đám thái giám theo sau mang đồ vào phòng Trần Thị, tiếp đó giảng giải lại một lần quy củ thị tẩm cho chủ tớ mấy người cùng nghe.
Canh hai một khắc, Trần Thị ngồi võng được hai vị thái giám khiêng tới Bảo Quang Điện. Trước đó nàng đã tắm rửa sạch sẽ, mặc vào xiêm y được đặc biệt chuẩn bị từ trước.
**
Trong Bảo Quang Điện, Lê Tấn sau khi tắm rửa, dùng thiện đang ngồi uống trà đọc sách, trên tay hắn là một cuốn sách về địa chí các nước Đông Bắc Á như Triều Tiên, Oa Quốc, Lưu Cầu. Đây là một trong số những cuốn sách thuộc Vĩnh Lạc Đại Điển mà Cẩm Y Vệ chuyển về từ Yên Kinh cuối năm trước. Chính giữa canh hai hàng ngày là giờ hoàng đế bắt đầu nghỉ ngơi buổi tối, Lê Tấn buông sách trong tay tiến vào hậu điện, có mỹ nhân đang chờ hắn.
Trên Long Sàng, Trần Thị Tùng sớm đã nằm trong chăn, khi nghe tiếng bước chân ngày càng gần tim nàng đập càng lúc càng nhanh, nàng có chút căng thẳng trước lần đầu tiên của mình.
Sau khi được chọn tiến cung mẫu thân đã giảng giải chuyện nam nữ, tiến cung xong lại có nữ quan dạy bảo kỹ năng cùng quy củ trong cung đối với việc thị tẩm, bởi vậy nàng cơ bản đã nắm rõ lý thuyết. Dù đã biết rõ những gì cần chú ý cũng như những gì tiếp theo cần và phải xảy ra nhưng lòng nàng vẫn lo lắng lắm, vô tình nàng kéo chăn trùm tới trán khiến cho toàn bộ dung nhan bị che lấp, chỉ lộ ra mái tóc.
Lê Tấn tiến lại gần thấy vậy liền hiểu rằng tiểu cô nương thẹn thùng, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống dùng tay vuốt nhẹ mái tóc thơm mùi tinh dầu hoa bưởi của nàng. Hành động này của hắn khiến Trần Thị nằm trong chăn đang lo lắng như bị đ·iện g·iật, bỗng nàng kéo chăn trùm kín toàn thân, dù là tóc cũng không lộ ra, có thể nghe rõ hơi thở có chút gấp gáp.
Lê Tấn thấy vậy liền mỉm cười, biểu hiện này của nàng giống như chú thỏ trắng đang đứng trước sói già gian ác. Ê hèm, ví von như vậy có phần không được hay, hắn đường đường là hoàng đế được người đời vẫn tôn là Chân Long, nào có thể lại đem bản thân đi ví với c·h·ó sói.
Quay trở lại Long Sàng, Lê Tấn lên tiếng hỏi: "Sao nàng lại trốn, trẫm có đáng sợ vậy sao ?"
Trần Thị sau một chút thời gian đã bình tĩnh hơn, nàng từ từ ló đầu ra khỏi chăn, dùng ánh mắt lén lút nhìn về phía Lê Tấn, đôi mắt nàng đẹp vô cùng. Đối với Lê Tấn nó giống những vì sao ở trên bầu trời đêm vậy, lấp lánh, dịu mát, khiến hắn yêu thích ngắm nhìn mãi không thôi.
Cái nhìn chăm chú của của người đối diện khiến tim Trần Thị càng lúc càng đập loạn, gương mặt đỏ bừng, nàng mím môi không đáp lại câu hỏi trước đó.
Lê Tấn càng nhìn càng yêu thích, hắn cúi đầu toan hôn nàng một cái, chỉ là Trần Thị nhanh tay lại kéo chăn trùm kín đầu khiến hắn chỉ có thể lắc nhẹ đầu mỉm cười . Hắn nhẹ nhàng nói nhỏ :" Đừng sợ, trẫm cũng không phải hùm beo, sẽ không ăn nàng. Nếu nàng chưa sẵn sàng cho chuyện này trẫm cũng không mạnh mẽ cưỡng ép, bỏ chăn ra đi."
Trần Thị giống con thỏ nhỏ nghe sói nói sẽ không ăn thịt mình thì cảm thấy nghi ngờ, nàng lại từ từ kéo chăn xuống lộ ra gương mặt thanh tú, điểm nhấn là lúm đồng tiền nhỏ bên má phải.
Lê Tấn lúc này ngồi khoanh chân ở bên cạnh hắn nhìn nàng mỉm cười rồi vỗ nhẹ tay lên đùi mình khẽ nói :" Nàng thử gối đầu lên đây, trẫm cùng nàng nói chuyện."
Trần Thị lại mím môi, lông mày hơi nhíu lại như đăm chiêu điều gì đó, cuối cùng cũng quyết định làm theo lời đối phương.
Đợi đối phương gối đầu lên đùi mình, Lê Tấn mới lại hỏi tiếp :" Nàng tên Trần Thị Tùng, xuất thân Nhân Mục Trần Gia đúng chứ ?"
Trần Thị Tùng :" Vâng ạ, còn ngài là đương kim hoàng thượng sao?"
Sở dĩ hỏi như vậy là vì lần trước trên điện Kim Phụng nàng không dám nhìn thẳng, khoảng cách lại không gần thế này nên không thực sự nhớ rõ Long Nhan của bệ hạ.
Lê Tấn khẽ gật đầu đáp lại : đúng vậy, ta là hoàng đế hiện giờ, nàng còn gì muốn hỏi hay có suy nghĩ gì cứ thoải mái nói ra."
Trần Thị khẽ mím môi, tiếp đó hỏi :" nghe nói lần đầu tiên sẽ đau, chỉ là tiểu nữ không biết có đau nhiều hay không? Bệ hạ, ngài biết sao ?"
Lê Tấn khẽ sờ lên đầu nàng, hắn đáp :" Lần đầu tiên của nữ nhân đương nhiên sẽ có chút đau, đau nhiều đau ít phụ thuộc vào nam nhân cùng nữ nhân đó trải qua lần đầu, nếu nam nhân hành sự thô bạo thì nữ nhân sẽ rất đau đớn, ngược lại nam nhân hành sự nhẹ nhàng thì nữ nhân sẽ ít đau hơn."
Trần Thị lại hơi nhíu mày như suy tư điều gì, tiếp đó nàng hỏi :" bệ hạ, ngài sẽ nhẹ nhàng với tiểu nữ chứ ?"
Lê Tấn gật đầu khẽ đáp :" đương nhiên là vậy rồi." - Bản thân hắn là người sống hai đời, chuyện nam nữ đã trải qua với vài người con gái, trong đó trừ mối tình đầu kiếp trước còn lại hắn đều là nam nhân đầu tiên trong đời của các nàng. Đối với bất kỳ ai trong số họ hắn đều nhẹ nhàng trong lần đầu ân ái, đây là cách hành sự theo kinh nghiệm, hắn cho rằng làm vậy nữ nhân sẽ dễ dành vượt qua, từ đó không bị ám ảnh hay sợ hãi đối với chuyện nam nữ về sau.
Phía Trần Thị nghe được câu trả lời vẫn không tin tưởng lắm, nàng hỏi lại :" bệ hạ sẽ không lừa tiểu nữ đi ?"
Lê Tấn lúc này làm mặt nghiêm đáp rằng :" Quân vô hí ngôn".
Trần Thị lại mím môi, suy nghĩ gì đó khiến người nàng càng lúc càng nóng bừng, cuối cùng nàng nhắm nghiền mắt khẽ nói :" Vậy bệ hạ làm đi."
Lê Tấn nghe vậy tình thú nổi lên, hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, tay cũng không thành thật bắt đầu luồn vào trong chăn. Không lâu sau đó trong phòng tràn đầy cảnh xuân, thỉnh thoảng lại xen lẫn một chút âm thanh "ưm, a".
Đêm hôm đó đám nội quan ba lần thêm nước nóng cùng một lần mang cháo tổ yến vào trong tẩm điện để bệ hạ ăn đêm, có thể thấy đêm nay chủ tử của bọn họ đã tốn sức như thế nào.