Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 329. Tin tức.

Chương 329. Tin tức.


Sáng ngày mùng 4 Lê Tấn đang làm việc trong Ngự Thư Phòng thì Lê Niệm tới cầu kiến, hắn nhanh chóng cho gặp, trong đầu không ngừng suy đoán xem lão lại mang đến tin tức gì.

Lê Niệm báo lên tin tức đầu tiên :" bệ hạ, người của chúng ta ở Yên Kinh truyền tin về, nội dung là Đại Minh hoàng đế gần đây tin dùng hoạn quan Lưu Cẩn phê chuẩn tấu chương, có xu hướng muốn khôi phục chế độ Bỉnh Bút Thái Giám. Một nhóm các vị trọng thần trong triều đình Đại Minh trong tối ngoài sáng phản đối chuyện này, không khí trên miếu đường nước Minh ngày càng căng thẳng, dự báo sắp tới sẽ xảy ra chính tranh gay gắt."

Lê Tấn nghe vậy liền cảm thấy vui vẻ, trong trí nhớ của hắn thì Minh Triều là triều đại có nạn hoạn quan lộng quyền nhiều nhất trong lịch sử Trung Hoa. Trước thì có Vương Chấn, thời đại này của hắn đang sống thì có Lưu Cẩn, trăm năm sau thì có Ngụy Trung Hiền, nói không ngoa hoạn quan lộng quyền là một trong những nguyên nhân đẩy Đại Minh đi về hướng suy tàn. Hoàng Minh Tổ Huấn có lời răn dạy không được trọng dụng hoạn quan nhưng từ khi Minh Thái Tổ về trời thì con cháu đời sau của ông đã đem lời răn vứt sau đầu.

Chính Đức tin dùng Lưu Cẩn, tên họ Lưu này sớm muộn cũng làm loạn miếu đường nước Minh. Đối với Đại Việt đây là chuyện tốt, Lê Tấn vui lòng muốn thấy điều này diễn ra. Trong trí nhớ của hắn thì ở thế kỷ 21 Trung Quốc từng có phim về thời kỳ này, không nhầm thì họ Lưu kia m·ưu đ·ồ muốn soán đoạt giang sơn, chỉ là m·ưu đ·ồ chưa thành đã bị xử tử. Lịch sử ở kiếp trước có lẽ đã diễn ra như vậy, tuy nhiên hiện giờ có hắn ở đây, hắn sẽ không ngại giúp họ Lưu một tay, phương bắc càng loạn thì Đại Việt càng an ninh mà.Hắn hỏi Lê Niệm :" Chuyện kia đã an bài xong rồi chứ ?"

Lê Niệm nghe liền hiểu bệ hạ muốn hỏi gì, lão đáp: "bẩm bệ hạ, mọi chuyện đã an bài xong, bước đầu tiên của kế hoạch đã bắt đầu tiến hành."

Lê Tấn nhìn lão căn dặn :"" Tốt, ngươi phải khống chế tốt tiến độ, không thể để mọi chuyện tiến triển quá nhanh hoặc quá chậm, kế hoạch này còn liên quan đến đại kế của trẫm, quyết không thể có lầm. Rõ rồi chứ ?"

Lê Niệm chắp tay đáp :" tuân lệnh, thần sẽ luôn sát sao chuyện này, xin bệ hạ yên tâm."

Gương mặt lão vẫn lạnh băng nhưng trong lòng lão cảm thấy sợ hãi xen lẫn chút kích thích. Sợ là vì lão biết kế hoạch này của bệ hạ quá tàn độc, sẽ có rất nhiều người phải c·hết, không những thế nếu kế hoạch này chưa hoàn thành mà lộ ra thì đại hoạ có thể giáng xuống Đại Việt. Tuy nhiên việc được tham gia một kế hoạch lớn như vậy đủ khiến lão cảm thấy đời này sống không uổng, thậm chí lão còn có chút mong chờ thành quả nếu đại kế mà bệ hạ m·ưu đ·ồ có thể thành công sẽ vĩ đại đến nhường nào, dù rằng chưa được ngài bật mí nhưng lão chắc chắn đó hẳn là một bản kế hoạch vĩ đại, đơn giản vật dẫn của nó đã là một kế hoạch kinh thiên đến vậy kia mà.

Lê Tấn hài lòng với thái độ này của Lê Niệm, hắn lại chuyển chủ đề mả hỏi :" Chuyện phía nam thì sao rồi ?"

Lê Niệm đáp :" thần vẫn đang toàn lực thúc đẩy, tin rằng sẽ sớm có kết quả, thưa bệ hạ."

Lê Tấn trầm giọng :" chuyện này phải nhanh một chút, muộn nhất cuối tháng sau phải có tin báo về. Khanh rõ chưa ?"

Lê Niệm lại chắp tay :" thần đã rõ, khi trở lại nha môn thần sẽ truyền đi phía nam thêm một đạo mệnh lệnh, xin bệ hạ cho Cẩm Y Vệ thêm chút thời gian."

Lê Tấn biết việc mình giao cho Cẩm Y Vệ không dễ làm, tuy nhiên thời gian cũng không đợi hắn, bắt buộc phải thúc ép bọn họ như vậy. Tạm bỏ qua chuyện này, hắn lại hỏi chuyện khác:" tin tức nước ta mở cửa ngoại thương các nước lân bang phía tây và phía nam có phản ứng như thế nào ?"

Lê Niệm đáp :" sứ thần các nước đã sớm thông qua hệ thống điệp báo tại nước ta truyền tin về nước, vậy nên về cơ bản các nước đã nắm được tin này từ đợt trong tết. Theo tin tức của điệp báo của ta truyền về thì thương nhân các nước lân bang rất hào hứng trước thông tin này, không ít thương hành đang chuẩn bị tổ chức thương đoàn tới nước ta giao thương theo đường bộ và đường biển. Trong đó nhiệt tình nhất là thương nhân hai nước Xiêm La và Lạp Na."

Mọi chuyện coi như thuận lợi, Lê Tấn biết muốn thương nghiệp phát triển cần phải có thời gian, mục tiêu của hắn là trong năm nay có thể bước đầu thiết lập giao thương giữa thương nhân Đại Việt và các nước. Theo như tin tức hắn nắm được thì đầu tháng này đã có một số thương đội của Đại Việt bắt đầu lên đường tới các nước tiến hành giao thương, đương nhiên chỉ là những chuyến đi đầu tiên nên hàng hoá và tiền tài mang theo chưa nhiều, có thể xem là thăm dò mà thôi, đợi họ hưởng được ngon ngọt chắc chắn sẽ bỏ vốn nhiều hơn. Hắn còn một chiêu bài cuối cùng để thúc đẩy thương nghiệp phát triển, có lẽ cũng đến lúc nên sử dụng rồi. Vốn định đợi thêm nửa năm đến một năm, tuy nhiên đám người trong tôn thất gần đây vì phản đối việc thu thuế thương nghiệp với tất cả sản nghiệp của bọn họ mà có dấu hiệu đoàn kết lại cùng nhiều huân quý khác gây sức ép với hắn, đến thời điểm cần dùng chiêu này phá cục.

Tạm bỏ qua chuyện này, hắn lại hỏi vấn đề khác :" đám người Lương Đắc Bằng đến đâu rồi?"

Lê Niệm đáp :" đáng ra họ đã về tới từ cuối tháng trước, tuy nhiên cần ở lại cùng quan viên Quảng Châu giao tiếp chuyện giao thương nên chậm trễ lộ trình nửa tháng. Theo tin báo về thì hai ngày trước bọn họ đã tới ải Nam Quan, không có gì bất ngờ thì nửa tháng sau có thể về tới Đông Kinh."

Như vậy có lẽ giờ này đám người Lương Đắc Bằng đã qua Quỷ Môn Quan đặt chân lên đất Đại Việt, nhiệm vụ đi sứ coi như đã hoàn thành. Bọn họ đã về nhưng bên phía bắc vẫn còn một sứ đoàn khác của Đại Việt, Lê Tấn lại hỏi :" vậy còn đoàn của Nguyễn Quang Mỹ thì sao ?"

Lê Niệm lại báo cáo :" thưa bệ hạ, sứ đoàn do Nguyễn Thượng Thư dẫn đầu mấy hôm trước đã tới Bắc Trực Lệ, có lẽ cần một tháng nữa sẽ tới được Yên Kinh."

Tính toán một chút Lê Tấn thấy những gì muốn biết đã được biết, hắn không có gì muốn hỏi thêm, vậy nên liền nói :" khanh còn chuyện gì quan trọng muốn báo cáo nữa không ? Nếu không khanh có thể lui ."- Lê Niệm chắp tay hành lễ thêm lần nữa rồi lui đi.

Lê Tấn lúc này cầm ra một bản nội dung được hắn soạn trước lệnh cho Đỗ Khắc Hải cùng Đạt đem tới Hàn Lâm Viện để Hàn Lâm Viện Thừa Chỉ soạn thành chiếu, triều hội ngày mai hắn sẽ cho tuyên.

Đợi người đi rồi, trong thư phòng không còn người ngoài Lê Tấn mới ngửa đầu lên hỏi :" Tại sao lại là các ngươi, không phải sáng nay đến phiên Lão Hoạ Sĩ cùng Ma Đếm Tiền canh gác sao ?"

Tử trên xà nhà Nhị Nương Tử đáp :" bọn họ tạm thời không tới được, ta và Tứ Muội đến thay. Làm sao ? Tiểu chủ nhân, ngươi là ghét bỏ hai chúng ta ư ?"

Ảnh Vệ trực ban đều có quy củ, không có chuyện nhờ vả thay thế trường hợp khi chủ tử có lệnh cho Ảnh Vệ trực ban đi làm nhiệm vụ gì đó thì người khác tới thay. Nhìn chung tới phiên đều phải tới trực, trừ khi Ảnh Vệ đến phiên trực thực sự gặp chuyện gì đó khiến bản thân không thể bảo hộ chủ nhân thì mới có ngoại lệ không tới. Bởi vậy sự việc này lộ rõ có điều bất thường, Lê Tấn hỏi kỹ hơn :" Hai lão quỷ kia rốt cuộc làm sao rồi?"

Tứ Nương Tử thấy vậy liền thay lời đáp :" Lão Tam, Lão Lục đều thụ thương rồi, hiện Lão Đại đang điều trị cho bọn họ, cũng không biết lúc nào mới có thể hồi phục, chúng ta tới đây canh gác nên cũng chưa nắm được."

Lê Tấn cảm thấy nghi hoặc, hai lão quỷ kia cũng coi là cao thủ đỉnh cấp, ai có thể cùng lúc đả thương hai người bọn họ, đặc biệt là ở thành Đông Kinh này . Hắn hỏi: " Hai lão ấy lại chọc đến ai rồi ? Chẳng nhẽ bọn họ từng người đi tìm Vô Ưu quyết đấu sao ?"

Tứ Nương Tử đáp :" không phải, bọn họ là nghe ngươi nói lão thái giám trong Tố Hiên rất lợi hại có chút không phục, bởi vậy đêm qua đã kéo nhau đi Đông Cung một chuyến, lúc về thì cả hai đều bị nội thương không nhẹ."

Lê Tấn nghe vậy chỉ lắc đầu cười khổ, mấy lão quỷ này già đầu rồi tính khí còn như vậy, may mà họ là người của hắn nếu không đi chọc Lão Liêm không chỉ là chịu chút nội thương đơn giản vậy đâu.

Ở phía trên lúc này Nhị Nương Tử nói vọng xuống hỏi Lê Tấn :" Lão đầu kia tại sao lại ở Đông Cung ?"

Lê Tấn đáp :" không rõ". - Đây rõ ràng là câu trả lời qua loa, hắn không muốn tiết lộ chuyện của Lão Liêm cho ai, dù cho người hỏi có là đám Ảnh Vệ đời này tử trung với hắn cũng không ngoại lệ.

Nhị Nương Tử thấy tiểu chủ nhân không muốn nói cũng đành thôi, nàng cũng không thể ép buộc . Đương nhiên bằng kiến thức giang hồ của mình nàng đoán được lão Liêm là ai.

Lê Tấn nghĩ nghĩ một chút, lát sau sai người mang chút trà cống đến ban cho người trong Tố Hiên, xem như là bồi thường nhằm xoa dịu Lão Liêm.

Chương 329. Tin tức.