Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 332. An Vương âm thầm hồi kinh.
Mất khoảng một tháng để quy định mới được phổ biến rộng rãi tới mọi nơi trên khắp Đại Việt, cùng với đó tạo nên làn sóng dư luận rộng khắp.
Tại phía nam thành Đông Kinh, thường có học sinh Quốc Tử Giám tụ tập bàn tán, bọn họ với tư cách là học trò của Khổng Thánh khó mà nói lời ủng hộ với quy định mới của hoàng đế.
Thời gian này tại khu thành Đông, các thương gia giàu có lại khá vui vẻ khi nghe tin, không ít người thầm tính toán xem với quy mô kinh doanh cũng như số thuế hàng năm bản thân nộp cho triều đình thì sẽ được ban tước gì trong thời gian tới.
Trong khi dư luận đang tập trung vào quy định mới được ban ra thì ngày 22 tháng 3 An Vương âm thầm trở lại kinh thành. Vừa về tới hắn lập tức tiến cung xin gặp hoàng đế.
Lê Tấn nghe báo lại lập tức cho hắn tiến Ngư Thư Phòng gặp mặt. Huynh đệ nhưng cũng là quân thần, An Vương vào tới liền hành lễ theo quy củ. Lê Tấn nhanh chóng cho phép hắn đứng lên, kèm theo lời hỏi thăm :" Hoàng tẩu cùng điệt nhi của trẫm vẫn khoẻ chứ ? Bọn họ có cùng hồi kinh với ngươi không?"
An Vương đáp lại :" bọn hỏi đều khoẻ, ta lần này hồi kinh không muốn bị nhiều người chú ý, vậy nên không dẫn họ theo."
Lê Tấn có chút nghi hoặc, hắn hỏi :" rốt cuộc là có chuyện gì mà ngươi phải âm thầm về kinh tìm trẫm ?"
An Vương nhìn quanh một chút, tiếp đó nói ra tin tức :" Có người ở Tây Bắc ngầm xây dựng q·uân đ·ội, quy mô trên dưới 2 vạn nhân mã."
Lê Tấn tỏ vẻ ngạc nhiên, làm hắn bất ngờ không chỉ là đạo quân ở Tây Bắc mà là làm sao Lê Tuân lại biết chuyện này, phải biết vị đại ca này của hắn tị hiềm, luôn thu mình lại, hoàn toàn không nắm giữ tổ chức tình báo. Hắn hỏi :" Ngươi từ đâu biết được ?"
Lê Tuân không giấu diếm :" Bạch Vệ vô tình phát hiện."
Lê Tấn nghe xong liền hiểu, Bạch Vệ trước đây được phụ hoàng cũng như tam đệ hắn trọng dụng, giờ phải đi theo chủ mới canh giữ hoàng lăng, không cam lòng mãi im lặng như vậy nên muốn dùng tin tức này thể hiện giá trị của mình, mong được hắn thu dụng. Đã vậy tin tức này hoàn toàn đáng tin, tính toán một chút hắn đoán được gì đó. Lập tức quay ra hỏi :" Là vị hoàng thúc kia của chúng ta sao?"
Lê Tuân khẽ gật đầu, hắn biết nhị đệ của mình đã đoán được việc do ai làm. Không quên hỏi lại :" Ngươi định làm thế nào ?"
Tây Bắc có vị trí chiến lược vô cùng quan trọng, nếu Lữ Côi Vương có hai vạn đại quân ở đây thì uy h·iếp sẽ không nhỏ. Một khi trong triều có biến hoặc kinh thành lơi là phòng thủ thì nhánh quân này hoàn toàn có thể men theo sông lớn đánh úp Đông Kinh. Chưa hết, Tây Bắc có vị trí chiến lược quan trọng, nhỡ may vị hoàng thúc kia chạy lên chốn này cầm binh tự trọng thì triều đình biết phải làm sao. Phải biết đám thủ lĩnh các tộc Tây Bắc khi đó sẽ ủng hộ Lê Bình, bọn họ sẽ mong nội bộ Đại Việt r·ối l·oạn, nhân cơ hội đó tách khỏi tầm kiểm soát của Đông Kinh. Vi- xun cùng Chính Đức đế cũng sẽ không ngồi yên, bọn họ sẽ giúp đỡ nhánh quân phản loạn việc này phù hợp với lợi ích của Đại Minh và Ai Lao. Vấn đề này phải nhanh chóng giải quyết, tuy nhiên phải làm sao cho khéo, một lần xử lý gọn gẽ. Lê Tấn bắt đầu vạch ra một kế hoạch sơ bộ trong đầu.
Sau một hồi lâu trầm tư suy tính, hắn quay ra nói với Lê Tuân :" Yên tâm, chuyện này trẫm sẽ sớm giải quyết."
Nghĩ một chút, hắn cảm thấy Bạch Vệ năng lực không tệ, lần này cũng đã lập được công lớn . Sau khi cân nhắc vài góc độ, hắn quyết định :" Trẫm muốn ngươi thay trẫm thu dụng Bạch Vệ, tiền lương cần thiết trẫm sẽ cung cấp."
Lê Tuân vẻ mặt lập tức thay đổi, vội vàng đáp lời " Vậy không ổn, không ổn đâu. Ngươi muốn thì đi mà thu nhận bọn họ, đừng có kéo ta vào."
Lê Tấn gắt lên :" trẫm không thương lượng với ngươi, trẫm lấy tư cách là hoàng đế ra lệnh cho ngươi đi làm."
Lê Tuân bỗng gương mặt xám xịt, hắn không ngờ người đối diện lại chơi bài này, cuối cùng chỉ có thể chắp tay nhận lệnh.
Dù không muốn nhưng cũng đã nhận việc, Lê Tuân muốn biết rõ chi tiết nhiệm vụ mà hoàng đế đệ đệ giao cho mình cùng Bạch Vệ.
Lê Tấn muốn dùng Bạch Vệ song song với Cẩm Y Vệ, một ám một minh. Cẩm Y Vệ năng lực mạnh nhưng ai cũng biết nó là tai mắt của hoàng đế, luôn sẽ có sự đề phòng. Bạch Vệ thì khác, họ đã biến mất khỏi tầm mắt của thiên hạ hơn một năm nay, có thể âm thầm làm việc mà không gây chú ý. Về an bài nhiệm vụ thỉ hắn muốn Bạch Vệ tập trung cài cắm người vào các thế lực chống đối hắn ở trong nước, thu thập tình báo, hoàn toàn bỏ qua các nước lân bang, phạm vị hoạt động nhỏ hơn Cẩm Y Vệ. Bạch Vệ cũng không liên lạc trực tiếp với hắn mà sẽ thông quan Lê Tuân nhận lệnh cùng báo cáo công việc.
Lê Tuân lại có băn khoăn, hắn ở phía nam nhậm chức, cách kinh thành mấy trăm dặm, làm sao có thể giữ liên lạc thông suốt.
Lê Tấn bảo hắn không cần lo, chuyện này hắn đã có tính toán, sẽ có người đảm nhiệm việc truyền lại tin tức giữa Đông Kinh và Hoằng Tĩnh.
Vấn đề này coi như tạm qua, Lê Tuân lúc này chuyển chủ đề :" quy định ban thưởng tước vị cho thương nhân gây dư luận rất lớn, ngươi rốt cục tính toán gì mà lại làm vậy ."
Lê Tấn biết đại ca lo lắng hắn bị Nho sĩ khắp thiên hạ phản đối, hắn cũng ý thức được phiền phức mà mình có thể gặp phải, tuy nhiên vì bản thân cũng như Đại Việt hắn phải làm vậy. Đại ca đã muốn biết thì hắn không ngại bật mí một chút. Hắn bắt đầu bằng một câu hỏi :" đại ca, ngươi biết ẩn hoạ lớn nhất của vương triều chúng ta là gì không ?"
Lê Tuân nghĩ một chút rồi đưa ra câu trả lời :" Là huân quý, quan lại sở hữu ruộng đất ngày càng nhiều trong khi nông dân có ruộng cày thì càng ngày càng ít đi."
" Đúng vậy, là sát nhập ruộng đất. Ngươi có bao giờ nghĩ tại sao lại xảy ra chuyện này ?" - Lê Tấn lại hỏi.
Lê Tuân khẽ than nhẹ :" lòng tham vô đáy a, có bao nhiêu sản nghiệp nhóm người đó đều không biết đủ, cổ kim đều là như vậy."
Lê Tấn khẽ gật đầu nói :" Đúng là có một nhóm người bị lòng tham thúc đẩy, tuy nhiên có nhiều người cũng là bất đắc dĩ. Nhà quyền quý đa số đông con nhiều cháu, đã thế đám con cháu đều lớn lên trong nhung lụa, quen hưởng thụ cuộc sống xa xỉ. Để đảm bảo cho đám con cháu mãi được thụ hưởng cuộc sống như vậy thì các nhà chỉ có cách không ngừng gia tăng sản nghiệp, họ cần có nhiều khoản thu nhập hơn theo từng năm.
Trước đây thương nghiệp chỉ hạn chế trong nước, dù cho muốn đầu tư kinh thương cũng khó mà phát triển. Đơn giản miếng bánh đã sớm bị chia hết, dù cố gắng cũng khó mà tăng thêm lợi nhuận. Các gia đình quyền quý chỉ có thể đánh chủ chú ý sang ruộng đất, họ tìm mọi cách để điền sản trong tay mình ngày càng nhiều hơn.
Trẫm sau khi thượng vị đề ra chính sách khuyến thương, mở cửa buôn bán với nước ngoài, mục đích muốn cho các nhà quyền quý thấy được tiềm năng phát triển của thương nghiệp để họ chuyển hướng sang kinh thương thay vì chăm chăm m·ưu đ·ồ đất đai của nông dân, từ đó hoà hoãn mâu thuẫn ruộng đất trong xã hội.
Tuy nhiên như vậy vẫn chưa đủ, kinh thương thường có rủi ro, nhiều gia tộc quyền quý vẫn cảm thấy nắm giữ ruộng đất hàng năm thu địa tô vẫn an toàn hơn, đặc biệt là những nhà cảm thấy con cháu không thực sự có tài kinh doanh.
Trẫm suy tính mọi điều mới đề ra quy định mới này. So với tiền tài thì các nhà quyền quý để tâm hơn đến tước vị, không có tước vị thì bọn họ đâu còn là quyền quý. Kinh thương nộp thuế bằng tiền đồng có thể nhận ban thưởng tước vị trong khi nắm giữ ruộng đất không có đãi ngộ này, chỉ cần so sánh thiệt hơn trẫm tin bọn họ sẽ chấp nhận rủi ro để tham gia kinh thương.
Chưa hết, thương nghiệp phát triển sẽ kéo theo sự mở mang các nghề thủ công, từ đó tạo ra nhiều việc làm, giải quyết sinh kế cho một bộ phận dân chúng bị mất đất trồng trọt. Dân chúng có thể sống được, vậy họ sẽ không làm loạn, vương triều họ Lê ta mới có thể tiếp tục kéo dài."
Lê Tuân hiểu rồi, lão tam đây là không ngại bị đám người đọc sách trong thiên hạ phản đối cũng quyết ban hành quy định mới, cốt cũng vì đại kế kéo dài tồn vong vương triều. Là đại ca của hắn, cũng là thân vương đương triều, Lê Tuân ủng hộ hoàng đế đệ đệ.
Tạm gác lại chủ đề này, nhân tiện gặp mặt đại ca Lê Tấn muốn biết tiến độ xây dựng của cảng Hoằng Tĩnh thế nào rồi.
Lê Tuân báo cho hoàng đế đệ đệ cảng biển cơ bản đã sẵn sàng đón tàu buôn của thương gia nước ngoài cập bến. Âu tàu, cửa hàng, kho bãi đều có đủ mặc dù chưa nhiều. Quá trình kiến thiết vẫn diễn ra liên tục, có thể nói bộ mặt khu cảng biển đang thay đổi từng ngày.
Như nhớ ra điều gì, Lê Tuân hỏi đệ đệ :" Nghe nói ngươi ra tay với sản nghiệp của Tứ Hoàng Thúc khiến thúc ấy tổn thất không nhỏ. Đều là người một nhà, nếu được thì bỏ qua đi."
Tứ Hoàng Thúc trong lời của hắn là Đường Vương, sự việc sòng bạc của Đường Vương bị Cẩm Y Vệ bắt bớ, thu giữ không ít tiền tài đã gây xôn xao dư luận thời gian trước.
Đường Vương hẳn là giận dữ vì hoàng đế không nể mặt mũi của lão. Lê Tấn thực không quan tâm mặt mũi của hoàng thúc, hắn nói :" dù sao Tứ Thúc cũng sở hữu gia sản bạc triệu, ta gõ một chút cũng chỉ khiến thúc ấy mất một cái móng tay. Ngươi muốn quản chuyện này ư ?"
Lê Tuân nghe vậy chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện này đúng là hắn quản không được. Chuyện cần nói đã nói, hắn từ chối lời mời ở lại dùng cơm của hoàng đế đệ đệ, lặng lẽ xuất cũng, âm thầm trở lại phía nam.
Đại ca đi rồi, Lê Tấn bắt đầu ăn bài công việc, đầu tiên hắn lệnh cho Quỷ Lười đi mang Doãn Quốc Thiện tiến cũng, đồng thời cho Đỗ Khắc Hải đi triệu Lê Niệm tới nghe sai xử.