Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 333. Cứ làm đi, đến đâu thì đến.

Chương 333. Cứ làm đi, đến đâu thì đến.


Mệnh lệnh ban ra, rất nhanh Lê Niệm được triệu tới Ngự Thư Phòng, Lê Tấn vừa gặp đã đập bàn quát lớn :" Lê Niệm, ngươi nói cho trẫm chức Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ này ngươi còn muốn làm nữa hay không ?"

Lê Niệm đang chuẩn bị hành lễ thì bị hỏi vậy ngẩn ra một lúc, lão không hiểu bệ hạ tại sao lại nổi trận lôi đình, bản thân lão lại đã mắc lỗi gì. Dù không rõ tại sao nhưng bệ hạ vì ngươi mà tức giận nghĩa là ngươi có tội.

Lê Niệm vội vàng quỳ gối, dập đầu nhận lỗi :" Thần có tội, xin bệ hạ bảo trọng long thể." - Ý tứ rất rõ ràng, lão có lỗi gì xin cứ từ từ hỏi tội, hoàng thượng chớ nóng giận hại thân.

Lê Tấn lại quát :" Hai vạn thanh chiến đao đang treo trên lơ lửng trên đầu, bất kỳ lúc nào cũng có thể đánh úp kinh thành, vậy mà Cẩm Y Vệ các ngươi không hề hay biết. Chẳng lẽ phải đợi đối phương đánh tới hoàng cung, đem cái đầu trên cổ trẫm gỡ xuống các ngươi mới phát hiện ư ? Ngươi nói trẫm có thể không tức giận sao ?"

Lê Niệm nghe xong lòng kính hãi, lão không rõ chuyện cụ thể thế nào nhưng theo lời bệ hạ thì vấn đề quả thực nghiêm trọng. Qua một hồi lâu, đợi Lê Tấn có vẻ bớt giận lão mới tâu :" xin bệ hạ cho thần được tỏ tường".

Lê Tấn trầm giọng nói cho lão tin tức :" Có người ngầm tổ kiến q·uân đ·ội, nhân số lên tới hai vạn, âm thầm thao luyện binh mã tại Việt Yên."

Lê Niệm nghe xong hơi nhíu mày, trong đầu nhanh chóng phân tích. Trước tiên Việt Yên thuộc phủ Gia Hưng, nằm ở phía nam Hưng Hoá, vùng này trong phạm vi ảnh hưởng của nhà họ Hà, vậy Hà Gia khó tránh khỏi có liên quan. Tuy nhiên hai vạn là con số lớn, nhà họ Hà không đủ tài lực xây dựng cùng duy trì đội quân đông đảo như vậy. Thế nên chỉ có hai khả năng :

Thứ nhất là chư tộc Tây Bắc âm mưu làm loạn, cùng nhau hợp lực tổ kiến đại quân, chờ đợi thời cơ tạo phản. Khả năng này không lớn, bởi nhẽ để làm được việc này cần một liên minh thống nhất giữa các thế lực, hiện nay Tây Bắc không có nhân vật có đủ uy tín để làm thủ lĩnh đứng ra liên hợp mấy dòng họ lớn ở đất ấy lại với nhau.

Đã thế chỉ còn khả năng thứ hai là có thế lực miền xuôi nhận sự giúp đỡ của nhà họ Hà lén xây dựng q·uân đ·ội trên vùng cao.

Nhớ đến việc Lữ Côi Vương cùng Lê Bưu từng hợp tác với nhà họ Hà b·uôn l·ậu muối, Lê Niệm liền hiểu ra vấn đề. Lão tâu : " Xin bệ hạ cho thần thêm chút thời gian, sau khi trở về thần lập tức cho người đi tra chuyện này, trong vòng 10 ngày chắc chắn sẽ báo lên chi tiết."

Tức giận thì tức giận, tuy nhiên Lê Tấn biết vị trí Chỉ Huy Sứ của Cẩm Y Vệ hiện giờ không có ai thích hợp hơn Lê Niệm, bản thân hắn cũng dùng quen người này, thực không có ý muốn thay đổi. Vậy nên chỉ có thể trách mắng một chút cho hả giận, rồi đâu lại vào đấy. Thời gian 10 ngày hắn đương nhiên là cho Cẩm Y Vệ.

Hắn lại quay sang hỏi :" Sứ đoàn hiện về tới đâu rồi ?" - Hỏi như vậy là vì đoàn người của Lương Đắc Bằng được dự trù sẽ về tới Đông Kinh từ mấy ngày trước nhưng hiện giờ vẫn chưa thấy người. Sở dĩ có sự chậm trễ này là vì đầu tháng vùng Đông Bắc có đợt mưa to bất thường trong thời gian vài ngày, nhiều đoạn đường núi bị s·ạt l·ở gây cản trở hành trình.

Lê Niệm đáp : " bẩm bệ hạ, sứ đoàn đã về tới phủ Từ Sơn, không có gì bất ngờ thì hai ngày sau có thể có mặt tại kinh thành."

Không còn vấn đề gì nữa, Lê Tấn cho phép lão lui đi, trước đó không quên căn dặn vài điều.

**

Sau khi Lê Niệm rời đi nửa canh giờ thì Lão Quỷ Lười trở lại hoàng cung, đương nhiên là mang theo Doãn Quốc Thiện trong tình trạng hôn mê.

Mất một chút thời gian để họ Doãn tỉnh lại, khi nhận ra nơi mình đang có mặt lão lập tức quỳ gối hành lễ. Cũng lâu rồi lão chưa được vị kia triệu đến, không rõ ngài lại có gì muốn sai xử.

Lê Tấn đi thẳng vào vấn đề, hắn hỏi :" nói thử xem thời gian này ngươi đã giúp trẫm kiếm được bao nhiêu tiền ?"

Doãn Quốc Thiện đáp :" bẩm bệ hạ, tháng này thảo dân chưa kết sổ, còn tính tới tháng trước phần tiền lời của bệ hạ khoảng hơn 18 vạn quan, trong đó riêng việc làm ăn của Hoan Lạc Viên đóng góp hơn 12 vạn."

Lê Tấn nghe xong có chút bất ngờ, Hoan Lạc Viên chỉ mới mở lại mấy tháng, lợi nhuận nhiều như vậy có chút không thích hợp. Tò mò liền hỏi :" nói xem thử Hoan Lạc Viên đây là xảy ra chuyện gì ?"

Họ Doãn đáp :" bẩm bệ hạ, sở dĩ lợi nhuận khá như vậy là vì cuối năm vừa rồi có khoa thi, lượng người đổ về kinh thành nhiều, việc làm ăn cũng vì vậy mà tốt hơn. Thêm vào đó đầu tháng trước có vài thương nhân Ava mới tới kinh thành, bọn họ thường xuyên lui tới Hoan Lạc Viên vui chơi, ra tay rất rộng rãi."

Lê Tấn nghe xong lại càng nghi hoặc, thương nhân Ava tại sao tháng trước đã tới rồi. Tin tức Đại Việt mở cửa giao thương mới chỉ truyền đi mấy tháng, theo lý không thể xảy ra chuyện này. Ava là đô thành của Miến Điện, khoảng cách với Đông Kinh có mấy ngàn dặm, đã thế đường xá còn không dễ đi. Dù cho đám thương nhân này vừa nhận được tin đã khởi hành từ hồi trong tết cũng chưa thể tới được Trấn Ninh chứ đừng nói là Đông Kinh. Hắn hỏi họ Doãn :" ngươi có nghe ngóng được bọn họ là từ đâu đến không ?"

Họ Doãn Đáp :" Dạ, thảo dân được biết bọn họ từ Brai Nagara qua đất của mấy tiểu quốc người Chiêm vào nước ta từ đường Quảng Nam thưa bệ hạ."

Lê Tấn nghi hoặc hỏi tiếp :" Brai Nagara là nơi nào ?"

Doãn Quốc Thiện cũng không biết cụ thể, lão gãi đầu đáp :" thảo dân cũng không biết đó cụ thể là chỗ nào nhưng nghe bọn họ kể thì đó là một thành trấn của người Chân Lạp."

Nói vậy thì có thể đám thương nhân Ava này trên đường từ Chân Lạp tới buôn bán với mấy tiểu quốc người Chiêm nghe được tin tức nên đã quyết định tới Đông Kinh thử vận may. Việc họ có mặt tại Đông Kinh từ tháng trước có thể lý giải được.

Tạm bỏ qua vấn đề này, Lê Tấn lại hỏi :" đám người đó ra tay hào phóng vậy, chẳng nhẽ thương đội của bọn họ rất lớn, mang theo rất nhiều của hàng hoá, vàng bạc tới Đại Việt ư ?"

Họ Doãn đáp :" Dạ không phải, thưa bệ hạ. Thương đội của bọn họ chỉ có mấy thương nhân cùng với trên dưới trăm tên tùy tùng, hàng hoá, vàng bạc mang theo cũng không phải rất nhiều. Sở dĩ bọn họ có thể chi tiêu hào phóng như vậy là vì bọn họ mang theo một nhóm đồ ngọc khí có phẩm chất tốt, giá trị thị trường cực cao. Theo thảo dân được biết thì chỉ riêng buôn bán đồ ngọc khí đã giúp bọn họ thu về mấy chục vạn quan tiền."

Nghe đến đây Lê Tấn liền hiểu, Miến Điện nổi tiếng là nơi có nhiều mỏ đá quý, đặc biệt là Ngọc. Mấy thế kỷ sau các mỏ trên đất Myanmar vẫn là nơi cung cấp lượng lớn vật liệu ngọc thô cho thị trường thế giới. Đám thương nhân kia từ Ava đến không khó lý giải bọn họ sẽ mang theo một nhóm hàng chất lượng cao, chênh lệch giá cả đồ ngọc tại Đông Kinh so với quê nhà của bọn họ khẳng định gấp hàng chục lần, thu được món lời lớn nên việc họ vung tay ăn chơi là chuyện bình thường.

Tạm gác lại hiếu kỳ, Lê Tấn nói với họ Doãn :" trẫm có chuyện muốn giao cho ngươi đi làm."

Doãn Quốc Thiện chắp tay :" bệ hạ cứ việc sai xử, thảo dân xin tuân lệnh đi làm."

Lê Tấn nói ra kế hoạch của mình :" ngươi đi phía nam một chuyến, trẫm cấp cho ngươi 10 mẫu đất tại cảng Hoằng Tĩnh, hãy dựng lên một Hoan Lạc Viên ở đó. Ngoài đất ra, trẫm cấp thêm cho ngươi 5 vạn quan tiền, thiếu đâu ngươi tự bù vào, lợi nhuận chỗ đó chia 7-3. Rõ rồi chứ ?"

Họ Doãn nghe xong liền hiểu hoàng thượng lại muốn cùng mình làm ăn, chỉ là tính toán một chút thì có phần khó làm. Từ năm ngoái đến năm nay khắp nơi trên Đại Việt đều đầu tư xây dựng, giá cả vật liệu, lương nhân công xây dựng đều bị đẩy lên gấp rưỡi, thậm chí gấp đôi so với cách đây 2-3 năm. Giờ muốn xây dựng một khu ăn chơi như Hoan Lạc Viên tối thiểu phải tốn 15 vạn quan, đó là chỉ tính chi phí xây dựng. Chưa hết, sau khi xây lên còn cần một khoản vốn ban đầu để nó có thể đi vào hoạt động, sơ sơ phải bỏ thêm 5 vạn quan. Tổng cộng rơi vào khoảng 20 vạn quan, bệ hạ lại chỉ chịu bỏ có 5 vạn, số còn lại lão phải tự bù vào.

Doãn Quốc Thiện lúc này đâu có nhiều tiền mặt trong tay vậy chứ, việc làm ăn của Hoan Lạc Viên cũng như Xổ Số Đông Kinh đúng là tốt thật, tiền lời lão được chia cũng không ít, bệ hạ gần một năm này kiếm về 18 vạn thì lão cũng thu lời gần 9 vạn quan. Nhưng mà lão còn phải chu cấp cho đám huynh đệ, chi trả những khoản vay đầu tư lúc đầu, cơ bản chưa có hết nợ. Lão đào đâu ra 15 vạn đầu tư chỗ mới, đã thế tỉ lệ chia lợi nhuận vẫn bất công như vậy, chỉ nhận 3 thành lợi nhuận lão cảm thấy mình quá thiệt thòi.

Lê Tấn thấy đối phương chậm đáp lời mình, hắn trầm giọng hỏi :" làm sao, ngươi không muốn ?"

Doãn Quốc Thiện vội đáp :" Thảo dân nào có, được ra sức cho bệ hạ là vinh hạnh của thảo dân. Chẳng là thảo dân lực bất tòng tâm thưa bệ hạ."

Lê Tấn lại hỏi tiếp :" Cớ sao ngươi lại nói vậy ?"

Họ Doãn đáp :" Thảo dân tài lực không đủ, muốn làm cũng khó, thưa bệ hạ."

Lê Tấn vặn hỏi :" không đủ tiền không biết đi vay sao ? Lúc trước mua lại Hoan Lạc Viên không phải ngươi cũng vay tiền đầu tư ?"

Họ Doãn than nhẹ :" haiz! Khoản nợ lần trước thảo dân vay đầu tư vào Hoan Lạc Viên còn chưa có trả hết, giờ muốn vay khoản mới nào ai cho vay."

Lê Tấn đã hiểu vấn đề, hắn hỏi đối phương :" Ngươi cần vay bao nhiêu tiền thì đủ ?"

Họ Doãn đáp :" Theo thảo dân tính toán thì khoảng 15 vạn, thưa bệ hạ."

Suy tính một chút, Lê Tấn đưa ra phương án :" trẫm cho ngươi vay 15 vạn, lãi suất một năm 5 thành. Được rồi chứ ?"

Họ Doãn trong lòng thầm mắng vị đối diện tâm đen, trên thị trường hiện quy định giờ lãi suất chỉ có 2 thành, dù có thêm phụ phí bảo hiểm cũng chỉ tới 3 thành, vậy mà bệ hạ tính lão tới 5 thành tiền lãi. Dù không thực thoải mái nhưng bệ hạ đã làm nói mức này lão cũng chỉ có thể đồng ý, trong lòng tự nhủ cứ làm đi, đến đâu thì đến.

Mục đích đã đã được, Lê Tấn không có ý định mời họ Doãn ở lại ăn cơm, hắn ngẩng đầu gọi Lão Quỷ Lười đem người trả về Tây Nhai.

Chương 333. Cứ làm đi, đến đâu thì đến.