Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 338. Mưu tính.
Đông Kinh những ngày đầu tháng 5 nhộn nhịp người đến kẻ đi, Phủ Nghĩa Quận Công cũng tấp nập người ra vào hơn thường lệ, đa số mọi người mang theo tâm trạng không mấy vui vẻ khi vào phủ, lúc trở ra sắc mặt cũng chẳng khá khẩm hơn. Người tới lui đều là thành viên hai nhà Trịnh-Nguyễn tại kinh thành, song song với những lần tới lui này là uy tín của Nghĩa Quận Công ngày càng xuống thấp, xu thế này khó mà lão giữ vững được vị trí người cầm lái phe phương nam thế tộc.
Chiều ngày mùng 9, hoàng đế trong Ngự Thư Phòng làm việc, Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Lê Niệm mang tới một phần báo cáo. Nội dung trong đó khẳng định mỏ vàng vừa phát hiện ở Quảng Nam vốn thuộc sở hữu của nhà họ Nguyễn, hơn hai trăm người bị quan quân vây g·iết kia cũng chẳng phải dư nghiệt Chiêm Thành mà là quáng nô.
Lê Tấn xem xong, lại xâu chuỗi với những gì diễn ra gần đây trong Phủ Nghĩa Quận Công liền có thể đoán ra vài điều.
Trước tiên là Lữ Côi Vương mong muốn sớm hồi kinh, bản thân lão đang phụng mệnh xuôi nam tìm kiếm mỏ vàng, chưa tìm thấy không thể hồi kinh phục mệnh. Chuyện Quảng Nam có vàng là điều chắc chắn, quan trọng là các mỏ này nằm trong quyền kiểm soát của nhà họ Nguyễn, Lữ Côi Vương muốn nhà họ Nguyễn nhường ra lợi ích giúp bản thân đạt được mục đích, tuy nhiên nào có dễ vậy.
Hai bên hẳn đã thương lượng mấy tháng thời gian, cuối cùng Lữ Côi Vương đưa ra cái giá đủ lớn khiến Nguyễn Hữu Vĩnh động tâm.
Thái Sư nhân cơ hội này thiết lập ván cục, đầu tiên xin lui về quê dưỡng lão, bỏ lại vị trí người cầm lái phương nam thế tộc trong triều cho Nghĩa Quận Công. Tiếp theo, ngay khi rời khỏi kinh thành Thái Sư đã ngầm hạ lệnh cho người chủ sự ở Quảng Nam phối hợp cùng Lữ Côi Vương diễn một vở kịch.
Lữ Côi Vương vừa tìm thấy mỏ vàng, vừa tiêu diệt tàn dư Chiêm Thành, chính tích có, chiến công cũng có luôn. Đây là tiền vốn để ngày sau lão tranh đấu quyền lực trong triều.
Mà bên kia quan Thái Sư đạt được lợi ích còn lớn hơn. Trước tiên phải khẳng định đa số thành viên chủ chốt của hai nhà Trịnh-Nguyễn sẽ không bằng lòng nhường ra mỏ vàng hiệp trợ Lữ Côi Vương hồi kinh, dù cho đối phương có hứa hẹn điều gì đi chăng nữa. Đơn giản lợi ích từ mỏ vàng là nhìn thấy được, hàng năm họ đều được chia phần, con số còn không ít. Trong khi đó những lợi ích mà đối phương hứa hẹn còn rất xa xôi, thậm chí là hư huyễn, nào có gì đảm bảo đối phương có thể giành được ngai vàng. Bởi vậy Thái Sư dù nhận lời giúp Lữ Côi Vương nhưng không thể đè xuống ý kiến của các thành viên còn lại của hai nhà Trịnh Nguyễn, nếu cố chấp lão sẽ trở thành mục tiêu bị mọi người công kích. Suy tính cẩn thận lão quyết định bày cục để Nghĩa Quận Công thế mình gánh mọi chỉ trích. Như vậy vừa có thể thực hiện thoả thuận với Lữ Côi Vương, vừa tiện thể đả kích uy tín của Nghĩa Quận Công, tạo điều kiện thuận lợi để nhân tuyển thực sự mà lão lựa chọn có thể bước ra kế thừa vị trí thủ lĩnh phương nam thế tộc.
Nghĩ thông suốt Lê Tấn chỉ biết thầm than " đúng là gừng càng già càng cay". Nghĩa Quận Công lúc này hẳn là không dễ chịu đi, hắn chờ xem vị này làm thế nào ứng phó hay cứ thế chịu Thái Sư bài bố.
Còn một vấn đề nữa hắn cần quan tâm là rốt cuộc Lữ Côi Vương đã dùng điều kiện gì khiến Thái Sư đồng ý trợ giúp lão hồi kinh, điều này rất quan trọng, nắm được điểm mấu chốt này có thể giúp hắn tiến thoái tự nhiên khi đối phó với nhà họ Nguyễn.
Quay lại câu chuyện, hắn quay qua hỏi Lê Niệm :" trẫm nhớ ngươi từng an bài người đi phía nam, kết quả thế nào rồi ?"
Lê Niệm nghe vậy liền biết là chuyện gì, lão đáp :" bẩm bệ hạ, người của thần đã gia nhập thành công, chỉ là hiện chưa vào được vòng tròn hạch tâm, tình báo hắn cung cấp chưa thực sự có nhiều giá trị, cần thêm chút thời gian để hắn lấy được lòng tin, trở thành tâm phúc của người đó."
Lê Tấn biết chuyện cài cắm người bên cạnh kẻ địch không thể vội vàng, vậy nên không hối thúc. Hắn chuyển chủ đề :" Tình hình ở Tây Bắc đã nắm rõ rồi chứ ?"
Lê Niệm đáp :" bẩm bệ hạ, Cẩm Y Vệ chúng thần đã điều tra kỹ càng, tất cả thông tin đều đã nắm được tỉ mỉ, người của thần vẫn tiếp tục theo sát, bất kỳ động tĩnh gì ở trên vùng cao đều có thể nhanh chóng truyền tin trở về."
Lê Tấn liền khen "tốt" tiếp đó rút từ trong một hộp phía sau ra một phong bao màu đỏ, nhìn qua còn tưởng là bao lì xì đưa tới trước mặt, lại lệnh cho Lê Niệm mang về xem, y như trong đó mà làm.
Lê Niệm tuân lệnh rời đi, mang theo phong bao màu đỏ chứa nhiệm vụ mới mà lão được giao.
***
Trung tuần tháng năm, trong khi nông dân Đại Việt đang chăm chỉ thu hoạch vụ Chiêm thì vào ngày 18-5 một thương đoàn lớn đặt chân tới Đông Kinh. Có tới gần ba ngàn người ngựa, mang theo lượng lớn hàng hoá, tiền tài. Điểm đặc biệt khiến dân chúng chú ý là tân nhiệm Công Bộ Thị Lang Trịnh Duy Sản dẫn theo một số quan viên đích thân ra đón bọn họ từ ngoài cổng thành. Sở dĩ có chuyện này là vì đây là thương đoàn tới từ Đại Minh, nhóm thương nhân này mang theo quan điệp của Minh Triều tới phía nam tiếp nhận cửa hàng, bắt đầu buôn bán ở Đại Việt.
Sự tiếp đón của Đại Việt giành cho thương đoàn phải nói là long trọng, ngoài việc Thị Lang nhất bộ ra thành tiếp đón thì tối hôm đó đích thân đương kim bệ hạ mở tiệc chiêu đãi các thương nhân. Ăn uống no say lại được ăn bài nơi ngủ nghỉ, hàng hoá, người ngựa đem theo cũng được triều đình Đại Việt bố trí kho bãi, phòng ốc đầy đủ.
Nồng hậu ban đầu không đi kèm với ưu đãi về sau, ba ngày sau khi nhóm thương nhân nước Minh này dâng thỉnh nguyện thư đề xuất Đại Việt miễn thuế đối với hàng hoá của họ đã bị triều đình Đại Việt dứt khoát từ chối. Không xin được miễn thuế bọn họ hạ yêu cầu thành chỉ đánh thuế 5% thay vì mức thuế tiêu thụ 10% đang được áp dụng đại trà, đáp lại vẫn là sự cứng rắn từ phía triều đình, nguyên văn bệ hạ dùng đáp lời " đây là mức thuế chung, dù là cửa hàng của hoàng gia cũng phải đóng thuế như vậy, quy củ không thể bị phá vỡ".
Đám thương nhân nước Minh vốn cho rằng Đại Việt vì lấy lòng những quý nhân phía sau hậu thuẫn cho mình sẽ chấp nhận giành cho bọn họ nhiều ưu đãi, nào ngờ chẳng có gì, không những thế bọn họ còn cảm thấy căm tức vì triều đình Đại Việt đã cố tình chơi xỏ bọn họ.
Chuyện là theo thỏa thuận giữa hai nước thì Đại Việt sẽ cho bọn họ thuê 30 cửa hàng tại Đông Kinh để buôn bán. Bọn họ đúng là nhận được từ Công Bộ 30 gian cửa hàng, đều là cửa hàng lớn, dù là mặt tiền hay kho bãi bên trong đều tương đối rộng rãi, chỉ là vị trí lại ở chợ Tây Thành. Khu vực phía Tây kinh thành là nơi tụ tập của đám dân nghèo, tập hợp đủ mọi tầng lớp dưới trong xã hội, nhìn chung nhốn nháo, phức tạp. Bọn họ từ Đại Minh qua đây đường xá xa xôi, chi phí vận chuyển hàng hoá không nhỏ, đương nhiên là phải mang những hàng tinh phẩm sang Đại Việt, giá cả bán ra đều là cao chót vót. Bên này sắp xếp cho bọn họ mở cửa hàng ở Tây Thành, đây chẳng phải mở cửa bán đồ xa xỉ ở khu ổ chuột sao, rồi làm sao mà buôn bán.
Đám thương nhân này đều là những người lọc lõi trên thương trường, họ đều hiểu tầm quan trọng của vị trí đặt cửa hàng, vậy nên khi giao nhận đã kêu gào phản đối. Tất cả các thương nhân Đại Minh này đoàn kết lại, bọn họ quyết không nhận cửa hàng, yêu cầu phía Đại Việt phải đổi cho bọn họ thuê gian hàng tại khu Đông Thành sầm uất, nếu không đáp ứng bọn họ sẽ kéo nhau về nước. Công Bộ đáp lại đây là bệ hạ đích thân an bài, không có cách nào thay đổi. Vậy là đám thương nhân kéo nhau tới cửa cung đòi yết kiến nhà vua, họ bàn nhau rằng phải đồng lòng gây áp lực để An Nam Quốc Vương phải thay đổi chuyện này, nếu không họ về nước sẽ đem chuyện đối xử bất công thưa lên triều đình Đại Minh xin phân xử.
Lê Tấn nghe báo đám thương nhân Đại Minh tới cửa cung cầu kiến liền cho bọn họ tới Kim Phụng Điện gặp mặt. Sau khi nghe xong họ trình bày, Lê Tấn nhẹ nhàng dùng lý lẽ thuyết phục chúng nhân.
" Đông Kinh phát triển không đồng đều, khu Đông Thành phồn hoa, Tây Thành thì lụp xụp, nghèo đói là trăn trở của bao đời quân vương nước ta. Khi bản vương lên ngôi đã quyết chí phải thay đổi thực trạng này, chỉ là nguồn lực hữu hạn, chưa thể hoàn thành một sớm một triều. Nay muốn nhờ nguồn lực của chư vị giúp bản vương một tay. Nếu Tây Thành có thêm 30 cửa hàng bán đồ cao cấp, lại thêm đã sở hữu chốn ăn chơi lớn nhất kinh thành, các thương nhân khác khi tới Đông Kinh sẽ cân nhắc đến Tây Thành mở thêm cửa hàng buôn bán, thời gian vài năm sẽ biến Tây Thành trở thành khu vực buôn bán sầm uất, phồn hoa không kém Đông Thành."
Đám thương nhân Đại Minh đều nghe ra rồi, vị vua nước Nam này muốn dùng bọn họ làm chiêu bài để thu hút người khác tới Tây Thành kinh doanh, từ đó thúc đẩy sự phát triển của khu vực vốn nghèo đói này. Tính toán thật hay, chỉ là tại sao bọn họ phải làm thế, triều đình nước Nam hoàn toàn không cho bọn họ một chút ưu đãi nào, chưa kể nếu làm theo kế hoạch vị này nói thì bọn họ sẽ chịu thiệt rất lớn trong thời gian một hai năm đầu. Suy đi nghĩ lại đều cảm thấy có ngu mới đồng ý, tất cả thương nhân dùng sự im lặng để đáp lại lời của đối phương.
Lê Tấn biết chuyện sẽ như vậy, hắn lúc này mới ném ra miếng mồi. Theo đó hắn cho phép các thương nhân này thay vì thuê như hiện tại thì có thể mua đứt cửa hàng ở Tây Thành từ tay Công Bộ, không chỉ vậy số lượng không dừng lại ở con số 30 mà là gấp 3 lần số đấy. Giá cả cũng phi thường ưu đãi, chỉ bằng một nửa so với giá thị trường.
Nghe đến đây đám thương nhân liền nhanh chóng thay đổi thái độ, có thể sở hữu 90 cửa hàng với giá bằng nửa thị trường là món hời lớn. Chính thức sở hữu cửa hàng thì bọn họ không cần trả tiền thuê nữa, hàng năm có thể tiết kiệm một số tiền. Chưa hết, giá cửa hàng hiện tại ở Tây Thành chắc chắn không cao, lại được ưu đãi một nửa giá, không cần bỏ ra quá nhiều tiền để mua chúng. Thời điểm 3-5 năm sau sẽ khác, nếu Tây Thành thực sự trở thành khu buôn bán sầm uất như Đông Thành thì giá nhà đất sẽ tăng gấp nhiều lần, thậm chí cả mấy chục lần so với hiện tại. Vụ đầu tư này đáng để thử, thương nhân không ai lại chê tiền nhiều cả.
Mọi chuyện sau đó dễ dàng kết thúc, đám thương nhân miệng thì nói cần thời gian để cân nhắc, cũng như không thể tự định đoạt mà phải báo về trong nước xin ý kiến, tuy nhiên trong lòng ai nấy đều quyết cắn vào miếng mồi thơm phức mà Lê Tấn đưa ra này, đương nhiên không ai còn ý kiến gì với việc sẽ mở cửa hàng ở Tây Thành.
Chứng kiến tất cả quá trình này Nguyễn Văn Đạt, Đỗ Khắc Hải...chỉ biết thầm than bệ hạ tính toán thật hay. Giờ thì bọn họ đã hiểu vì sao từ hai tháng trước ngải lại phái mấy nội quan xuất cung âm thầm thu mua nhà đất ở Tây Thành, đặc biệt nhấn mạnh tập trung vào những căn nhà tiếp giáp với các cửa hàng thuộc Công Bộ quản lý. Mai này khu vực đó giá nhà đất tăng cao, người hưởng lợi nhiều nhất chính là bệ hạ.