Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 34. Người tiếp theo.

Chương 34. Người tiếp theo.


Sự việc của Nguyễn Hữu Tài đi qua triều hội cuối năm lại tiếp tục diễn ra. Lần này đến lượt Hữu tướng quốc Đàm Văn Lễ đứng ra tấu lên: " Bẩm bệ hạ thần Đàm Văn Lễ có điều muốn tấu."

Lê Tấn nói : " Chuẩn, mời Hữu tướng quốc tấu. Trẫm lắng nghe đây." Dù sao đây là trọng thần lúc cần thiết vẫn nên giữ mặt mũi lẫn nhau.

Đàm Văn Lễ tâu : " bẩm bệ hạ thần muốn tấu lên nội dung về chuyện đi sứ thiên triều phương bắc. Vốn trước kia tiên đế đã cử một nhóm người đi sứ mang đồ tiến cống và báo tang vua Hiến Tông. Tuy nhiên bọn họ đi chưa lâu mới tới Lạng Sơn thì tiên đế bất ngờ băng hà nên bọn họ hồi trở lại kinh thành. Vậy nên bây giờ nên cử ai đi sứ ? Nội dung chi tiết công tác của sứ đoàn lần này như thế nào vẫn chưa được định. Nay thần dâng tấu này mong bệ hạ quyết đoán việc này."

Lê Tấn lâm vào trầm mặc đôi chút. Đây là vấn đề ngoại giao quan trọng nhất của Đại Việt bao đời nay . Quan hệ giữa hai nước Việt và Trung Hoa trong hàng ngàn năm luôn là nước Việt yếu Trung Hoa mạnh. Vậy nên vua chúa nước Việt luôn phải chấp nhận là nước thần phục với Trung Hoa thiên triều. Đại Việt không phải không có sức đối kháng nhưng vẫn phải nhún nhường, các cụ có câu tránh voi chẳng xấu mặt nào. Trung Hoa không đời nào không có dã tâm thôn tính Đại Việt nhưng họ không làm được. Nguyên do thì có nhiều như dân Việt quật cường, địa lý xa xôi cách trở trung tâm quyền lực Trung Nguyên quá xa . Đặc biệt là chính sách cai trị mỗi khi chiếm được đất Việt tạm thời của vương triều phương bắc thường quá mức hà khắc dẫn đến dân oán nổi lên phản kháng khắp nơi . Nhà Minh chính là như vậy nên mới thành toàn cho Thái Tổ đại nghiệp. Nhìn chung có thể ví von Trung Hoa là con c·h·ó dữ còn Đại Việt là khúc xương cứng c·h·ó dữ rất muốn ăn xương nhưng nó vĩnh viễn gặm không được.

Miên man suy nghĩ qua đi Lê Tấn nói : " Việc này không vội dù sao cũng sắp tới Tết Nguyên Đán hãy để mọi người nghỉ ngơi ăn tết. Mọi chuyện để ra tết trẫm sẽ an bài còn nội dung công tác của chuyến đi sứ này trẫm cùng các đại thần sẽ họp bàn lại rồi quyết định. " Dừng lại một chút Lê Tấn lại nói : " Cứ tạm gác lại chuyện này đi. Đàm ái khanh ngươi lui xuống đi. "

Đàm Văn Lễ còn có điều muốn nói nhưng lại không thể phản bác quyết định của bệ hạ vào lúc này. Bởi nhẽ về tình về lý nên vậy. Lão đành chắp tay lùi lại trở về chỗ đứng.

Đến lượt Công bộ thượng thư Ngô Minh đứng ra tấu trình. Lão tâu: " Bẩm bệ hạ thần có việc muốn tấu. "

Lê Tấn rất tôn trọng vị lão thần bốn triều này. Lão là một người rất khôn ngoan trong bàn cược chính trị Đại Việt, lão luôn luôn đặt mình ở bên rìa . Không đặt ô nào chỉ chú trọng giữ lấy đồng vàng trong tay mình. Vì vậy địa vị của lão luôn luôn vững chắc mặc dù chưa bao giờ được đặc biệt trọng dụng . Tính theo vai vế lão là em họ bên nhà mẹ của vua Thánh Tông, ba đời đế vương Đại Việt đều là hậu bối của lão . Theo vai vế Lê Tấn còn phải gọi lão một tiếng ông cậu. Thấy lão đứng ra Lê Tấn nhẹ nói : " Mời lão thượng thư, trẫm lắng nghe ngài đây."

Ngô thượng thư tâu : " bẩm bệ hạ thần muốn tâu về vấn đề xây dựng cung lăng của tiên đế. Vì tiên đế đột ngột q·ua đ·ời nên tiến độ xây dựng hiện tại sẽ không kịp cho việc an táng. Mong bệ hạ quyết đoán việc này."

Lê Tấn hỏi lại : " lão thượng thư khanh cho trẫm biết tiến độ xây dựng như bây giờ thì bao giờ hoàn thành? Hiện tại công trường có bao nhiêu dân phu? Bao nhiêu thợ nghề?"

" Bẩm bệ hạ theo tiến độ hiện tại thì tháng sáu năm sau có thể xong. Hiện tại công trường có một ngàn dân phu, một trăm thợ làm đá, một trăm hai mươi thợ xây dựng." - Ngô lão thượng thư đúng sự thật bẩm báo.

Lê Tấn tính toán một chút rồi nói : " truyền lệnh trẫm lập tức chiêu tập thêm ba ngàn dân phu, ba trăm tay thợ đá ba trăm sáu mươi tay thợ xây. Cùng với nhóm người hiện tại chia thành bốn nhóm thay nhau làm việc suốt ngày đêm ban đêm đốt thêm đuốc tránh thiếu ánh sáng x·ảy r·a t·ai n·ạn không cần thiết. Mỗi ngày ba nhóm làm việc một nhóm nghỉ, mỗi nhóm làm việc bốn canh giờ một ca . Nhóm nào đêm hôm trước ca làm việc vào giờ đêm muộn ngày hôm sau nghỉ cả ngày." Dừng lại lấy hơi hắn tiếp tục nói : " Trẫm yêu cầu trong thời hạn ba tháng phải xây xong cung lăng tiên đế . Nếu hoàn thành trước hạn một ngày thưởng toàn bộ thợ và dân phu mỗi người một trăm đồng tiền, hai ngày thưởng hai trăm đồng, ba ngày thì ba trăm đồng nếu sớm hơn nữa thì cứ sớm một ngày thêm một trăm đồng . Ngoài ra tất cả dân phu tham gia xây cung lăng ba năm tiếp theo không b·ị b·ắt phu, tay thợ nghề năm năm không b·ị b·ắt thợ. Ngô ái khanh công bộ cứ thế lập tức đi làm ."

Ngô Minh nói :" thần tuân mệnh bệ hạ." - Lão cảm thấy bất ngờ về bệ hạ. Ngài rõ ràng đưa ra một kế hoạch chi tiết có hứa thưởng nhằm khích lệ đám dân phu thợ nghề cố gắng liều mạng mà làm. Đã thế ngài còn an bài ngày nghỉ đan xen cái này quả là mới lạ trước nay chưa từng thấy. Phải sai người quan sát xem việc an bài ngày nghỉ này có tác dụng gì trong thúc đẩy tiến độ hay không ? Lão cảm thấy bệ hạ có lẽ là chuyên gia trong cùng lĩnh vực với lão. Có cơ hội phải tìm bệ hạ thỉnh giáo đôi chút.

Lê Tấn thì mới mặc kệ lão nghĩ gì trong đầu hắn vẫy tay gọi Nguyễn Nhữ Vi lại gần hét vào mặt lão : " còn không mau dâng trà ngươi không thấy trẫm nói liên tục cổ họng khát khô rồi sao."

Nguyễn Nhữ Vi thấy bệ hạ hét lên thì sợ hãi lão vội vàng vâng vâng dạ dạ chạy nhanh đi lấy trà. Lão thật sự sợ chậm một chút bệ hạ nổi nóng lại đem lão ra đánh. Lão thề từ sau phải luôn luôn quan sát để còn biết lúc nào nên dâng trà không thể để bệ hạ hét vào mặt lần nữa không thì có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Đám quần thần thì giật mình bệ hạ đây cũng quá không tôn trọng quy củ triều hội đi. Ngài hoàn toàn có thể nhẹ nhàng bảo thái giám dâng trà lên vậy mà không ngài hét lên. Thật là không ưu nhã không có gì là gìn giữ hình tượng đế vương.

Rất nhanh Nguyễn tổng quản bưng trà tới dâng lên hoàng đế . Lê Tấn chẳng buồn quay đầu đi cứ thế ngửa cổ uống một hơi hết luôn chén trà ấm. Xong ra hiệu cho Nguyễn Nhữ Vi đi chuẩn bị thêm chén nữa. Hắn xác định buổi triều hội hôm nay có thể phải dùng cổ họng hơi nhiều. Trà vào ấm giọng Lê Tấn ra lệnh :" chúng ta tiếp tục ai có gì muốn tấu thì tâu lên ." Dừng một chút hắn lại gọi Nguyễn Nhữ Vi vừa đi ra được một đoạn ra lệnh : " ngươi đi dặn ngự thiện phòng làm ba món ăn thưởng cho Hữu tướng quốc, Ngô Thượng thư và cả tên ngất xỉu ngoài cửa kia nữa. À tên kia thì thêm một tô cơm trắng."

Cả đám thần tử đều cảm thấy bệ hạ thật thích ác thú vị Nguyễn Hữu Tài. Tý nữa lão mà tỉnh dậy thấy đồ ăn được ban lại tưởng là bữa ăn đưa tiễn trước khi chém đầu thì không biết lão có sống tiếp nổi không. Dù vượt qua xong lại nghe quyết định xử phạt chắc lão cũng chịu không nổi sốc tâm lý sẽ sớm gục ngã thôi. Thật là tội nghiệp lão đúng là không thể đoán được bệ hạ sẽ làm gì nói gì tiếp theo.

Quay lại triều hội lần này đến lượt Lại bộ thượng thư Bùi Minh Viễn đứng ra. Lão bẩm báo : " bẩm bệ hạ hai hôm trước có khoảng hơn một trăm công văn xin từ chức chuyển tới Lại bộ. Hôm nay lại có thêm một số thần chưa rõ số lượng. Điều đáng nói là có một số người gửi công văn xong thì tự ở nhà luôn không tới công sở làm việc . Điều này khiến thần rất đau đầu xin bệ hạ dạy thần làm sao giải quyết chuyện này."

Mọi người đều biết đây là có người trong bóng tối âm thầm làm ra động tác. Mục đích rất rõ ràng là buồn nôn bệ hạ làm ngài khó chịu lại không dám cho bọn họ từ quan ngay lập tức . Kiểu gì bệ hạ cũng phải xuống chiếu vỗ về an ủi bọn họ quay lại làm việc. Mọi người đều tin là như vậy.

Lê Tấn nghe vậy thì trong lòng tức giận đám khốn kiếp này thật muốn chơi. Lần này hắn chơi cùng bọn họ . Không thể lại nhân nhượng nữa, phải làm cho bọn họ sợ. Không thì sau này cứ tý lại đua nhau đòi từ quan bỏ công sở mà đi thì hắn còn làm vua cái rắm.

Hắn vỗ mạnh thành ghế rồng quát : " Khinh thường triều đình coi rẻ chức quan, bọn họ thật quá đáng . Thật coi trẫm không làm gì được bọn hắn. Thái bảo ở đâu đứng ra nghe lệnh."

Thái Bảo Lê Bình vốn đang còn chờ xem kịch vui đâu bỗng nhiên bị gọi ra nên không kịp phản ứng. Thái sư thấy hắn ngây người thì đẩy hắn một cái để hắn tỉnh lại. Lập tức vội vàng đứng ra chắp tay nói :" bẩm bệ hạ, thần có mặt đợi lệnh."

Lê Tấn hắng giọng nói : " Thái Bảo khanh từ hôm nhận chức đến giờ chưa được ủy trọng trách lớn gì. Hôm nay trẫm cho khanh cơ hội thể hiện năng lực của mình. Trẫm lệnh khanh tiếp nhận danh sách những quan viên đòi từ quan bên Lại bộ chuyển sang. Sau đó lập tức tìm người mới thay thế từng người một trong số bọn họ. Hạn cho khanh trước đại triều đầu năm sau phải hoàn thành. Trẫm không quan tâm khanh đi đâu tuyển người có phải chạy đi chạy lại cả tết hay không. Trẫm chỉ nhìn kết quả vào mười lăm ngày sau. Nếu làm không xong được chuyện này thì khanh không cần vào triều nữa khanh nghe rõ chưa?"

Bách quan trong triều liền ngây ra tập thể. Bọn họ thấy bệ hạ ăn nói hùng hồn mạnh mẽ thì tưởng là ngài lại có kế sách kỳ diệu gì giải quyết chuyện này. Không thể ngờ tới ngài lại chơi trò lưu manh quăng gánh cho người khác. Lần này đến lượt Lữ Côi Vương xui xẻo rồi. Tết đến nơi lão còn phải chạy loạn khắp nơi tìm người bổ sung từng vị trí đã thế nghe qua là biết trong danh sách này không phải toàn là quan lại trong kinh thành . Nếu như toàn bộ ở Bắc Hà thì còn tốt may ra có thể xong chứ mà có mấy vị ở đạo Nghệ An Thuận Hoá Quảng Nam thì vương gia chuyến này có cánh bay như chim cũng không kịp hoàn thành đúng hạn.

Thái bảo mặt nhăn như khổ qua chuyện này quá khó làm. Lão biết là phe phương nam quý tộc liên minh với lão đang ra sức trong vụ này bây giờ bệ hạ lại để lão đi làm đao phủ chặt đứt quan lộ người ta. Lão làm sao mà làm sau đó nhìn mặt đám người hai nhà Trịnh -Nguyễn như thế nào. Đã thế lại còn quy định thời hạn gấp gáp như vậy nữa phải biết bây giờ sắp nghỉ tết lão biết kiếm đâu ra lập tức được nhiều người có tài học như vậy bổ làm quan. Cũng không thể bổ mấy tên không có chút năng lực nào đi vậy thì sau này xảy ra chuyện gì bệ hạ lại đem lão ra hỏi tội thì lại khổ.

Nhìn theo mặt tích cực thì đây là cơ hội để lão cài cắm nhân thủ trong bộ máy quan lại trong ngoài triều số lượng lớn. Có cơ hội lớn như vậy là tốt nhưng phải làm xong việc mới được a không thấy bệ hạ nói không xong sau này không cần vào triều sao. Đến lúc đó có cài cả trăm con cờ nhỏ khắp nơi cũng vô dụng con tướng là lão đây bị đẩy ra khỏi bàn cờ chính trị Đại Việt rồi. Mặc dù trong lòng không nguyện ý nhưng lão vẫn phải tiếp lệnh . Lão nói :"Vi thần tuân mệnh."

Lê Tấn hài lòng gật gật đầu lâu lâu chơi trò quăng gánh tiêu khiển đám lão hồ ly này một chút. Hừ hừ cứ đợi đó sẽ đến lúc hắn lôi đám người có ý xấu xa trốn trong bóng tối gây sóng gió trong quan trường ra trị tội . Hắn nhìn Bùi thượng thư và Thái bảo nói : " được rồi hai vị ái khanh lui xuống đi." Đợi hai lão về hàng Lê Tấn lại nói :" Tiếp tục đi, người tiếp theo."

Chương 34. Người tiếp theo.