Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 342. Haiz !
( Chưa biết đặt tên gì cho chương này, ai có cái tên nào hay thì cmt nhé, cả hai chương trước nữa nhé. @@@)
Buổi chiều cùng ngày tin tức nhanh chóng được truyền ra khiến không ít người giật mình, cuộc chiến sắp tới ở Tây Bắc trở thành chủ đề được quan tâm hàng đầu trong mỗi cuộc trò chuyện trong vài ngày tiếp đó.
Trong phủ Tướng Quốc, Bùi Xương Trạch cùng trưởng tử Bùi Trụ trong thư phòng cùng nói về chủ đề này. Bùi Trụ hỏi trước :" phụ thân, bệ hạ đây là có ý gì ?"
Bùi Tướng Quốc nheo mắt nhìn trưởng tử hỏi lại :" ý gì là ý gì ?"
Bùi Vĩnh đáp :" quyết định phát động chiến tranh của bệ hạ có phải quá vội vàng rồi chăng? Chuyện lớn như vậy đáng ra nên được đưa ra thương nghị trên triều đường rồi mới định đoạt, đường này bệ hạ chỉ triệu mấy vị trọng thần đến Ngự Thư Phòng bàn bạc một hồi rồi ban xuống chiến lệnh, có phải hơi qua loa rồi. Đặc biệt là ngài không hề hỏi qua ý kiến của phụ thân, điều này quá không hợp lý, phụ thân người cũng là đương triều tướng quốc, lý nào lại thế."
Bùi Tướng Quốc biết con trai có ý gì, trưởng tử của lão cảm thấy ấm ức thay cho lão vì bệ hạ gạt bản thân ra khỏi cuộc thảo luận trong Ngự Thư Phòng sáng nay. Có lẽ nó cảm thấy bản thân lão là tể tướng nên có được sự tôn trọng nhất định từ phía quân vương, chuyện lớn như vậy chưa hỏi lão đã định đoạt theo nó là không thoả đáng. Suy nghĩ kiểu này rất nguy hiểm, phận làm thần tử không nên có. Nếu hoàng đế quyết định điều gì mà bắt buộc phải nghe ý kiến của một thần tử nào đó thì kẻ làm thần tử đó chẳng phải là quyền thần rồi ư. Bùi Xương Trạch biết lão có thể làm kiểu nào thần tử cũng được nhưng tuyệt không thể làm quyền thần, lão không muốn có kết cục thê thảm như Lê Sát.
Cân nhắc một chút lão nghiêm giọng răn dạy con trai :" bệ hạ là chí tôn, ngài muốn quyết định một chuyện gì đó hoàn toàn không cần nghe ý kiến bất kỳ kẻ nào, những lời vừa rồi sau này ta không muốn lại nghe thấy, con nghe rõ rồi chứ."
Thấy phụ thân có vẻ nổi giận Bùi Trụ chỉ có thể cúi đầu đáp " vâng " chỉ là lòng hắn vẫn khó chịu. Hắn nhỏ giọng hỏi :" phụ thân, người cam lòng sao ?"
Bùi Tướng Quốc trừng mắt :" cái gì mà cam lòng với không cam lòng. Bệ hạ không hỏi ý kiến của ta không phải rất tốt sao, nhiều kẻ cầu còn không được."
Ngừng lại một chút, Bùi Tướng Quốc nhìn con trai gương mặt vẫn rất mơ hồ sau lời vừa rồi của mình. Không đành lòng, lão cũng nhẹ giọng hỏi con trai :" Trụ à, con thực cho rằng bệ hạ chỉ đưa ra quyết định phát động chiến tranh sau khi thương nghị với đại thần nhóm trong Ngự Thư Phòng ư ?"
Một câu đánh thức người trong mộng, Bùi Trụ gương mặt sáng ngời như có hiểu ra, hắn hỏi lại phụ thân :" ý người đó chỉ là thủ tục?"
Đáp lại câu hỏi của trưởng tử bằng một cái gật đầu, Bùi Tướng Quốc lại giảng :" đúng vậy, cuộc chiến này đã được định từ trước khi đám người Lê Quảng Độ tiến cung, thậm chí ta cho rằng có thể bệ hạ đã quyết định sẽ phát động chiến tranh từ trước ngày hôm nay."
Bùi Trụ nghe lời phía sau vô cùng giật mình, hắn vội vàng hỏi lại :" chuyện này làm sao có thể ? Biên quân cấp báo sáng hôm nay mới tới, bệ hạ nào có thể quyết định từ trước?"
Bùi Tướng Quốc biết con trai nghi hoặc, lão giảng giải :" biên quân cấp báo đúng là hôm nay mới tới nhưng không có nghĩa là hôm nay bệ hạ mới biết được tin tức. Cẩm Y Vệ có hệ thống tình báo rộng khắp, đối với những tin tức đặc biệt quan trọng kiểu này bọn họ không thể truyền về chậm hơn so với cấp báo của biên quân, phải biết Cẩm Y Vệ dùng chim ưng truyền tin không lý nào lại chậm hơn so với kỵ sĩ."
Bùi Trụ cảm thấy lời phụ thân có lý, chỉ là hắn vẫn có điều khó hiểu, hắn lại hỏi : " vậy cớ sao tin tức của Cẩm Y Vệ hôm nay lại tới sau biên quân cấp báo thưa phụ thân ?"
Bùi Tướng Quốc nghe hỏi hơi im lặng, đây cũng là điều khiến lão không thể hiểu thấu. Có lẽ bên trong ẩn giấu điều gì đó, nước chỗ này rất sâu, ẩn tàng nguy hiểm, lão không muốn bản thân cũng như Bùi Gia bị cuốn vào. Cân nhắc một hồi lão nhìn con trai căn dặn :" chuyện này ta không nhìn thấu, cũng không có ý định muốn tìm hiểu. Từ giờ trên dưới Bùi Gia chúng ta chỉ chuyên tâm tổ chức tang lễ của tứ thúc con, cái gì cũng không quản. Nghe rõ chưa ?"
Bùi Trụ tuy còn chưa thoả trí tò mò, tuy nhiên hắn hiểu ý phụ thân, tất nhiên là gật đầu đáp "vâng". Hai cha con bàn thảo thêm một số gia sự, đến tận cuối canh hai mới cùng rời thư phòng về nghỉ ngơi.
**
Câu hỏi của Bùi Trụ cũng là câu hỏi khiến nhiều người trăn trở tìm kiếm lời giải.
Bên kia sông Nhị, Lữ Côi Vương mời mưu sĩ Hồ Quýnh tới thư phòng bàn bạc. Lão có vẻ lo lắng hỏi rằng :" tiên sinh, có phải bệ hạ đã phát hiện ra điều gì đó rồi không ?"
Hồ Quýnh khẽ lắc đầu đáp :" không phải vậy, nếu đương kim thật sự phát hiện Vương gia nuôi dưỡng lượng lớn tư binh ở Tây Bắc thì không nên phô trương điều binh. Trong trường hợp đó ngài ấy chỉ cần bắt giữ Vương gia, công khai xử quyết, lại hạ chiếu chiêu an thì 2 vạn nhân mã của Vương gia không đánh tự hàng. Chuyện đơn giản cớ sao ngài ấy phải bày ra thế trận lớn, lại hao người tốn của như vậy làm chi ."
Đúng vậy, Lữ Côi Vương cũng cho rằng nếu bản thân vị trí của Lê Tấn khi biết chuyện có kẻ nuôi dưỡng tư binh chuẩn bị làm loạn cũng sẽ xử lý theo phương pháp Hồ Quýnh vừa nói. Đơn giản như vậy vừa nhanh lại hiệu quả, tránh xảy ra biến cố gì đó ngoài tầm kiểm soát của đế vương. Tạm gác lại lo lắng, lão lại hỏi mưu sĩ của mình :" theo tiên sinh lúc này ta nên làm những gì ?"
Hồ Quýnh khẽ vuốt chòm râu, tiếp đó giảng :" lần này Tây chinh là một chiến dịch lớn, nếu Vương gia có thể lãnh quân tham gia thì không còn gì bằng. Đây là cơ hội lớn để lập quân công, tạo uy danh trong quân đội cũng như tìm kiếm sự ủng hộ từ những tướng lĩnh cùng xuất chinh. Chỉ là chúng ta đều biết điều này là không thể, vị kia không đời nào trao cho Vương gia cơ hội trực tiếp cầm binh tham gia chinh chiến. Vậy đành lùi lại mà mưu tính, theo thuộc hạ Vương gia nên xin phụ trách việc trù bị quân lương, tổ chức tiếp vận hậu cần cho đại quân. Làm như vậy ngoài việc có thể thể hiện năng lực của bản thân còn có thể thông qua công tác hậu cần tạo mối quan hệ tốt với các tướng lĩnh cầm quân, ngày sau tất hữu dụng."
Lữ Côi Vương ngẫm nghĩ một lúc, tiếp đó nói :" vậy đi, buổi chầu sáng mai ta sẽ đứng ra quyên góp 1000 thạch gạo dùng làm quân lương cho đại quân Tây Chinh, tiếp đó lại xin cho bản thân đi vận động thân sĩ, phú hộ, thương nhân quyên góp tiền của, lương thực ủng hộ chiến dịch lần này. Chỉ cần điệt nhi kia của ta đồng ý, người của bản Vương sẽ đứng ra gợi ý để ta đảm nhận công tác tổ chức hậu cần. Tiên sinh cảm thấy cách này thế nào?"
Hồ Quýnh gật gù khen :" tuyệt, Vương gia tính toán thật hay, tại hạ bội phục."
Phương hướng coi như đã định, tiếp theo hai người thương nghị chi tiết cụ thể đường đi nước bước tiếp theo, cốt làm sao có lợi nhất cho mưu đồ đại nghiệp về sau của Lữ Côi Vương.
***
Trong phủ Nghĩa Quận Công, Nguyễn Văn Lang và Nguyễn Kim ngồi đối diện nhau trong đình nhỏ bên hồ cùng bàn bạc.
Nguyễn Văn Lang mở lời trước :" nói thử xem cái nhìn của ngươi về sự việc trong cung hôm nay như thế nào."
Nguyễn Kim đáp :" sự có khác thường, cháu nghĩ không chỉ riêng bác cháu ta, chắc chắn nhiều người đều đoán được lần phát động Tây Chinh lần này có gì đó không đúng lắm."
Nguyễn Văn Lang lại hỏi :" vậy tiếp theo ngươi có dự định gì ?"
Nguyễn Kim không cần nghĩ liền trả lời :" ngày mai cháu sẽ tiến cung khẩn cầu bệ hạ cho phép cháu lãnh quân tham chiến. Đây là thời điểm tốt để cháu nhảy ra khỏi hàng ngũ của Túc Vệ Quân, đồng thời là cơ hội tích lũy quân công, có lợi cho phát triển về sau của cháu."
Nguyễn Văn Lang ngẫm nghĩ một chút, tiếp đó lão nói :" vậy rất tốt, cứ làm thế đi."
Vấn đề này tạm có phương hướng, Nguyễn Kim chuyển sang hỏi chuyện trong tộc :" tiểu thiếp của Nguyễn Lôi là một trong số thiếu nữ được bác chọn bồi dưỡng để tham gia tuyển tú năm ngoái phải không ?"
Nguyễn Văn Lang hơi híp mắt hỏi lại :" ý ngươi là sao ?"
Nguyễn Kim khẽ mỉm cười, ông bác họ này của hắn không có phản bác điều đó chứng minh nhiều điều. Có những chuyện chỉ cần ngầm hiểu với nhau không nên nói ra, đây là một ví dụ. Hắn hỏi :" tiếp theo bác có tính toán gì ?"
Nguyễn Văn Lang than rằng:" không có cách nào, cơ bản lão già đó ép ta quá đáng, bất đắc dĩ ta chỉ có thể phế đi chi trưởng. Không phải ta ham hố gì cái vị trí này, chỉ là ta muốn giữ nó lại cho ngươi. Ngươi phải cố gắng một chút, ta chờ ngươi đủ trưởng thành để tiếp nhận vị trí này."
Nguyễn Kim hiểu ông bác nói đợi hắn trưởng thành không phải chỉ tuổi tác, đây là muốn nói tới địa vị của hắn trong tộc cũng như trên triều đường, xét về hai điểm này hắn chưa đủ sức để nhận lấy vị trí người cầm lái trong gia tộc họ Nguyễn cũng như toàn bộ phê phương nam thế tộc. Mà khoan, lão nói phế đi chi trưởng, Nguyễn Kim như chợt nghĩ đến điều gì đó, hắn vội vàng hỏi lại :" không chỉ Nguyễn Lôi sao ?"
Nguyễn Văn Lang nheo mắt :" đúng vậy, ngươi yên tâm ta cũng không làm tuyệt, vẫn để lại cho lão một tên vô dụng để chống gậy khi trăm tuổi, tên tàn phế không có uy h·i·ế·p gì, ta nể tình người trong tộc cũng buông tha hắn."
Nguyễn Kim im lặng suy nghĩ, chuyện đã đến nước này coi như triệt để trở mặt, thời gian tới trong tộc khó mà yên ổn. Cân nhắc một chút, hắn nói :" cho cháu thời gian hai năm, sau đó cháu tới thay bác tiếp nhận trọng trách."
Nguyễn Văn Lang không nhanh không chậm đưa bàn tay ra nói " một lời đã định " Nguyễn Kim đập nhẹ bàn tay mình vào bàn tay ông bác họ, khẽ gật đầu, đây có thể xem như nghĩ thức xác nhận của hai người.
***
Phía bắc thành Đông Kinh, chiều tối Kim Ngô Vệ Đại Tướng Quân mang theo gương mặt bực dọc đi tìm Thái Uý. Vừa gặp mặt lão đã chửi :" tên khốn kiếp Lê Niệm, hắn vậy mà không hé răng nửa lời, hoàn toàn không cho ta mặt mũi. Thái Uý, ngài thấy có tức không cơ chứ."
Lê Quảng Độ hiểu vì sao đối phương lại tức giận như vậy, người sáng suốt đều có thể nhìn ra sự bất thường trong việc tin tức của Cẩm Y Vệ chậm trễ hơn so với biên quân cấp báo. Lê Tử Văn đi tìm Lê Niệm dò hỏi chuyện này, hẳn là đối phương cố tình lờ đi nên lão mới giận dữ như vậy. Cân nhắc một chút Thái Uý khuyên can :" ngươi cũng đừng trách lão, chuyện này hẳn bệ hạ an bài, lão đương nhiên không dám báo cho, ngươi cũng không nên làm khó lão."
Lê Tử Văn nghe xong không bớt giận là bao, lão nói :" Nếu ta không phải cầm quân Tây Chinh thì ta nào có cần, chỉ là ngài cũng thấy đấy, bệ hạ chọn ta và lão Trần thống binh. Cầm quân đánh trận mà tình báo không rõ ràng thì khó khăn gấp bội, ta chỉ muốn biết thêm chút tin tức để tiện cho chỉ huy. Yêu cầu này có quá đáng sao ?"
Lê Quảng Độ nhẹ lắc đầu đáp :" không quá đáng, chỉ là ngươi hỏi không đúng người. Chỉ là ngươi muốn biết sao không đi hỏi bệ hạ."
Lê Tử Văn nghe vậy giống như quả bóng bị xì hơi, vẻ phẫn nộ biết mất thay vào đó là phiền não. Lão đương nhiên biết bệ hạ đứng sau tất cả, muốn biết gì đi tìm bệ hạ hỏi là nhanh nhất, chỉ là lão không dám. Ai biết vị kia bố cục những gì, lão sợ mình biết quá nhiều, đôi khi biết quá nhiều cũng là tai hoạ.
Sau một lúc, Lê Tử Văn hỏi:" Thái Uý, ngài dạy ta trận đánh thế nào ?"
Lê Quảng Độ ngửa mặt nhìn lên trần nhà đáp rằng " ngươi và lão Trần đều là lão tướng có kinh nghiệm cầm quân lâu năm, ta không có gì có thể dạy các ngươi. Theo ta chỉ có hai điểm các ngươi cần lưu ý. Thứ nhất là hành quân, chiến đấu lấy ổn làm trọng, cứ quy quy củ củ là được. Thứ hai, thân là quân nhân phải tuân thủ quân lệnh, kẻ làm tướng phải luôn tuân chỉ ý của bệ hạ mà hành động."
Lê Tử Văn ngẫm nghĩ một chút lời của Thái Uý, tiếp đó chắp tay nói "tạ". Hai người trò chuyện thêm một lúc thì tới giờ cơm, Thái Uý mời đối phương cùng mình dùng bữa. Hai người vừa ăn vừa cùng nhau uống vài chén. Qua giữa canh nhất (8h tối) thì Lê Tử Văn bước ra khỏi cổng phủ Thái Uý, lão vẫn đủ tỉnh táo để cưỡi ngựa trở hồi gia.
PS: free nốt chương này, chương sau lại thu phí các bác nhé. =====