Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 350. Ám Vận Doanh.
Hai ngày sau ( tức 17 tháng 8 ) một vạn bộ binh hành trang nhẹ nhàng do Chinh Tây Tướng Quân Lê Tử Văn chỉ huy xuất hiện tại A Mú Sung. Nhiệm vụ của đội quân này chính là đảm bảo an toàn cho lô hàng mà đám người Lê Kiệm mang về, đồng thời bảo vệ vùng biên.
Lại qua một ngày, Lê Năng Nhượng suất lĩnh Khánh Dương Vệ có mặt tại biên giới, đội ngũ này mang theo 3 vạn dân phu. Nghỉ ngơi một ngày đội ngũ của Lê Năng Nhượng lại quay đầu về xuôi, đương nhiên họ không chỉ đi tới lui cho vui mà mang theo toàn bộ đội ngũ của Lê Kiệm và lô hàng cùng về Đông Kinh.
Bên kia biên giới, quân Vân Nam cũng nhanh chóng có phản ứng. Trong hai ngày bốn vệ quân còn lại trong khu vực biên giới giữa Vân Nam và Đại Việt hợp binh tại doanh trại cũ của quân Cẩm Lý, quân số ngót nghét gần vạn nhân mã. Hai ngày sau tổng binh Vân Nam Điền Kị dẫn theo 5000 kị binh chạy tới khu vực này.
Sau khi nghe Lão Lục kể lại đầu đuôi mọi chuyện, Điền Kị biết lần này thực sự đã xảy ra chuyện lớn. Cẩm Y Vệ thiên hộ cùng mấy trăm nhân thủ gần như bị toàn diệt, đồng thời quân Vân Nam dưới trướng của lão tổn thất một sở thủy binh, một vệ bộ binh. Họ Điền lại cho trục vớt thuyền bè bị chìm trên sông, khi xác định những bè gỗ của tặc quân chở đều là kim loại đồng thì lão càng không thể bình tĩnh được. Mỗi bè gỗ chở 30 sọt tre, mỗi sọt tre chứa khoảng 5 vạn cân đồng, chỉ tính dưới sông vớt lên 600 sọt, trong khi tặc quân có tới 200 bè chuyên trở, vậy thì lượng đồng khổng lồ đã được vận chuyển về Giao Chỉ là bao nhiêu chứ. Chưa hết, bằng mắt thường có thể khẳng định số đồng này phẩm chất rất tốt, độ thuần cao ít tạp chất, phù hợp để sản xuất hoả khí.
Với cương vị là người đứng đầu q·uân đ·ội Vân Nam Điền Kị nắm được nhiều tin tức, lão có thể phỏng đoán được bên trong chuyện lần này. Trước tiên phải khẳng định đất An Nam thiếu đồng, đặc biệt là đồng có độ thuần cao, ít nhất điều này vẫn đúng đến khi phát hiện mỏ đồng ở Sin Quyền. Mỏ đồng ở Sin Quyền có quặng thô tốt, sau khi tinh luyện có thể cho ra loại đồng có phẩm chất cao, tuy nhiên đó là chuyện từ năm nay. Vậy An Nam hàng chục năm qua lấy đâu ra đồng để đúc hoả khí, câu trả lời là họ b·uôn l·ậu mà có được.
Họ Lê mà khởi đầu từ Lê Lợi đã cho thành lập một đội quân gọi là Ám Vận Doanh, nhiệm vụ của đội ngũ này là ngầm thu mua đồng có phẩm chất cao đem trở về nước. Nhờ có nguồn đồng nhập lậu từ Đại Minh mà Đại Việt có thể không ngừng sản xuất hoả khí, cũng nhờ có hoả khí vượt trội mà Lê Hạo ( tức Lê Thánh Tông ) mới đủ sức xua quân đánh phá Chiêm Thành, Ai Lao.
Bắc Kinh biết chuyện người An Nam b·uôn l·ậu đồng ở phía nam hay không ? Đương nhiên là biết, chỉ là tính toán ngăn cản không dễ, muốn triệt để phong toả con đường b·uôn l·ậu của An Nam phải tốn quá nhiều công sức nên đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Cho đến khi tiên đế ( Hoằng Trị Đế ) thượng vị thì mọi chuyện mới thay đổi. Từ năm Hoằng Trị thứ nhất triều đình không ngừng cho siết chặt kiểm soát qua lại biên giới phía nam, đặc biệt giá·m s·át chặt chẽ hoạt động sản xuất, mua bán tại các mỏ đồng phía nam Trường Giang. Nhờ vậy lượng đồng có thể tuồn về An Nam vô cùng hạn chế, khả năng sản xuất hoả khí hạ xuống gián tiếp làm suy giảm sức mạnh quân sự của An Nam, biểu hiện rõ ràng là mười mấy năm nay người An Nam không còn dám mở chiến dịch quy mô lớn.
Vậy nên việc một lô đồng lớn được chuyển về An Nam là chuyện hệ trọng, dù là Nam Kinh hay Bắc Kinh đều không thể ngồi yên. Điền Kị phân phó thuộc hạ nhanh chóng cấp báo mọi chuyện ở nơi này cho triều đình, đồng thời vận chuyển số đồng trục vớt được về cất trong kho quan tại thủ phủ Côn Minh.
Một đêm nghỉ ngơi, sáng ngày hôm sau (20/8) Điền Kỵ dẫn theo 5000 kỵ binh vượt biên sang đất A Mú Sung, khí thế hùng hổ muốn đi hỏi tội quân An Nam.
Khoảng giờ Tỵ, 5000 kỵ binh Vân Nam dàn trận hình cánh cung trước cửa bắc đại doanh ở A Mú Sung. Quân Đại Việt không chịu yếu thế, Lê Tử Văn cho toàn quân xuất doanh, bộ binh xếp thành bốn quân trận hình vuông đối chọi với kị binh Vân Nam, lại lệnh Lê Phụng Hiểu dẫn Ngự Mã Doanh ra đóng ở chân đồi cách đó 3 dặm tạo thành thế ỷ dốc, tùy thời phối hợp tác chiến.
Thấy vậy, Điền Kị thầm khen đối phương là tướng có tài, nếu thực sự khai chiến e rằng 5000 kỵ binh của lão chẳng chiếm được tiện nghi gì. Thực ra lần này đến cũng không định chiến, chỉ là phô trương một chút để tạo thế nói chuyện phải trái. Lão tiến lên trước quân trận kêu gọi :" ai là tướng thống binh đi ra nói chuyện ?"
Bên kia Lê Tử Văn cũng cưỡi ngựa lên trước, dõng dạc đáp :" Đại Việt Chinh Tây Tướng Quân Lê Tử Văn xin ra mắt tướng quân."
Điền Kị lớn tiếng bắt bẻ :" Ngươi không phải nên dẫn quân đi chinh phạt Hắc La Quốc sao ? Cớ chi dẫn quân tới đây, hay Đại Việt gióng trống khua chiêng đòi đánh Hắc La là giả, thực chất muốn x·âm p·hạm biên cương Đại Minh ta ?"
Lê Tử Văn dõng dạc đáp :" Nào dám, tại hạ đúng là đang trên đường dẫn quân tây chinh. Chỉ là giữa đường nhận được tin báo một nhóm biên quân của thiên triều vượt qua biên giới c·ướp g·iết con dân nước ta, không thể không đổi đường lên bắc, đóng giữ vùng này, bảo hộ bách tính bình an." - Ý tứ rõ ràng muốn lên án việc biên quân Đại Minh mấy ngày trước đã vượt biên giới t·ấn c·ông.
Nghe vậy Điền Kị liền quát :" Nói láo, rõ ràng là thủy quân của An Nam các ngươi vượt qua biên giới đánh lén thủy quân Cẩm Lý của chúng ta, khiến quân Cẩm Lý bị tổn thất nặng nề, mấy trăm binh sĩ b·ị s·át h·ại, chiến thuyền toàn bộ bị hủy. An Nam đây là muốn gây chiến với Đại Minh ta hay sao ?"
Đội thủy quân của Lê Hoài Ân quả thật đã qua đất Đại Minh, điều này khó lòng chối cãi. Lê Tử Văn vốn có chuẩn bị từ trước, liền đáp lời :" thủy quân Đại Việt chúng tôi quả thật có vượt qua đất thiên triều, chỉ là chuyện này có nguyên nhân. Mấy ngày trước thủy quân nước tôi đang trên đường tuần tra biên giới bất ngờ bị công kích nhận tổn thất thảm trọng, trong lúc hoảng loạn đã chạy vào đất thiên triều. Sau khi định thần trở lại, biết mình nhầm đường liền quay đầu về biên giới."
Điền Kị khẽ hừ một cái, đối phương không nói thẳng là bị quân Vân Nam công kích mà chỉ mập mờ, cốt muốn ra vẻ là thủy quân An Nam bị bất ngờ nhằm tạo lý do ngụy biện cho hành vi vượt qua giới tuyến. Lão vặn hỏi :" chạy nhầm, còn có thể chạy nhầm tới mười mấy dặm? Vậy ta hỏi ngươi, thủy quân của các ngươi đánh lén quân Cẩm Lý của chúng ta giải thích thế nào ?"
Lê Tử Văn đáp :" ban đêm trời tối khó mà nhìn rõ, trong lúc hoảng hốt thủy quân nước tôi cứ thế trốn chạy, nào biết mình đi đến đâu. Trên đường bất ngờ gặp đội chiến thuyền bày trận trên sông, họ cho rằng mình lại bị phục kích nên đã quyết định ra tay trước để tự vệ, bởi vì không nhìn rõ nên không nhận ra đó là thủy quân thiên triều, nếu biết bọn họ nào dám làm vậy."
Đêm Trung Thu trăng sáng vằng vặc, nói láo là trời tối không thấy gì quả thật là vô sỉ. Còn chuyện có chủ ý t·ấn c·ông quân Cẩm Lý hay không thì trong lòng hai bên đều biết rõ. Không vòng vo thêm, Điền Kị lại quát lớn :" thủy quân Cẩm Lý nhận nhiệm vụ truy bắt thủy tặc, họ bày trận trong nội thủy nước ta, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến An Nam các ngươi. Ấy vậy mà các ngươi không chỉ vượt biên còn dám đánh lén, s·át h·ại thủy quân của chúng ta, lại còn trợ giúp thủy tặc chạy trốn, tội chồng thêm tội. Biết điều thì mau mau giao nộp nhóm thủy tặc đó cùng đồ đạc chúng trộm c·ướp ra đây, đồng thời giao hết những quân sĩ đã ra tay với q·uân đ·ội của triều ta để hoàng đế bệ hạ xử tội. Chỉ có như vậy chuyện này mới còn có thể điều giải, nếu không An Nam các ngươi chờ lửa giận của đương kim bệ hạ đi."
Lê Tử Văn hiểu rõ, đối phương lần này đến hỏi tội chủ yếu muốn bắt chẹt, ép hắn phải giao ra lô đồng mà đám người Lê Kiệm vất vả mang về từ đất bắc. Tổn thất của quân Cẩm Lý cùng Tả Lũng chỉ là cái cớ, mất đi hai đội quân này chẳng phải chuyện gì to tát đối với thiên triều vốn đất rộng người đông, q·uân đ·ội tới cả trăm vạn. Đương nhiên họ Điền chuyển cả Chính Đức Đế ra làm tấm mộc doạ người không phải không có chủ ý, nếu ứng đối không khéo hoàn toàn có thể bị chụp mũ bất kính thiên triều hoàng đế, khởi phát xung đột lớn hơn về sau. May mắn, chuyện làm sao ứng đối đã được chỉ điểm từ trước, lão theo chuẩn bị đáp lời :" thủy quân của nước tôi sau khi ngộ hại quân Cẩm Lý của thiên triều đã vội vã quay đầu trở lại hạ du, nào ngờ thủy tặc lại theo dòng nước chạy vào nước tôi, khi phát hiện ra thì chúng đã lên bờ chạy trốn hiện giờ chúng tôi cũng không biết chúng đã chạy đi chỗ nào, còn đồ đạc gì đó mà tướng quân ngài nói chúng tôi không có phát hiện."
Điền Kị biết không dễ gì đối phương đáp ứng yêu cầu của mình, tuy nhiên có những chuyện biết không có kết quả nhưng vẫn phải làm, việc đòi giao người giao đồ này cũng như vậy. Quay lại cuộc đối thoại, họ Điền chuyển hướng sang mục tiêu dễ đạt được hơn :" ta muốn mang các huynh đệ của quân doanh Tả Lũng trở về an táng, ngươi không có ý kiến gì chứ ?"
Lê Tử Văn khẽ gật đầu nói :" đương nhiên là được, chỉ là t·hi t·hể bọn họ vừa chôn cất chưa lâu, nếu ngài không ngại làm phiền họ an nghỉ thì cứ mang về cải táng."
Điền Kị nghe vậy có chút khó chịu, lão hỏi lại :" các ngươi đem bọn họ chôn rồi ?"
Lê Tử Văn đáp :" thời tiết mùa này nóng ẩm, chúng tôi sợ lâu có thể xảy ra vấn đề nên hai ngày trước đã xử lý rồi. Vị trí chôn cất ở cách đây bốn dặm theo hướng này." - vừa nói lão vừa chỉ hướng tây.
Điền Kị liền phái thủ hạ theo hướng đó đi kiểm tra, rất nhanh được hồi báo đúng là ở phía tây có ba gò đất lớn giống như mộ phần tập thể, từ dấu vết để lại thì rõ ràng mới chôn lấp trước đây chưa lâu. Lão bắt đầu suy xét, đào xác đem về cải táng không phải việc nên làm, tuy nhiên nếu không đem t·hi t·hể trở về thì khó lòng ăn nói với thân nhân những binh sĩ đã hi sinh. Hồi lâu cân nhắc họ Điền vẫn quyết định ra lệnh quật mộ, dùng xe ngựa đem t·hi t·hể lấm lem bùn đất đã bắt đầu h·ôi t·hối chở về Vân Nam.
Quân Minh rút đi, Lê Tử Văn cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, không cần chiến là tốt nhất, chuyện tiếp theo để Đông Kinh xử lý. Đương nhiên lão còn chưa thể rút quân mà còn phải đóng ở đây thêm vài ngày nữa.
***
Tại Đông Kinh, Lê Tấn trong hoàng cung khi nhận tin báo về đã vỗ tay xuống bàn mà hô lớn " tốt, rất tốt ". Hắn tính toán, sắp xếp hơn một năm nay cuối cùng cũng thành công đem tất cả tích cóp bên đất bắc của Ám Vận Doanh một chuyến trở về, đây chính là vốn liếng để hắn triển khai hàng loạt kế hoạch tiếp theo.