Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 351. Trọng thần mưu quốc.

Chương 351. Trọng thần mưu quốc.


Mất hai đến ba ngày để các thế lực lớn ở Đông Kinh nhận được tin tức về cuộc chiến trong đêm trung thu ở biên giới, phản ứng đầu tiên của đa số mọi người là bất ngờ, sau đó là lo lắng. Không lo lắng làm sao được, đó không phải là xung đột với Hắc La Quốc nhỏ bé mà là Đại Minh, đế quốc phương bắc này quá to lớn, có sức mạnh vượt trội về mọi mặt so với Đại Việt. Đại Việt không sợ chiến, chỉ là c·hiến t·ranh với Đại Minh sẽ mang đến tổn thất khủng kh·iếp cho Đại Việt, binh hoang mã loạn dân chúng lầm than không phải là điều mọi người muốn thấy.

Ngày 19-8, Tả Tướng Quốc Bùi Xương Trạch, Hữu Tướng Quốc Lê Quảng Độ dẫn theo đại thần nhóm cùng nhau tới cửa cung cầu kiến hoàng đế, mong cùng ngài thương nghị vấn đề làm sao ứng đối để tránh đi một cuộc chiến không mong muốn cùng Đại Minh. Đáp lại từ trong cung truyền ra khẩu dụ "trẫm bận" ý tứ rõ ràng sẽ không tiếp kiến chúng đại thần. Dù ổn trọng như Ngô Minh, Bùi Xương Trạch gặp phải bế môn canh cũng khó chịu ra mặt. Tuy nhiên vị trong cung đã không muốn gặp thì bọn họ cũng chẳng còn cách nào, đành kéo nhau về phủ Bùi Tướng Quốc cùng nhau thảo luận vấn đề này.

Trong phòng khách Bùi Phủ, Bùi Tướng Quốc là chủ nhà ngồi chủ vị, bên trái là Hữu Tướng Quốc Lê Quảng Độ, bên phải là lão thượng thư Ngô Minh. Tiếp theo bên cạnh Ngô Minh lần lượt là Kinh Vương Lê Kiện đại diện cho Hình Bộ, Lễ Bộ Thượng Thư Lương Đắc Bằng, Binh Bộ Tả Thị Lang Giang Cảnh Thạc. Phía đối diện có Lữ Côi Vương, Hộ Bộ Thượng Thư Dương Nguyên Trực, Lại Bộ Thượng Thư Bùi Minh Viễn.

Bùi Tướng Quốc lên tiếng hỏi trước :" mọi người đều biết sự việc lần này liên quan trọng đại, đánh giá chính xác tình hình vô cùng trọng yếu, vậy nên ai biết tin tức gì hãy báo ra để mọi người cùng biết." Ngừng một chút, lão quay sang nhìn Lê Quảng Độ :" Quân đội tin tức nhanh nhạy, xin mời Thái Uý nói trước."

Lê Quảng Độ không hề giấu giếm :" Theo tin tức trong quân truyền về thì trước Trung Thu vài ngày bệ hạ đã ngầm điều động Ngự Mã Doanh cùng thủy quân Hải Kình chạy tới A Mú Sung, đồng thời ngài lệnh cho Lê Tử Văn, Lê Năng Nhượng dẫn quân tới biên giới tiếp viện. Chưa hết, theo tin mới nhất thì ngài còn lệnh cho Nguyễn Kim dẫn Tiền Quân trở lại đại doanh bên bờ sông Đà, sau khi Tiền Quân rút về thì chia một lực lượng ở đây gồm một 2 hiệu quân Phụng Trực chủ lực và 4000 thổ binh của chư tộc Tây Bắc lên đường đi A Mú Sung hội quân cùng đội ngũ của Lê Tử Văn."

Chư vị đại thần nghe xong liền hiểu, xung đột nổ ra không phải sự cố mà là bệ hạ cố tình an bài. Bùi Tướng Quốc biết vị trong cung kia không phải kiểu người rảnh rỗi đi chọc thiên triều cho vui, lão lại hỏi :" rút cuộc vì cái gì ?"

Lê Quảng Độ đáp :" là đồng, rất nhiều đồng. Lần này bệ hạ hưng sư động chúng như vậy là để yểm trợ gần vạn nhân mã Ám Vận Doanh trở về. Theo người của ta báo về thì lần này Ám Vận Doanh đã thành công chuyển về nước 5400 sọt lớn, mỗi sọt ước tính chứa trên dưới 5 vạn cân đồng, đều là phẩm chất cực cao. Đổi lại người của Ám Vận Doanh đã phải hi sinh gần như 9 thành đội ngũ tham gia vận chuyển."

Những người còn lại trong phòng nghe vậy liền giật mình, phần nhỏ do con số t·hương v·ong lớn, nhiều hơn là vì lượng đồng mà Ám Vận Doanh chuyển về thật nhiều. Dù đã tổn thất một số nhỏ nhưng vẫn thành công chuyển về khoảng 27.000 vạn cân. Phải biết chục năm nay năng lực sản xuất đồng trong nước mỗi năm chỉ dao động trong khoảng 60-80 vạn cân, dù năm nay có thêm sản lượng từ mỏ Sin Quyền cũng không thể vượt qua 200 vạn cân. Có nghĩa số đồng Ám Vệ Doanh mang về tương đương sản lượng của hàng chục năm cộng lại ở trong nước, đã thế còn là đồng phẩm chất cao, phù hợp sản xuất hoả khí. Giờ thì mấy vị trọng thần ngồi đây đã hiểu vì sao hoàng đế lại mạo hiểm bốc lên xung đột cùng Đại Minh, lợi ích lớn như vậy đáng giá liều một phen.

Ngô Minh thân là người Công Bộ, lão hiểu có được số đồng này ý nghĩa lớn lao thế nào với Đại Việt. Năm ngoái thủy quân thảm bại ở vùng biển Đông Bắc, binh sĩ không còn có thể tuyển mộ mới, chỉ là để trang bị lại thuyền chiến, đại pháo lại khó khăn vô cùng. Đóng thuyền chiến mới tiêu tốn rất nhiều, đặc biệt bệ hạ còn có tham vọng đóng lại tàu hình con rùa bọc sắt, chi phí càng thêm lớn. Dù vậy, nếu nghiêng toàn bộ tài nguyên vẫn có thể làm được. Đại pháo lại khác, muốn đúc pháo cần lượng lớn đồng tốt, với năng lực sản xuất trong nước có lẽ cần 5-7 năm gom góp mới có thể tái trang bị số đại pháo như trước. Tuy nhiên giờ đã có được lô đồng lớn này, đầy đủ nguyên liệu để đúc mới hàng trăm đại pháo.

Trong khi quan tâm của Ngô Minh liên quan đến việc sản xuất quân khí thì Hộ Bộ Thượng Thư Dương Nguyên Trực lại để tâm đến vấn đề khác, đó là tiền. Nhiều đồng như vậy bệ hạ chỉ cần dùng một phần trong đó đem đi đúc tiền thì quốc khố sẽ tràn đầy, mọi vấn đề của Hộ Bộ nào có còn là vấn đề. Nghĩ thôi cũng đã thấy khoan khoái trong người, Dương Thượng Thư lòng vui như hội.

Trong khi hai vị thượng thư này chỉ để ý đến vấn đề cục bộ liên quan đến lĩnh vực mình chưởng quản thì những người còn lại suy tính nhiều hơn. Bùi Tướng Quốc ngẫm một chút khẽ than :" hay cho một chiêu dương đông kích tây, bệ hạ thật cao minh ".

Mấy vị còn lại nghe lời này của Tả Tướng Quốc không khỏi gật gù, họ cũng hiểu hàm ý trong lời Bùi Xương Trạch. Có thể đoán được mọi chuyện đã được vị trong cung kia trù tính từ lâu. Ám Vận Doanh tập kết lượng lớn đồng tới Vân Nam hòng theo đường sông Thao chở về nước không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể làm được, nhất là trong hoàn cảnh những năm gần đây người Minh luôn kiểm soát chặt chẽ đối với việc mua bán, vận chuyển thứ kim loại này ở khu vực phía nam, muốn tập kết hàng ngàn vạn cân đồng tới Vân Nam không có một năm thời gian khó mà hoàn thành. Thậm chí trong lòng bọn họ nghi ngờ việc phát sinh ở biên giới Đại Việt - Hắc La Quốc có thật là do người Hắc La gây chuyện hay không. Hoàn toàn có thể là hoàng đế muốn di chuyển sự chú ý, cũng như lực lượng của biên quân Vân Nam nên cố tình tạo ra sự kiện này. Thái độ cùng cách ứng đối của người Hắc La sau khi Đại Việt tuyên bố muốn chinh phạt bọn họ càng củng cố thêm cho suy đoán trên.

Tạm gác lại những chuyện này, Bùi Xương Trạch quay qua hỏi Lê Quảng Độ :" Thái Uý, ngài rành việc quân, thử nói xem nếu thiên triều thực sự nhân cơ hội này gây chiến thì thế cục sẽ như thế nào ?"

Lê Quảng Độ giảng :" Đại Minh thật sự lớn mạnh hơn nước ta nhiều lần, tuy nhiên họ cũng có nhiều vấn đề. Trước tiên là ven biển Đông Nam nạn Oa khấu hoành hành, phương bắc lại bị các tộc du mục luôn dòm ngó, phía tây cũng không thực sự yên bình. Theo ta dự đoán, nếu Minh Triều phát động cuộc chiến nhiều nhất cũng chỉ có thể huy động 5-7 vạn quân tinh nhuệ từ phương bắc, hợp với quân địa phương ở Quảng Tây, Vân Nam tiến đánh nước ta từ hai đường như thời Ngụy Hồ. Triều ta không phải Ngụy Hồ, hiện nay trong nước lòng người hướng về triều đình, trên dưới cả nước đồng lòng đủ sức đánh bại quân phương bắc tới x·âm p·hạm."

Bùi Tướng Quốc quay qua hỏi Giang Cảnh Thạc:" tráng đinh cả nước có tổng cộng bao nhiêu ? Lại có bao nhiêu từng huấn luyện trong quân ? Quân khí tồn trữ có chừng nào ?"

Giang Thị Lang đáp :" thưa Tướng Quốc, hiện cả nước được liệt vào hạng tráng có trên 54 vạn đinh, hơn tám thành trong số đó từng đi lính. Chiến giáp, v·ũ k·hí cất trong kho cũng khá dồi dào, trong trường hợp chiến sự nổ ra, cả nước tổng động viên có thể lập tức tổ kiến đại quân 40 vạn người."

Nghe xong Bùi Tướng Quốc tiếp tục quay qua hỏi :" Ngô huynh, Công Bộ của huynh trong vòng một năm nhiều nhất có thể làm ra bao nhiêu đại pháo ?" - Sở dĩ lão hỏi như vậy là vì nếu Đại Minh thực sự muốn tiến công Đại Việt tối thiểu cần 1 năm chuẩn bị hậu cần, điều binh khiển tướng. Có thể tận dụng thời gian này tăng cường trang bị hoả khí cho q·uân đ·ội, trong đó đại pháo có tầm quan trọng về mặt chiến lược.

Ngô Minh đáp :" nếu được cung cấp đầy đủ nguyên liệu, nhân lực, tiền bạc thì một năm sản xuất 150-200 đại pháo không thành vấn đề."

Lúc này gương mặt Bùi Tướng Quốc hơi giãn ra, xét mọi mặt từ lòng dân đến quốc lực thì Đại Việt hoàn toàn đủ thực lực chống lại một cuộc xâm lăng từ phương bắc. Cân nhắc mọi sự lão nói :" theo ta lúc này cần thực hiện đồng thời ba đối sách. Thứ nhất là hoà đàm với phương bắc, nhún nhường đôi chút, chấp nhận vài yêu sách của người Minh để qua chuyện lần này, có thể tránh chiến vẫn tốt nhất. Thứ hai, cần tăng cường năng lực quốc phòng trong nước, các công tác như mộ binh, huấn luyện tân quân, trưng tập quân lương, rèn đúc quân khí cần được làm ngay, trong tay có lực lượng là chiến là hoà chúng ta đều có thể chủ động. Thứ ba, từ bỏ cuộc chiến với Hắc La Quốc, dùng tài nguyên cho cuộc chiến này để tu sửa thành trì, xây dựng thêm quân doanh, pháo đài phòng thủ ở khu vực phía bắc, phòng khi cần dùng." Ngừng một chút lão hỏi :" Chư vị cảm thấy thế nào, có gì cần bổ sung, thấy đổi xin cứ nêu ra ý kiến để mọi người cùng thương nghị ."

Mấy vị trọng thần nghe đối sách của Bùi Tướng đều gật gù đồng ý, cảm thấy như vậy vô cùng hoàn mỹ, không cần lại lắm lời. Lê Quảng Độ quay qua nói :" Cứ định vậy đi, ngày mai đại triều chúng ta cùng nhau liên danh dâng ba đối sách này lên bệ hạ." Ngừng lại một chút, lão lại nói :" Có một điểm nho nhỏ ta muốn bổ sung, trên triều nên nêu rõ lần này là trưng binh, bắt buộc phải đạt đủ 6-8 vạn tân quân. Không thể lại mộ binh theo cách của bệ hạ".

Mọi người đều đồng ý lời của Thái Uý, tất cả trọng thần liên danh dâng lên thể hiện đầy đủ sức nặng, bệ hạ hẳn sẽ đồng ý thuận theo. Còn việc lão lo lắng là có nguyên do, chẳng là triều đình từ khi quyết định mở chiến dịch tây chinh đã đồng thời bắt đầu mộ binh, bệ hạ đích thân phụ trách việc này. Cách tuyển quân của ngài có chút khác lạ, trên tinh thần tự nguyện, ai muốn tòng quân thì tới báo danh, thông qua vài bài kiểm tra thì được nhận. Kết quả là nửa tháng, tân quân dự kiến đội ngũ lên tới 6 vạn mới chỉ tuyển được chưa tới 3 ngàn, trong đó đã gồm 1000 tráng đinh của hai tộc người Thượng theo giao hẹn từ trước tới vì bệ hạ hiệu lực.

Chương 351. Trọng thần mưu quốc.