Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 352. Bồi thường.
Hôm sau (20-8) theo thông lệ là ngày diễn ra đại triều, bách quan văn võ từ khi tờ mờ sáng đã tiến cung chờ đợi ở sân Phụng Tiên. Giờ Thìn vừa điểm, trong khi chúng quan viên đã sẵn sàng tham gia triều hội thì đại tổng quản Đỗ Khắc Hải từ hậu cung chạy tới thông báo : " bệ hạ long thể bất an, nay bỏ thiết triều. Ngài khẩu dụ chư vị đại nhân quay lại công sở làm việc như ngày thường, tránh chậm trễ công vụ."
Bách quan nghe vậy đều bất ngờ, tiếp đó lần lượt quỳ gối hướng về phía Bảo Quang Điện hành lễ, đồng thanh hô vài câu cầu chúc cho thánh thượng long thể sớm an khang. Kết thúc từng người từng người đứng dậy, nhóm lớn nhóm nhỏ kết bạn cùng nhau trở về công sở giải quyết công vụ trong tay. Duy chỉ có mấy vị trọng thần ăn ý cùng nhau nán lại, cùng tiến tới chỗ Đỗ Khắc Hải toan hỏi han về tình hình của hoàng thượng.
Đỗ Khắc Hải bị nhóm đại thần vây quanh không có trả lời câu hỏi của họ mà giơ tay, miệng the thé:" bệ hạ biết chư vị hôm nay không dễ bị đuổi đi như vậy, mời theo lão nô tới Ngự Thư Phòng chờ đợi, có gì muốn biết thì chư vị gặp được bệ hạ rồi hỏi ngài."
Mấy vị đại thần nghe vậy liền hiểu ý, khẽ chắp tay rồi đi theo Đỗ Khắc Hải. Người đã dẫn tới, đại tổng quản trở về hậu cung phục mệnh. Khoảng nửa canh giờ sau hoàng đế giá lâm Ngự Thư Phòng, đợi mọi người hành lễ xong, Lê Tấn cho mọi người bình thân, ban cho được ngồi, lại lệnh nội quan chuẩn bị trà nước dâng lên. Lúc này hoàng đế Lê Tấn mới bắt đầu hỏi :" chư vị ái khanh hôm qua muốn cầu kiến trẫm là vì chuyện gì ?"
Tả Tướng Quốc thay mặt mọi người đáp lời hoàng đế, nội dung cơ bản là tâu rõ những việc đã xảy ra ngày hôm qua. Cụ thể là bọn họ như thế nào lo lắng trước tình hình hiện nay, không hẹn mà cùng gặp nhau tại cửa cung, khi không được triệu kiến lại thế nào họp lại tại nhà lão, cùng thảo luận quốc sự. Cuối cùng lão nói ra ba đối sách mà bọn họ đã nhất trí cùng liên danh dâng lên.
Lê Tấn ngồi nghe, xong xuôi bắt đầu nói:" chư vị ái khanh lo nghĩ cho nước khiến lòng trẫm được an ủi. Chỉ là số đồng kia còn chưa về tới Đông Kinh các khanh đã tính toán xem làm sao sử dụng chúng. Mà trẫm nhớ không nhầm Ám Vận Doanh không thuộc triều đình quản lý phải chứ ? Các khanh có phải quá vội vàng, cánh tay cũng vươn quá dài rồi chăng ?"
Bùi Tướng Quốc nghe ra bệ hạ có ý không hài lòng vì bọn lão liên danh dâng tấu muốn dạy ngài làm này làm kia, rõ ràng như vậy không phù hợp với đạo làm thần tử. Lão biện bạch :" chúng thần biết đồ do Ám Vận Doanh mang về không thuộc công hữu triều đình mà thuộc về Nội Khố của bệ hạ, dùng thế nào đều do bệ hạ định đoạt. Chỉ là tình thế hiện nay có chút n·hạy c·ảm, Nội Khố có một bút tài nguyên lớn, dùng tốt bút tài nguyên này ảnh hưởng đến quốc vận Đại Việt ta. Bởi vậy chúng thần mới hợp lại, cùng nhau thương thảo chọn lựa phương sách, dâng lên để bệ hạ tham khảo. Đương nhiên bệ hạ là người định đoạt cuối cùng, dù người quyết thế nào chúng thần đều nhất nhất tuân theo."
Lê Tấn trong đầu đã có kế hoạch sử dụng số đồng kia, không muốn lại bàn tới bàn lui vấn đề này. Hắn chuyển chủ đề :" tình hình n·hạy c·ảm mà khanh nói phải chăng là chuyện Đại Minh sẽ nhân cơ hội phái đại quân tiến đánh nước ta ? Vậy thì không cần lo lắng, trẫm cho rằng chuyện đó sẽ không xảy ra, đây chỉ là chút ma sát nhỏ nơi biên giới, Đại Minh là thiên triều thượng quốc sẽ không chấp nhất chuyện này. Đương nhiên tiền đề là chúng ta phải thể hiện thành ý, Trẫm định phái người tới Vân Nam cùng Mộc Vương Phủ hoà đàm, bày tỏ thái độ thành khẩn nhận sai, chấp nhận bồi thường những tổn thất biên quân Vân Nam. Chư vị ái khanh cảm thấy cách làm này thế nào ?"
Trước tiên, Vân Nam là xứ xa xôi triều đình ở Nam Kinh hay Bắc Kinh đều khó trực tiếp quản lý, năm xưa Minh Thái Tổ đã cho nghĩa tử của mình là Tây Bình Hầu Mộc Anh toạ trấn vùng này. Khi Mộc Anh mất, Minh Thái Tổ ban cho thụy hiệu Kiềm Ninh Vương, đồng thời cho con cháu nhà họ Mộc được đời đời thế tập vương vị trấn thủ Vân Nam, từ đó có cái được gọi là Mộc Vương Phủ. Nhiều đời truyền xuống Mộc Vương Phủ đã hầu như chưởng khống được toàn bộ các mặt chính trị, quân sự, kinh tế của Vân Nam. Lâu dần vùng đất này có tính chất như một phiên trấn của Đại Minh đế quốc.
Quay lại câu chuyện, bệ hạ muốn cử người tới Vân Nam cùng Mộc Vương Phủ hoà đàm quả thật là kế hay. Qua hành động này ngài muốn nâng Vân Nam lên thành ngang hàng với Đại Việt, ngầm ám chỉ nhà họ Mộc có ý đồ tự lập. Mục đích là để ly gián mối quan hệ giữa Mộc Vương Phủ và triều đình trung ương ở Bắc Kinh, không cần biết kết quả thế nào nhưng qua vụ việc lần này sẽ gieo xuống một hạt giống nghi ngờ trong lòng những người cầm quyền phương bắc. Đồng thời, nhờ cách nói này muốn hạ cấp tính chất cuộc xung đột vừa rồi thành xung đột giữa hai chư hầu của Đại Minh, hay có thể hiểu là Đại Việt không hề mạo phạm uy đức của thiên triều cũng như Chính Đức Đế, Bắc Kinh không có lý do để gây chiến với Đại Việt. Đây là một cạm bẫy đối với Mộc Vương Phủ, nếu họ nhận bồi thường từ phía Đại Việt thì chẳng khác nào chứng minh Vân Nam muốn tách ra thành một nước chư hầu.
Lễ Bộ Thượng Thư Lương Đắc Bằng lên tiếng phân tích :" bệ hạ, thần cảm thấy kế này của bệ hạ tuy hay nhưng vẫn có điểm sơ hở . Mộc Vương hoàn toàn có thể không nhận đề nghị xin bồi thường của nước ta, thay vào đó dâng tấu nói rõ mọi chuyện với triều đình Bắc Kinh, tiếp đó chờ đợi Chính Đức Đế định đoạt. Thậm chí nếu Mộc Vương khôn ngoan hơn sẽ đuổi sứ giả của ta về nước, đồng thời đánh tiếng nói rõ muốn hoà đàm hay thoả thuận bồi thường gì thì cử người đi Bắc Kinh, Vân Nam không có đủ thẩm quyền. Làm vậy, kế ly gián hoàn toàn vô hiệu."
Lê Tấn không có ý kiến về lời vừa rồi của Lương Đắc Bằng, hắn quay ra hỏi :" nếu trẫm đưa ra một mức bồi thường khiến Mộc Vương động tâm thì sao ?"
Nghe lời này từ phía bệ hạ, Hộ Bộ Thượng Thư Dương Nguyên Trực bỗng giật thót, tài chính triều đình hiện không quá dư dả, nếu bệ hạ muốn bỏ số tiền lớn bồi thường cho Vân Nam thì lão cùng Hộ Bộ không lấy đâu ra tiền, dùng số đồng mới mang về đúc tiền cũng cần thời gian, không phải ngày một ngày hai liền xong. Lão vội vàng lên tiếng hỏi :" Bệ hạ, người định bồi bao nhiêu ?"
Lê Tấn đáp :" 5 vạn lượng, trẫm cho rằng dùng 5 vạn lượng hoàng kim có thể khiến Mộc Vương động lòng."
Dương Nguyên Trực nghe con số này liền sợ, kho của triều đình không có nhiều vàng đến vậy. Lão vội vàng tâu lên :" nhưng thưa bệ hạ, trong tất cả các kho của triều đình tổng cộng chỉ còn hơn 1 vạn 6 ngàn lạng hoàng kim."
Lê Tấn không hề cảm thấy có gì không ổn, hắn nói với chúng thần :" không sao, chúng ta có thể giao cho Vân Nam trước 1 vạn lượng, đồng thời ghi nợ 4 vạn, xin bọn họ cho chúng ta trong vòng 4 năm tiếp theo, mỗi năm trả 1 vạn."
Con số 5 vạn lượng vàng quả thực hấp dẫn, Mộc Vương chắc chắn sẽ đắn đo không ít. Lê Quảng Độ hồi giờ đều ngồi nghe bỗng lên tiếng hỏi: " bệ hạ, nếu Mộc Vương vẫn không nhận bồi thường mà đuổi sứ giả của ta về giống lời của Lương Thượng Thư thì sao ? Bệ hạ còn phương án gì nữa chăng ?"
Lê Tấn khẽ híp mắt lại, hơi nhếch môi:" trẫm sẽ thuận theo ý đó, lại cử người đi Bắc Kinh dâng lên tiền bồi thường, con số và phương thức đều không đổi."
Nghe đến đây mấy vị trọng thần bỗng nheo mắt, kế này của bệ hạ quả thực còn có thể dùng như vậy, khi đó có thể tưởng tượng được Mộc Vương sẽ là cảm nhận gì. Tiền bồi thường không được nhận một đồng trong khi tổn thất của Vân Nam là thực nhận. Bên phía Bắc Kinh không ít người có ý muốn hạn chế sức mạnh của phiên trấn sẽ chỉ dành cho Vân Nam vài lời sáo rỗng, tiền bồi thường sẽ không cấp cho một xu. Vân Nam Mộc Vương ấm ức, trong khi mấy vị ở miếu đường Bắc Kinh có khi còn hả hê, mâu thuẫn có thể từ đó phát sinh. Lại nói nếu mấy vị ở Bắc Kinh nhận được tiền bồi thường này sẽ đắn đo lắm khi bàn về chủ đề t·ấn c·ông Đại Việt, nhiều người sẽ lo lắng việc động binh tốn kém mà lợi ích đạt được còn chưa biết như nào, trong khi không động binh tiết kiệm được số lớn tiền lương dùng làm quân phí mà mỗi năm còn nhận được vạn lượng vàng chẳng phải hời hơn sao ? Có thể khẳng định nuốt giận ăn tiền, đây là lựa chọn tốt nhất của mấy vị ở Bắc Kinh. Càng nghĩ càng cảm thấy kế này lợi hại, bỏ ra một số tiền vừa có thể ly gián quan hệ Bắc Kinh- Vân Nam lại vừa có thể tránh được một cuộc chiến cho Đại Việt, cớ sao không làm, không còn sự nghi ngờ nào với quyết định này của hoàng đế.
Tả Tướng Quốc muốn hỏi :" bệ hạ, người định cử ai tới Vân Nam ?"
Lê Tấn đánh mắt về phía Kinh Vương :" thập tứ hoàng thúc, Khanh đi một chuyến thế nào ?"
Lê Kiện chắp tay :" thần tuân mệnh, sau khi trở về thần sẽ chuẩn bị ngay, sẵn sàng lên đường bất kỳ lúc nào."
Lê Tấn hơi lớn giọng tán thưởng:" tốt, trẫm trông chờ vào biểu hiện của khanh." Tiếp đó hắn quay qua nhìn Dương Nguyên Trực phân phó :" trong thời gian Kinh Vương đi xa, khanh thay hoàng thúc tiến Cần Chính Điện."
Dương Thượng Thư nghe xong liền hiểu bệ hạ đây là muốn tiếp tục bồi dưỡng mình, để mình ngày sau có thể đảm nhận chức tướng quốc. Lão liền chắp tay nhận lệnh, mọi cảm xúc lo lắng trước đó đều tan biến, thay vào đó là chút hứng thú cho thời gian sắp tới. Đây có lẽ là sự bồi thường giành cho lão sau những khó khăn ngài mang tới cho lão cùng Hộ Bộ.