Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 354. Đệ nhất lợi khí.
Câu trả lời từ Lê Tấn khiến cả Ngô Minh lẫn Dương Nguyên Trực rất bất ngờ, thậm chí có chút khó tin. Cách gọi của các đồng tiền từ xưa đến nay đa phần đều theo một công thức chung là " niên hiệu + thông bảo ( nguyên bảo )" việc bệ hạ muốn dùng quốc hiệu Đại Việt trong tên của đồng tiền mới không hợp lẽ thường, có thể nói là cổ kim chưa từng thấy.
Cái tên Đại Việt thông bảo quả thật gây bất ngờ nhưng điều làm nhị vị thượng thư chú ý hơn là câu sau, nghe không nhầm thì ý của bệ hạ là muốn đem toàn bộ số đồng Ám Vận Doanh mang về đi đúc tiền. Ngô Minh thân là Công Bộ Thượng Thư nghĩ đến đây liền muốn phát điên, không chỉ lão mà đa số mọi người nghe chuyện này cũng khó giữ bình tĩnh. Đều đem đúc tiền hết nghĩa là không có đồng dùng làm nguyên liệu cho sản xuất hoả khí mới, vốn nghĩ số đồng này có thể giải quyết sự thiếu thốn hoả khí nhiều năm nay của Đại Việt vậy mà bệ hạ hoàn toàn không có ý định dùng cho mục đích quân sự, ngài chỉ nghĩ đúc tiền. Nếu vị trước mặt không phải là chí tôn thì Ngô Minh có lẽ đã buông lời mắng chửi, thực sự không thể nào nghĩ thông vị đối diện nghĩ cái gì, công bằng mà nói quyết định này nghe thôi cũng cảm thấy thật ngu ngốc. Mang trong lòng sự kính trọng đối với trí tuệ của đương kim bệ hạ, nhất là sau những biểu hiện trong thời gian gần hai năm trị vì kể từ khi lên ngôi, Ngô thượng thư không thể lý giải đối với quyết định này của đương kim.
Bên kia Dương Nguyên Trực đã không thể đứng yên, lão vội vàng chắp tay tâu :" bệ hạ, thần cho rằng không cần thiết đúc nhiều tiền như vậy. Trong thời gian ngắn có quá nhiều tiền được tung ra có thể làm cho sức mua của đồng tiền bị sụt giảm nghiêm trọng, tạo ra hỗn loạn trong nước. Vậy nên thần khẩn xin bệ hạ cân nhắc lại chuyện này."
Lê Tấn nghe vậy chỉ khẽ nhấp ngụm trà, hắn hiểu Dương Nguyên Trực đang lo lắng điều gì. Việc nhà nước phát hành tiền ồ ạt có thể dẫn đến tình trạng siêu lạm phát, là người hiện đại hắn sao lại không rõ chuyện này. Đương nhiên hắn có kế hoạch của mình, cũng sẽ không để xảy ra tình trạng trên. Hắn nói với Dương Nguyên Trực :" trẫm biết, cũng hiểu điều khanh lo lắng, chỉ là khanh yên tâm trẫm đương nhiên sẽ có phương pháp sử dụng tiền mới ổn thỏa."
Dương Nguyên Trực nghĩ không thông, lão lo lắng hỏi lại :" bệ hạ thứ tội, thần xin hỏi bệ hạ định dùng số tiền mới này như thế nào ?"
Lê Tấn biết mình không nói rõ sẽ khiến cho vị Hộ Bộ Thượng Thư này mất ăn mất ngủ, hắn bắt đầu giảng :" trước tiên trẫm cho rằng tiền đồng trong nước hiện nay khá loạn, từ thời Thái Tổ đến thời của phụ hoàng trẫm đều cho đúc tiền, sơ sơ hiện có chục loại tiền đồng, định lượng phẩm chất cũng không thực sự đồng nhất, điều này dẫn tới nhiều bất tiện trong các giao dịch thương mại. Sau khi cân nhắc tính toán trẫm quyết định đưa ra kế hoạch đổi tiền, trong vòng 1 năm triều đình sẽ tiến hành thu hồi các đồng tiền cũ, đồng thời tung ra Đại Việt thông bảo, kết thúc quá trình này tiền của Đại Việt sẽ hoàn toàn được đồng nhất về tên gọi, phẩm chất và định lượng, tạo sự thuận lợi cho giao thương trong nước cũng như giữa dân nước ta với thương nhân ngoại quốc."
Dương Nguyên Trực cùng Ngô Minh im lặng nghe giảng, bắt đầu suy ngẫm. Việc bệ hạ muốn làm là thống nhất tiền tệ, tạo điều kiện đẩy mạnh thương nghiệp phát triển. Thân là người đứng đầu hai bộ Hộ-Công, bọ họ đương nhiên hiểu vấn đề mà bệ hạ muốn giải quyết.
Tiền đồng của Đại Việt hiện giờ quả thật tồn tại không ít vấn đề, về cơ bản tiền được đúc từ trước niên hiệu Quang Thuận trở về trước đều đã bị hư hỏng rất nhiều, đáng ra phải thu hồi cho đúc tiền mới thay thế nhưng không có. Đại Việt trước nay thiếu thốn tài nguyên đồng, triều đình lại nghiêng nguồn tài nguyên này dùng để sản xuất quân khí nên việc đúc tiền mới đều khá hạn chế, việc thay thế lượng lớn tiền đồng cũ càng không thể thực hiện. Để tránh tình trạng thiếu tiền các đời hoàng đế đều sử dụng phương pháp dùng chính lệnh đảm bảo giá trị cho tiền cũ bị hư hỏng, ví dụ như chấp nhận cho dân chúng đóng thuế bằng những đồng tiền cũ. Tuy là vậy nhưng càng ngày dân chúng càng không ưa thích tiền cũ, dẫn đến việc cầm tiền cũ đi mua hàng thường không được hoan nghênh, hiện giờ chủ yếu thông dụng trong lưu thông thường là Quang Thuận thông bảo và Hồng Đức thông bảo mà thôi.
Nhiều người sẽ tò mò vậy đồng Cảnh Thống thông bảo được đúc gần nhất thì sao ? Chẳng lẽ đồng tiền được đúc mới nhất này cũng không được thông dụng trong lưu thông ư ? Câu trả lời là đúng vậy, Cảnh Thống thông bảo gần như không thể thấy trong các giao dịch mua bán hàng ngày. Nguyên nhân của tình trạng này là do Cảnh Thống thông bảo được đúc to và dày hơn rất nhiều so với các đồng tiền được đúc trước đó, nếu đem so sánh với Hồng Đức thông bảo thì nặng gấp rưỡi, càng không cần phải so với các đồng tiền được đúc trước Hồng Đức Thông Bảo, vậy nên đồng tiền này rất được ưa thích. Bởi vậy sau khi Cảnh Thống thông bảo được phát hành không lâu đã nhanh chóng bị thu gom tích trữ, hiện nay phần lớn chúng đều nằm yên trong kho chứa tiền của những nhà giàu có.
Đổi mới đồng thời thống nhất tiền tệ đương nhiên mang lại lợi ích to lớn cho đất nước, tuy nhiên điều này không thể thuyết phục Dương Nguyên Trực cùng Ngô Minh đồng ý với quyết định của hoàng đế. Đúc tiền mới có thể dùng đồng có phẩm chất tương tự như trước đây, đồng thời cũng không cần đúc ồ ạt trong thời gian ngắn, bệ hạ định ra kế hoạch một năm có hơi gấp rút, nếu là trong vòng 5 năm hoàn toàn có thể dùng đồng độ thuần thấp chút đúc số tiền mới tương đương. Làm như vậy vẫn đạt được mục tiêu thống nhất tiền tệ, đồng thời vẫn có thể dùng số đồng phẩm chất cao này rèn đúc hoả khí, nâng cao năng lực quốc phòng của Đại Việt.
Ngô Thượng Thư bắt đầu giảng giải những ý trên cho đương kim bệ hạ được hay, hi vọng ngài có thể nghe theo kiến nghị của mình mà thay đổi quyết định. Chỉ là đáp lại lời tâm huyết của lão chỉ là sự phủ định của Lê Tấn, hắn nói :" muốn dùng đồng tiền mới thay thế tiền cũ thì phải cho thiên hạ thấy tiền mới có ưu điểm vượt trội đồng tiền cũ. Đồng tiền mới được đúc bằng đồng có phẩm chất tốt sẽ có độ bền cao, ít bị hư hỏng theo thời gian, trẫm không muốn vài ba chục năm buộc phải liên tục đúc mới lại đồng tiền. Ai có nói gì trầm cũng sẽ không thay đổi quyết định này, vậy nên khanh không cần nhiều lời."
Ngô Minh vốn còn muốn giảng thêm về nguy cơ bên ngoài nhưng nghệ vậy liền bỏ qua ý nghĩ này, lão biết vị đối diện đem chuyện nói đến nước này thì đã không còn cơ hội suy chuyển. Lê Tấn an bài cho nhị vị thượng thư nhiệm vụ chi tiết trong kế hoạch đúc và phát hành tiền mới rồi cho phép bọn họ rời đi, bản thân hắn thì tiếp tục ở lại Ngự Thư Phòng xem xét một vài tấu chương quan trọng.
Thư Phòng cứ vậy am yên tĩnh, cho đến khi một giọng nói từ trên gác nhà vọng xuống đánh vỡ :" Tiểu chủ nhân, ngươi đây là mưu tính điều gì ?" - Người hỏi là Lão Hoạ Sĩ, hôm nay đúng phiên lão trực.
Lê Tấn vừa tiếp tục xem tấu chương vừa mở lời hỏi lại :" Lão quỷ, lão muốn hỏi vấn đề gì ?"
Lão Hoạ Sĩ đáp :" Tại sao ngươi lại không nghe theo kiến nghị của Ngô Minh? Ngươi khổ công mưu tính bao lâu mới có được số đồng đó, giờ mang đi đúc tiền hết thực sự là lựa chọn sáng suốt ư ? Rốt cuộc ngươi tính toán điều gì?"
Ngô Minh, Dương Nguyên Trực đến hiện tại là Lão Hoạ Sĩ tất cả đều cảm thấy khó hiểu với quyết định của Lê Tấn, tin chắc sẽ còn rất nhiều người cũng như họ. Lê Tấn lúc này mới ngửa đầu lên hỏi : " Lão quỷ, theo ngươi Chính Đức Đế sau khi biết chuyện vừa xảy ra sẽ phản ứng như thế nào? Tiếp theo khi sứ thần của ta đến xin hoà đàm, chịu bồi thường lại xử trí ra sao ?"
Lão Hoạ Sĩ đáp :" đương nhiên tên đó sẽ vô cùng tức giận, cảm thấy Đại Việt ta không phục uy đức của hắn. Nếu Kinh Vương bắc tiến xin hoà đàm sẽ bị hắn làm khó. Tiếp theo dù không phát binh tiến đánh nước ta hắn cũng sẽ ngầm tăng cường quân bị cho Lưỡng Quảng, đề phòng Đại Việt ta."
Lê Tấn lại hỏi :" Nếu hắn biết ta không đem đồng đi đúc quân khí mà dùng đúc tiền, đồng thời toàn tuyến biên giới phía bắc không hề có việc tăng cường quân bị, xây dựng thêm công sự, thành quách thì sẽ nghĩ thế nào ?"
Lão Hoạ Sĩ đáp :" còn thế nào được, hắn đương nhiên sẽ cho rằng ngươi là một kẻ tài trí tầm thường, tham lam, thiếu tầm nhìn chiến lược,..." - Nói đến đây lão bỗng khựng lại, lão có chút hiểu ra, tiểu chủ nhân đây chính là cố tình giả ngu để xoá bỏ sự nghi ngại từ phương bắc.
Lê Tấn thấy lão ngừng lại, hắn tiếp tục hỏi :" Nếu ta lại cho rút hết lực lượng ở Tây Bắc trở về, đồng thời cho giải tán Ám Vận Doanh thì phương bắc lại như thế nào nghĩ ?"
Lão Hoạ Sĩ nghe vậy chỉ biết lắc đầu, nếu tiểu chủ nhân thực sự làm như vậy thì phương bắc có lẽ hoàn toàn bỏ qua sự đề phòng với Đại Việt, bởi nhẽ Đại Việt không đủ lực uy h·iếp đến biên giới phía Nam của Đại Minh. Lão vẫn băn khoăn hỏi lại :" làm như vậy đáng sao ? Bỏ qua lần này có lẽ Đại Việt không còn cơ hội tăng mạnh quân bị lần nào nữa. Dù cho đổi lại là cơ hội phát triển mạnh thương nghiệp thì sao chứ ? Tiền bạc có nhiều nhưng sức mạnh quân sự không đủ cũng khó mà giữ được, vết sai đổ của Tống Triều còn đó."
Lê Tấn đáp lại :" lão quỷ, ngươi không hiểu, cũng đừng suy nghĩ thêm làm gì, hãy để thời gian sẽ trả lời cho quyết định của ta." - thực ra hắn còn một câu muốn nói mà lại thôi, "không phải s·ú·n·g đ·ạ·n tiền mới là đệ nhất lợi khí ".