Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 355. Bắt, vây, g·i·ế·t.

Chương 355. Bắt, vây, g·i·ế·t.


Tây Bắc, chiều tối ngày 3-9 Lê Tử Huyên cùng Hà Lô, Đèo Mạnh Hoạch kết thúc cuộc hành quân từ đại doanh bên bờ sông Đà tới A Mú Sung. Đích thân chủ soái quân tây chinh Lê Tử Văn mang theo chư tướng ra ngoài doanh nghênh đón, đồng thời rượu thịt đã chuẩn bị sẵn sàng để ba quân tướng sĩ cùng một bữa no say. Bữa tiệc trong doanh trại kéo dài từ khi mặt trời lặn cho đến gần nửa đêm, Lê Tử Huyên, Đèo Mạnh Hoạch, Hà Lô uống tới say mèm.

Sáng ngày hôm sau, khi Đèo Mạnh Hoạch tỉnh dậy cảm thấy hơi đau đầu, mở mắt nhìn quanh thấy bản thân đang ngủ trong doanh trướng có lẽ là sau khi sấy được thân binh đưa về. Lại xem quanh một vòng cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nghĩ một chút liền thấy không ổn, chiến đao cùng cung tên đều không thấy, bình thường dù đi ngủ những binh khí này luôn cất gần giường. Rời giường, họ Đèo cẩn thận hướng bên ngoài đi, vừa đi vừa nâng cao tính thần sẵn sàng đối phó với bất kỳ sự tất công bất ngờ nào có thể xảy ra.

Ngay khi tới cửa ngoài trướng của mình họ Đèo nhìn thấy canh giữ không phải thân binh của mình mà là mấy binh sĩ mặc quân phục của quân Phụng Trực, bên ngoài còn có kỵ binh không ngừng qua lại.

Cố giữ cho mình bình tĩnh, hắn đi ra ngoài trướng tìm hiểu tình hình nhưng bị bịnh lính gác cửa ngăn lại. Một vị tướng quân người Kinh cưỡi chiến mã lại gần trướng của hắn, hắn biết vị này tối qua hai người trong bữa tiệc có uống qua với nhau vài chén. Hắn hỏi đối phương: " Hiệu Uý có thể nói cho tại hạ biết đang xảy ra chuyện gì chăng ?"

Người trên ngựa là Ngự Mã Doanh Hiệu Uý Lê Phụng Hiểu đáp lời :" Hà Lô âm mưu tạo phản, đại soái phụng thánh lệnh vây bắt y cùng đồng đảng. Ngài ấy lo lắng Hà Lô c·h·ó cùng dứt dậu sẽ gây bất lợi cho Đèo huynh cùng quân sĩ bản bộ nên phải ta mang quân đến đây bảo hộ. Xin Đèo huynh hiểu cho, đồng thời phối hợp một chút." - Lời nói nghe như khẩn cầu nhưng giọng điệu lại như ra lệnh, thái độ của Lê Phụng Hiểu rất rõ ràng, Đèo Mạnh Hoạch muốn hay không đều phải phối hợp.

Họ Đèo cũng rõ tình hình hiện tại, quân của hắn có lẽ đã bị vây trong doanh đồng thời tước v·ũ k·hí dù muốn phản kháng cũng không được, mà dù cho bản bộ nhân mã không bị khống chế cũng chẳng có tác dụng gì, đội ngũ người Kinh ở đây quá mạnh so với quân họ Đèo của hắn. Người ta là dao thớt mình là thịt cá, muốn làm thế nào mà chả được, dù đám người Kinh xảo trá kia có vu tội hắn thông mưu với Hà Lô rồi g·iết hắn cũng phải chịu. Đèo Mạnh Hoạch khẽ thở dài, chậm dãi từng bước chân nặng nề trở vào doanh trướng.

Lê Phụng Hiểu thấy đối phương phối hợp như vậy lên tiếng nhắc nhở quân sĩ :" quân lệnh nêu chúng ta ở đây làm nhiệm vụ bảo vệ, các ngươi đừng làm điều gì không cần thiết."

Đèo Mạnh Hoạch nghe vậy hai mắt có chút sáng lên, tình hình có vẻ còn không có tệ như hắn lo sợ, còn có hy vọng. Hắn quay lại khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn ơn Lê Phụng Hiểu, lời nhắc nhở vừa rồi không chỉ nhắc nhở quân sĩ người Kinh mà còn là nhắc nhở hắn cùng quân họ Đèo.

**

Tại một phía khác của đại doanh A Mú Sung, Lê Tử Văn cùng Lê Hoài Ân đứng nhìn quảng trường phía trước, nơi đó cũng có một đội ngũ bị vây quanh. Trong vòng vây là 2000 quân của nhà họ Hà, đãi ngộ của bọn họ kém hơn nhiều, tất cả đều b·ị b·ắt trói.

Thủ lĩnh của bọn họ là Hà Lô đang bị nhốt trong một chiếc cũi, miệng liên tục kêu gào :" tại sao, tại sao lại đối xử như vậy với chúng ta, ta muốn biết tại sao..." - lão thật không rõ, bản thân mang theo q·uân đ·ội trong nhà hưởng ứng lệnh triệu tập của hoàng đế đến hội quân cùng binh đoàn Tây chinh, lại theo điều động chạy tới A Mú Sung. Dù chưa đánh trận nào nhưng hành quân mấy trăm dặm, không có công lao cũng có khổ lao, không thưởng thì thôi cớ sao đám người Kinh lại ra tay với mình.

Lê Tử Văn chờ cho Hà Lô kêu gào đến khàn cả giọng mới tiến lại gần, lớn tiếng tuyên bố :" phụng lệnh bắt giữ phản tặc Hà Lô cùng đồng đảng, kẻ nào phản kháng g·iết không tha."

Hà Lô nghe vậy thì giận vô cùng, đám người Kinh vô sỉ đã lợi dụng bữa tiệc rượu để cho lão và binh sĩ dưới quyền uống say mèm rồi bắt trói, bọn họ nào có sức mà phản kháng. Còn nữa, đối phương tuyên bố lão là phản tặc, đây rõ ràng là vu khống. Lão cố dùng giọng đã khàn đặc của mình hỏi lại :" ta lúc nào tạo phản ? Phản thế nào ? Tại sao bản thân ta không biết ?"

Lê Tử Văn chẳng hề trả lời, chỉ lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ dùng dẻ bịt miệng lão lại cho đỡ ồn ào, bản thân thì quay trở lại doanh trướng của chủ soái triệu tập chư tướng, hạ lệnh toàn quân chuẩn bị, sáng ngày hôm sau sẽ rút quân khỏi A Mú Sung đồng thời áp giải Hà Lô cùng quân của hắn hồi kinh chờ bệ hạ xử trí. Đèo Mạnh Hoạch cũng được mang theo về kinh, tuy nhiên 2000 quân dưới trướng của hắn được thả về, chỉ là tạm thời bị tước v·ũ k·hí.

**

Mường Lò là vùng đồng bằng lớn thứ hai ở Tây Bắc nước ta, từ nhiều đời xưa người dân tộc Thái Đen đã sống quần cư tại mảnh đất này. Thủ lĩnh của tộc người Thái Đen ở đây ( hay còn gọi là chúa đất ) từ xưa đến nay vẫn luôn là nhà họ Hà, chỉ là sau ngày hôm nay đất này phải đổi họ.

Rạng sáng ngày 4-9, khoảng một vạn q·uân đ·ội miền xuôi bất ngờ t·ấn c·ông vào Mường Lò. Quân tinh nhuệ của nhà họ Hà đã được Hà Lô mang đi, còn lại lực lượng vừa yếu lại vừa thiếu hoàn toàn không đủ sức chống đỡ cuộc t·ấn c·ông này. Chỉ mất nửa ngày Mường Lò bị công phá, q·uân đ·ội miền xuôi bắt hết người nhà họ Hà đem đi, đồng thời không quên vơ vét một phen. Không biết nhà họ Hà tích s·ú·c được bao nhiêu của cải nhưng q·uân đ·ội dùng hơn trăm xe ngựa chuyên chở đồ tịch thu được.

**

Cách Mường Lò khoảng 40 dặm về phía nam có một thung lũng nhỏ vô danh chiều rộng có hai ba dặm, dài khoảng mười dặm hơn. Nơi này Đông Tây đều có núi cao bao quanh, ở giữa có dòng suối nhỏ, rất thích hợp để lập bản sinh sống. Tuy nhiên vì một lý do nào đó nơi này bị lãng quên, xưa nay không có người cư ngụ, cho đến hơn nửa năm trước mới có một nhóm người miền xuôi tới chiếm đất này lập trại.

Ban đầu chỉ là một nhóm nhỏ vài trăm người, dần dần càng nhiều người tới thêm, đến nay có bao nhiêu người thì dân quanh vùng không ai rõ. Bởi vì hẻo lánh, người bên trong lại cố tình phong bế không giao thiệp với bên ngoài nên không ai rõ tình hình bên trong thung lũng, chẳng biết từ khi nào nơi này đã trở thành một trại lính khổng lồ với quân số lên tới hai vạn, dù mới thành lập nhưng tính tổ chức, bố trí doanh trại, quân kỷ trong doanh đã ra dáng một đội quân chính quy.

Đội quân ở đại doanh sông Đà sau khi âm thầm bắc tiến đã được Nguyễn Kim chia làm hai, một nhánh khoảng 1 vạn quân do Hiệu Uý Phạm Bôn phụ trách t·ấn c·ông chớp nhoáng Mường Lò bắt giữ người nhà họ Hà, nhánh còn lại khoảng gần 2 vạn quân do đích thân hắn chỉ huy tiến đến vây lấy đội quân ở thung lũng vô danh này.

Để tránh cho quân trong thung lũng biết tin chạy mất, Nguyễn Kim đã âm thầm hành quân trong đêm đem lối ra của thung lũng ở phía nam phong toả, đồng thời lệnh cho 4000 thổ binh cùng 2 vệ bộ binh Phụng Trực chia nhau kiểm soát những đường mòn trên núi ở ba mặt còn lại. Sau khi thiết lập thế bao vây hắn không vội vàng xua quân t·ấn c·ông vào thung lũng mà cho quân lập doanh, chia nhau nghỉ ngơi.

Sáng ngày hôm sau 5-9, Phạm Bôn áp người nhà họ Hà cùng của cải đoạt được tới cùng hội quân cùng nhánh quân này. Khi này lực lượng đã lên tới 3 vạn, chiếm ưu thế về quân số so với đội quân bị vây trong thung lũng. Nguyễn Kim vẫn không hạ lệnh t·ấn c·ông mà tiếp tục vây thêm một ngày đêm.

Bên trong thung lũng, đội quân hai vạn biết tin bị quân triều đình bao vây lập tức hoảng loạn. Một nhóm nhỏ tìm cách theo đường núi chạy trốn, nhóm khác thì kêu gọi buông v·ũ k·hí đầu hàng. Chủ tướng của phản quân là Lê Văn Dương càng là đứng ngồi không yên, hắn rõ hơn ai hết kết cục khi quân triều đình t·ấn c·ông vào trong thung lũng thì đội quân dưới trướng mình chỉ có thể bị tàn sát. Nhìn qua thì hai vạn đấu ba vạn quân chênh lệch không tới mức không có sức đánh một trận . Nhưng mà quân của hắn là mới thành lập chưa tới nửa năm, huấn luyện không đủ, trang bị thiếu thốn, kinh nghiệm chiến đấu bằng không. Trong khi đó quân triều đình lấy ra từ quân Phụng Trực, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, trang bị và kinh nghiệm chiến đấu đều bỏ xa đội quân của hắn. Đừng nói là ba vạn đánh hai vạn, dù đến chỉ là 1 vạn quân loại này thì quân của hắn cũng chẳng có chút mảy may cơ hội nào để giành chiến thắng.

Chạy chắc chắn là chạy không thoát, đầu hàng là lựa chọn tốt nhất trong tình thế này. Lê Văn Dương cử người tới gặp chủ tướng quân triều đình xin đầu hàng mong giữ lại mạng sống cho đám huynh đệ. Chỉ là liên tục cử mấy nhóm người mang hàng thư đi nhưng không có hồi âm, cử người dò thám thì được biết quân triều đình đã g·iết hết những sứ giả hắn phái ra, t·hi t·hể bọn họ còn bị quân triều đình treo lên ở ngoài cửa doanh. Muốn hàng cũng hàng không được, Lê Văn Dương không còn cách nào khác buộc phải sốc lại đội ngũ, chờ đợi đối phương đánh vào.

Sáng ngày 6-9, Nguyễn Kim cho đánh trống t·ấn c·ông. Khởi đầu trận chiến hơn hai chục khẩu đại pháo liên tục bắn 5 loạt đ·ạ·n phá vỡ cấu trúc các công sự phòng ngự, đồng thời thiêu cháy nhiều nơi trong doanh trại trong thung lũng. Pháo binh oanh kích kết thúc đến lượt tượng binh xung trận, toàn bộ 40 thớt voi chiến đảm nhận vai trò tiên phong xông vào phá tan doanh trại. Theo sau tượng binh là 2400 trọng giáp bộ binh ép lên.

Trước thực lực tuyệt đối đội quân trọng thung lũng đúng như dự đoán không có sức chống trả, hoàn toàn bị nghiền nát. Tiếng hô g·iết rung trời, từng lớp từng lớp quân sĩ dưới trướng Lê Văn Dương t·ử t·rận. Lúc này đa số binh sĩ dưới trướng y đã không còn ý chí chiến đấu bắt đầu dẫm đạp lên nhau tìm đường chạy trốn khỏi doanh trại. Những kẻ không chạy trốn thì vứt bỏ binh khí quỳ gối liên tục dập đầu xin tha mạng.

Bên ngoài doanh trại, hai vệ khinh kỵ dùng ưu thế tuyệt đối về tốc độ đuổi g·iết những kẻ trốn ra, tên nỏ phát ra liên tiếp, chiến đao vô tình vung lên thủ gặt sinh mệnh của những binh sĩ chạy trốn này. Số phận của những người cầu xin được đầu hàng cũng không khá hơn, quân triều đình giống như không thấy, cũng chẳng quan tâm bọn họ có đầu hàng hay không, trong tay có hay không có v·ũ k·hí, thấy người liền g·iết. Đây không còn giống như một cuộc c·hiến t·ranh mà là một cuộc tàn sát, quân triều đình đầy mạnh mẽ đang tiến hành đuổi tận g·iết tuyệt đối phương.

Nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này Phạm Bôn không khỏi nhíu mày, hắn tiến lại gần yêu cầu Nguyễn Kim :" Phó soái, theo ta thấy chúng ta có thể dừng lại g·iết chóc vô nghĩa, tiến hành tiếp nhận đầu hàng."

Nguyễn Kim khẽ thở dài, hắn cũng nhìn ra được sự yếu kém của đội quân trong thung lũng, chiến thắng một đội quân như vậy cũng chẳng lấy gì làm hãnh diện, g·iết một đám người không có sức phản kháng nào phải hành vi thượng võ mà hắn theo đuổi, chỉ là hắn có cái khó của mình. Hắn lắc đầu, bất đắc dĩ nói :" không thể ".

Phạm Bôn nghe vậy tức giận chất vấn :" Tại sao ? G·i·ế·t sạch đám này thì được gì chứ ? Chẳng lẽ Phó Soái đại nhân thèm khát quân công đến vậy sao ?" - Trong lòng hắn có chút khinh bỉ đối phương, chuyện này suy đi nghĩ lại cũng chỉ có thể cho rằng Nguyễn Kim vì quân công mới quyết tàn sát đến cùng.

Nguyễn Kim đáp lại :" Phạm Hiệu Uý, đây là quân lệnh, làm quân nhân bắt buộc phải phục tùng, ngươi trở về vị trí tiếp tục chỉ huy chiến đấu đi."

Phạm Bôn "hừ" một cái, không chịu đi mà tiếp tục chất vấn :" quân lệnh, là ai đưa ra quân lệnh ? Là Phó soái ngươi sao ? Tàn sát nhiều người không sức phản kháng như vậy ngươi không cảm thấy hổ thẹn ư ? Đây chẳng phải loạn mệnh sao ? Ta khuyên ngươi nên nhanh chóng thu hồi quân lệnh này, nếu không khi hồi kinh ta sẽ tố cáo hành vi mất nhân tính này của ngươi lên bệ hạ, để người xử phạt ngươi."

Nguyễn Kim nghe vậy cũng có chút bực bội, hắn lúc này mới gằn giọng :" Phạm Hiệu Uý, hoạ từ miệng mà ra, xin ngài ăn nói cho cẩn thận. Quân lệnh này là đương kim bệ hạ ban xuống, trong quân lệnh nêu rõ không giữ người sống, dù là một người cũng không được."

Phạm Bôn nghe vậy liền á khẩu, hắn không ngờ đây lại là quân lệnh của vị kia ban xuống. Nhưng mà nghe thôi đã thấy rét run, hai vạn người không lưu người sống, vị trong cung kia cùng đám người này có cừu hận gì mà ban xuống một quân lệnh đầy máu tanh như vậy chứ ? Dù có nghĩ thế nào cũng không thông, hắn đành quay người rời đi, tiếp tục im lặng quan sát cuộc g·iết chóc đẫm máu trong thung lũng

Chương 355. Bắt, vây, g·i·ế·t.