Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 37. Kính sợ.

Chương 37. Kính sợ.


Triều hội kết thúc bách quan kết bạn mà đi rời khỏi đại điện Kính Thiên . Hôm nay dòng người rời đi ít hơn mọi hôm triều hội khác. Túc vệ binh sĩ canh gác ở các cửa cung, trạm gác vô cùng kỳ lạ tại sao hôm nay lại thiếu đi nhiều người như vậy. Chỉ số ít túc vệ ở gần điện Kính Thiên mới biết rất nhiều vị đại nhân đang kêu la thảm thiết chờ được người dùng cáng mang ra khỏi cung. Đặc biệt có mười tám người thương thế vô cùng thê thảm c·hết thì không có c·hết nhưng có lẽ phải nằm trên giường ít nhất nửa năm mới có thể bình phục. Chỉ có những người tham gia hành hình mới biết bọn họ không c·hết là vì bệ hạ khẩu dụ đánh phải đau nhưng không được để c·hết nếu không người hành hình cũng không cần sống tiếp. Điều này cũng khiến đám ngự tiền binh sĩ rất khó làm đánh đau mà không c·hết người là cả một nghệ thuật. Người hành hình phải là chuyên gia có kinh nghiệm lâu năm biết chỗ nào nên đánh thế nào để người bị phạt da tróc thịt bong nhưng không ảnh hưởng lớn đến sinh cơ bọn họ. Đám lính ngự tiền đã phải chọn ra những vị lão binh mình đầy kinh nghiệm tham gia hành hình bọn họ đều là cao thủ trong đạo này.

Một góc nào đó hoàng thành Kim Ngô Vệ đại tướng quân Lê Tử Văn đang nhanh chóng đi theo phía sau Thái Uý Lê Quảng Độ. Sau khi đến một nơi vắng vẻ không người qua lại gần nhất chỉ có túc vệ quân canh gác ở một thành lầu phía xa Thái Uý dừng chân đứng lại. Lão nói : " Được rồi chỗ này đi."

Lê Tử Văn ngắm nghía bốn phía không người thì hỏi lại : " Thái Uý có phải ngài quá cẩn trọng rồi không."

Lê Quảng Độ nhìn quanh một vòng xác định không có ai mới nói : " cẩn thận vẫn hơn tai vách mạch rừng nha đại tướng quân ".

Lê Tử Văn không tranh cãi việc này nữa lão đi vào mục đích chính đi theo Thái Uý tới đây . Lão hỏi : " Thái Uý ta không hiểu tại sao lúc ấy ngài lại ngăn ta lại nhưng ta vẫn quyết định tin tưởng ngài . Có phải bây giờ ngài nên cho ta một lời giải thích hay không?"

Thái Uý đáp : " ta ngăn ngươi lại là muốn tốt cho ngươi . Đại tướng quân ngươi tin không nếu lúc đó ngươi đứng ra bây giờ có lẽ đang nằm ở chỗ sân Phụng Tiên lãnh trượng phạt thậm chí tệ hơn ngươi có thể đ·ã c·hết rồi thậm chí cả nhà đều phải c·hết."

Lê Tử Văn kinh ngạc nói :" Thái Uý ngài là đang nói đùa đi ? Ta đứng ra thì làm sao? Bệ hạ thực sự dám đụng đến ta ? Ngài ấy tìm đâu ra lý do ra tay với ta ? Ta thực không tin lời ngài nói . Ngài có thể khiến ta tin phục sao?"

Thái Uý đáp : " đại tướng quân của ta ngươi cảm thấy ta đang đùa ngươi ta đường đường là Đại Viêt Thái Uý ta cảm thấy mình không rảnh đến mức đem ngươi ra đùa bỡn, ta càng không phải là người có khiếu hài hước . Ngươi cảm thấy với tính cách của mình bệ hạ có gì mà không dám làm. Đụng ngươi thì sao? Ngươi nghĩ rằng ngài ấy không dám? Một đám người cũng nghĩ như ngươi nên mới b·ị đ·ánh đến nát cả cái mông có thể có kẻ sẽ c·hết bên sân Phụng Tiên kia kìa. Các ngươi đều cho là mình hiểu bệ hạ thực ra các ngươi cái gì cũng không hiểu . Người cầm binh như chúng ta đều biết không sợ đối thủ mạnh mẽ ra sao mà chỉ sợ đối thủ mà ngươi không hiểu gì về hắn . Ta cảm thấy mình cũng không hiểu gì về bệ hạ nhưng có một điều ta biết chắc ngài không đơn giản như mọi người vẫn nghĩ . Thành thực sau những gì diễn ra trên triều hôm nay ta có chút kính sợ ngài . Ta khuyên ngươi không nên đem thân mình đi thử lưỡi đao của bệ hạ nếu không có thể ta phải lo chôn cất cho cả gia đình ngươi đấy. "

Lê Tử Văn không cho là đúng : " Ngài có thể nói cho ta biết nếu hôm nay ta đứng ra bệ lấy lý do gì đụng đến ta được không? Ta thật sự hiếu kỳ mong ngài giải đáp? "

Lê Quảng Độ nói : " đại tướng quân ngươi còn nhớ hôm bệ hạ đăng cơ Lữ Côi Vương dẫn hai ngàn giáp sĩ vào kinh chứ ? Vương dẫn binh vào thành từ cửa nào không cần ta nói thì ngươi cũng biết đi. Bây giờ ngươi đã hiểu chưa?"

Lê Tử Văn sững người thì ra là như vậy bệ hạ đây là đang trừng phạt sở binh Đông Thành đã để vương gia dẫn binh qua cổng thành hôm đó. Nhưng lão vẫn có điều không hiểu . Lão lại hỏi :" Ta vẫn không rõ bệ hạ đã muốn bắt tội tại sao hôm đó không làm luôn ? Tại sao bây giờ mới bắt tội ? Chúng ta đều rõ bằng vào tội danh đó ngài ấy của thể xử chém cả sở binh mã Đông thành. Tại sao lại phải dùng lý do cắt giảm quân số để đuổi hết bọn họ khỏi Kim Ngô Vệ ."

Thái Uý nói : " đây chính là điểm đáng sợ của bệ hạ . Khi đó ngài ấy mới đăng cơ cần ổn định thế cục một cách nhanh nhất nên tạm gác lại chuyện này . Mọi người đều không nhận thức được vấn đề nghiêm trọng ngày hôm đó, hoặc có người biết nhưng thấy bệ hạ không buông xuống xử phạt thì đều cho rằng bệ hạ không biết gì hoặc bệ hạ đã quên. Nhưng không ngài ấy không có quên ngài ấy chỉ là chờ đợi thời cơ khác để xử lý Đông thành sở binh . Còn tại sao ngài ấy không g·iết mà chỉ đuổi bọn họ khỏi quân thì ta cho rằng có hai nguyên nhân . Thứ nhất ngài không muốn gây thù với q·uân đ·ội mà muốn lôi kéo chúng ta. Thứ hai là ngài đang gõ ngài muốn nói cho chúng ta biết không phải ngài không biết gì không phải ngài không thể g·iết mà là ngài không muốn mà thôi chúng ta nên biết điều một chút đừng để ngài ấy phải ra tay đối phó q·uân đ·ội. Ta giải thích vậy đã rõ ràng chưa đại tướng quân của ta ?"

Lê Tử Văn nghe đến đây thì có chút sợ hãi . Bệ hạ thật sự lợi hại như vậy? Như vậy cũng quá đáng sợ đi . Lão vẫn không cam lòng đưa ra phản bác yếu ớt : " ta vẫn cho rằng chỉ cần lấy lý do Lữ Côi Vương hộ giá Thái Hoàng Thái Hậu hồi kinh Đông thành sở binh không dám ngăn cản thì bệ hạ cũng không thể nói gì đi."

Thái Uý nở một nụ cười châm biếm nói : " Ngươi lúc đầu thấy Nguyễn Hữu Tài tấu lên có gì sai lầm sao ? Ngươi thấy đám Nguyễn Quang Bật cùng Ngự Sử Đài lúc đầu là sai sao? Cả đám người chỉ trích bệ hạ quyết định sai lầm hành vi hoang đường muốn người nhận lỗi lúc đầu ngươi cảm thấy bọn họ sai sao ? Ta ban đầu thấy bọn họ ai cũng không có sai kết quả thì sao. Bệ hạ nói đi nói lại một vòng xoay cả đám như chong chóng một lúc sau tất cả đều sai rồi. Lúc đầu ta cũng nghĩ bệ hạ quyết định xử phạt Nguyễn Hữu Tài có vẻ rất hồ đồ. Triều hội kết thúc ta mới hiểu ra bệ hạ đây là xem hắn là thằng hề đem ra tiêu khiển để g·iết thời gian. Ngươi có tin không nếu hắn lúc đó không có ngất đi bệ hạ có thể đem hắn đùa cả canh giờ nữa đương nhiên là hắn phải đủ sức chịu đựng trò chơi của ngài. Đây là bệ hạ tiện thể chơi đùa vừa kéo dài thời gian để triều hội kết thúc muộn cho kế hoãn binh của ngài có thể thành công. Đáng tiếc tên đó tâm lý quá kém chịu không nổi, bệ hạ chắc cũng hối hận lúc đó đã quá tay . Ngài mà biết lão kém như vậy chắc hẳn sẽ dùng thủ đoạn mềm dẻo hơn chơi cho hắn từ từ đi từ vui mừng đến kinh hãi sẽ không để hắn hết vai diễn nhanh như vậy. Nghĩ kỹ lại ta lại càng kinh sợ ta thề sau này ta không dám chọc ngài ấy." Dừng một chút lão lại nói :" bây giờ ngươi còn cảm thấy việc lấy Thái Hoàng Thái Hậu ra làm lá chắn của ngươi còn là lý do ổn thoả sao ? Ta chỉ thấy nó thủng trăm ngàn chỗ nếu ngươi đem nó ra đối phó bệ hạ ta tin rằng ngài ấy chỉ cần một khắc thời gian là biến ngươi từ nghĩ mình có lý thành giống như Nguyễn Hữu Tài xin được c·hết cầu xin tha thứ cho người nhà mà thôi. Nói đến đây mới nhớ sau này ta mà muốn dùng cái lý do nào đó đối phó ngài ấy thì phải kiếm một trăm tên tiến sĩ cùng nhau phản bác lý do của ta. Nếu mà tất cả bọn họ đều không nghĩ ra cách phản bác ta mới dám dùng lý do đó đến đối phó ngài. Ta cảm thấy như vậy vẫn không ổn phần thắng vẫn không lớn, tốt nhất chính là đừng có đối đầu ngài ấy trong bất kỳ vấn đề gì. Phải chính là như vậy, sau này cứ vậy mà làm."

Lê Tử Văn càng nghe Thái Uý nói thì càng kinh hãi . Mồ hôi lão ướt đẫm sau gáy lòng lão thì lạnh toát. Càng nghĩ tới thái độ của mình lúc đó càng thấy sợ. Lão đúng là vừa dạo quanh một vòng Quỷ môn quan mà. Phải ghi nhớ ơn này của Thái Uý mạng này của lão là ngài ấy cứu sau này lão sẽ nghe lời Thái Uý như thiên lôi chỉ đâu đánh đấy. Lão chắp tay cúi đầu bái Thái Uý một bái : " cảm ơn ngài nếu không có ngài thì hôm nay Lê Tử Văn ta đã đầu một nơi thân một nẻo rồi. Từ giờ ta cái gì cũng nghe ngài. Xin Thái Uý thường xuyên chỉ dạy ta."

Lê Quảng Độ nói :" đều là huynh đệ trong quân cứu ngươi khi có thể là điều ta phải làm. Còn chỉ dạy thì không dám. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi nhớ lấy đừng đối đầu với bệ hạ. Sau khi trở về ta cũng phải nói với mấy huynh đệ khác không được chọc bệ hạ nếu không thì đến lúc c·hết bọn họ vẫn không rõ bọn họ vì sao mà c·hết. "

Lê Tử Văn nói :" ta trở về cũng sẽ quản thúc đám cấp dưới sẽ không để bọn họ đi tìm c·hết còn liên lụy chúng ta. "

Thái Uý nhìn trời nói : " muộn rồi chúng ta xuất cung nhanh về nhà thôi. Ta thực sự muốn tránh xa bệ hạ một chút mỗi khi nghĩ về những gì đã diễn ra ta đều cảm thấy lạnh sống lưng. Đi thôi chúng ta mau rời khỏi nơi đáng sợ này ."

Lê Tử Văn nói : " đúng vậy chúng ta nhanh rời khỏi hoàng thành đáng sợ này. Ta mời Thái Uý uống rượu ta có hũ rượu Bồ Đào tây vực là lão Trần tặng ta từ năm ngoái . Ta vẫn luôn cất giữ không dám uống hôm nay lấy ra mời Thái Uý. Ngài nể mặt ta mà đồng ý đi."

Thái Uý nói : " để hôm khác đi hôm nay ta uống không vô lòng còn tràn đầy sợ hãi đây. Không biết hôm nay ta có ăn nổi cơm không nữa càng nghĩ càng sợ ".

Lê Tử Văn nghe thế thì không ép lão nữa. Lão thấy Thái Uý nói đúng bản thân lão cũng là đang như vậy. Phải nhanh chóng về nhà tìm vợ nhỏ mới cưới năm nay ôm ấp để nàng ta sưởi ấm trái tim sợ hãi của lão.

Hai vị trong quân đại lão vội vã rời đi bằng tốc độ nhanh nhất ra khỏi hoàng thành. Khi thân binh nhìn thấy hai lão gấp gáp như vậy còn tưởng trong cung có biến nên vội vàng hỏi han. Bọn lão đương nhiên là không nói thật nói mình ở nhà còn có việc nên mới vậy. Không thể nói ra trong cung có một người làm cho lòng bọn họ sinh biến vô cùng sợ hãi đi . Cả hai nhanh chóng hồi phủ.

Chương 37. Kính sợ.