Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 38. Thái Sư mưu kế.

Chương 38. Thái Sư mưu kế.


Đông Kinh Nam thành Thái sư Nguyễn Hữu Vĩnh đang ngồi trong xe ngựa trở về nhà . Trong xe còn có một người ngồi đối diện lão là Thái Bảo Lê Bình đang nhíu mày suy tư.

Thái Bảo sầu lo suy nghĩ không có kết quả đành thở dài một hơi. Hắn hỏi : " Thái Sư thế cục hôm nay ngài có gì dạy ta ? Ta đây hiện tại quá gian nan mong ngài hỗ trợ."

Thái Sư trầm ổn nói : " Vương gia không cần lo lắng quá. Ta cũng không dám nói có thể dạy ngài cái gì . Chúng ta là đồng minh hỗ trợ lẫn nhau là việc nên làm."

Thái Bảo nói : " Ta tại đây xin đa tạ Thái Sư trước, ngài yên tâm ta là người đồng minh đáng tin cậy. Có trời đất chứng giám ta thề ngày sau đại nghiệp thành Nguyễn gia ngài và phương nam thế tộc đã ủng hộ ta sẽ được hồi báo xứng đáng đời đời sẽ được quan cao lộc hậu, vinh hoa phú quý."

Thái Sư nói :" Vương gia không cần thề ta là tin được ngài. Nếu không phải có niềm tin tuyệt đối vào ngài sao ta có thể dốc hết vốn liếng toàn tộc đi trợ ngài. Hãy tin tưởng ta với nội tình thâm hậu của phương nam thế gia chúng ta bên ngoài trong cung lại có Thái Hoàng Thái Hậu ủng hộ đại sự tất thành."

Lúc này đây lão phải thể hiện ra lòng tin tràn đầy vào Lữ Côi Vương . Cũng phải thể hiện cho ngài thấy đứng phía sau lão là lực lượng hậu thuẫn khổng lồ có thể giúp vương giành thiên hạ thành công không có gì cần phải nghi ngờ. Lão đã không có đường lui phương nam thế tộc do lão cầm đầu đã đầu tư quá nhiều vào vương gia vậy nên bọn họ không thể để Vương thua trong cuộc chiến giành vương quyền này. Nếu không bọn họ sẽ không chịu nổi tổn thất . Có thể cả đám bị diệt môn diệt tộc dù không phải vậy thì với tổn thất lần này bọn họ vĩnh viễn không gượng dậy được sẽ bị suy yếu tan rã thành nhiều thế lực nhỏ không bao giờ còn cơ hội tiếp cận trung tâm quyền lực tối cao nước Việt được nữa .

Lữ Côi Vương nghe lão Thái Sư nói vậy thì như ăn vào thuốc an thần mọi lo lắng được để xuống. Hắn lại hỏi :" Việc bệ hạ giao cho bổn vương Thái Sư có đối sách gì giúp ta chăng ? Thành thật mà nói khi nhìn thấy danh sách mà Bùi thượng thư đưa qua ta không có một chút niềm tin nào tự mình có thể hoàn thành nhiệm vụ này. Trong đó có vài người ở Quảng Nam đạo Thuận Hoá đạo An Bang đạo Lạng Sơn đạo Tuyên Quang đạo ....thật là cả nước chỗ nào cũng có . Dù ta có ba đầu sáu tay, thậm chí bay lượn như đại bàng trên trời trong 15 ngày gặp cũng không gặp hết gần hai trăm người bọn họ chứ nói gì tìm người thay thế. Ta thật không rõ các ngài làm sao lại phát động thế công phân tán mọi nơi như vậy. Thái Sư có thể giải thích cho ta một chút sao ?"

Thái Sư thở dài nói : " thực ra đây là thằng nhóc Trịnh Duy Sản an bài. Là nó đưa ra chủ ý tập thể từ chức buồn nôn bệ hạ làm ngài ấy bẽ mặt . Vừa là có thể tạo ra cảnh tượng cả nước đâu đâu cũng phản đối bệ hạ . Mọi người đều cho rằng bệ hạ không dám làm gì chắc chắn sẽ xuống nước ra chiếu vỗ về mọi người quay lại làm việc. Thật không ngờ lần này bệ hạ dám làm thật đã thế còn lưu manh quăng gánh cho ngài đi làm. Thật là l·ũ l·ụt miếu Long Vương mà là chúng ta không cân nhắc kỹ . Việc này chúng ta sẽ phụ trách giúp vương gia giải quyết ngài an tâm nhất định đúng hạn."

Lữ Côi Vương nghe vậy thì yên tâm chỉ là hắn hiếu kỳ Thái Sư có diệu kế gì mà chắc chắn như vậy. Hắn bèn hỏi : " Thái Sư có diệu kế gì có thể bật mí cho ta được không?"

Thái Sư vuốt vuốt chòm râu nói : " không dám nhận là diệu kế chỉ là trên có chính sách dưới có đối sách mà thôi. Nơi nào chúng ta phát động thế công đều là địa bàn mà chúng ta có nhiều ít thế lực trong tay đều có một số người. Sau khi trở về ta chỉ cần chọn một người nào đó của phe chúng ta ở địa phương thay thế người từ quan là được. Như vậy thực tế chính là dùng người nhà mình thay người nhà mình không có tổn thất lại có thể nhanh chóng ổn định địa phương . Ngài cứ hồi phủ đi ta sau khi trở về sẽ cho lập một danh sách người có thể chọn ở các địa phương, vương gia không cần chạy đi đâu chỉ cần viết gần hai trăm tờ thư bổ nhiệm theo danh sách ta gửi tới là được. Sau đó giao hết cho người của chúng ta đi làm. Đương nhiên ngài cũng nên làm dáng một chút tết này ngài chịu khó ra ngoài chạy vòng vòng vài nơi. Phải thế hiện ra là ngài đã gian lao cực khổ thế nào mới hoàn thành việc này. Như vậy mới để cho bách quan cảm thấy ngài thật là nỗ lực lại có năng lực sau này có thể lôi kéo nhiều sự ủng hộ hơn. Cũng là triều hội năm mới có thể xin bệ hạ thưởng cho công lao cực khổ của vương gia. " Thái sư đến đây thì nói xong.

Lữ Côi Vương cười lớn nói : " hay tuyệt hay. Kế này đúng là nhất tiễn hạ song điêu, vừa có thể tạo ra hình tượng bổn vương đại tài, năng nổ làm việc lại vừa có thể khiến bệ hạ không thể bắt bẻ gì mà còn phải ban thưởng cho ta cho dù ngài có muốn hay không. Ta có Thái Sư như Hán Cao Tổ được Trương Lương đại sự tất thành. "

Hắn đúng là niềm tin tràn đầy nha. Một việc mà hắn nghĩ mãi không ra cách Nguyễn Hữu Vĩnh chỉ một kế nhỏ đã có thể hoàn thành một cách hoàn mỹ . Có người tài như vậy trợ giúp hắn còn sợ gì đại nghiệp không thành. Khát vọng quyền lực bùng lên trong lòng hắn. Hắn phải giành được chí tôn vị phải vì cha anh hắn chính danh. Không thể để ông chú Thánh Tông của hắn đã tàn ác bức h·iếp cha hắn đến c·hết còn được sử sách lưu danh . Cha hắn có bao nhiêu hiền lành bảo nhiêu an phận . Người đã bỏ qua cơ hội nhường lại ngôi vua cho Thánh Tông vậy mà lại phải chịu kết cục bi thảm đến vậy . Nghĩ đến đây tâm tình của hắn có chút phức tạp. Là Thánh Tông đã hại hắn cửa nát nhà tan cha bị bức tử anh em ly tán . Cũng là ngài đem hắn vào cung nuôi dưỡng để Huy Gia Thái Hậu chăm sóc hắn, để hắn có thể theo Hiến Tông đi học . Trong lòng hắn vừa biết ơn vừa thù hận Thánh Tông, chỉ là phần hận đang dần chiếm ưu thế. Có lẽ hắn không ý thức được cừu hận và lòng tham bản năng đang đẩy hắn đi lên con đường đầy tham vọng tranh thiên hạ. Một con đường chú định hoặc là công thành danh toại hoặc là vạn kiếp bất phục . Tương lai của hắn sẽ đi về hướng nào huy hoàng hay âm u cái này phải đợi thời gian trả lời.

Thái Sư cũng cười nhẹ, lão hưởng thụ lời khen của Lữ Côi Vương. Ai trong người mà không có lòng hư vinh không muốn được lưu danh vạn cổ. Lão không cho rằng mình có thể so với Trương Lương tuổi trẻ tài cao nhưng với kinh nghiệm hơn tám mươi năm ở đời trải qua bao nhiêu chìm nổi quan trường đấu tranh gia tộc lão cho rằng tài của mình không kém Phạm Tăng. Lão quyết tâm dùng hết vốn liếng cược vào Lữ Côi Vương dù không thành công cũng phải thành nhân . Sống giữa thiên địa không thể mãi vô danh . Dù một phút huy hoàng rồi chợt tắt còn hơn là le lói mãi trăm năm.

Sau khi bình ổn trở lại sau khi tâm tình kích động. Lữ Côi Vương nhận ra mình còn có một nguy cơ mới xuất hiện là đương kim bệ hạ. Lão quay lại hỏi Thái Sư : " Bệ hạ hôm nay biểu hiện có chút kinh diễm thật làm người ta kinh ngạc. Ta cảm thấy có chút áp lực hình như chúng ta đều đang đánh giá quá thấp hắn rồi. Thái Sư ngài có suy nghĩ gì về điều này."

Thái Sư trầm ngâm đôi chút rồi nói : " thành thực khi trên triều ta rất bất ngờ về bệ hạ ngài hôm nay rất khác khiến ta khi đó có chút sợ hãi. Nhưng bình tâm nghĩ lại thì không còn thấy sợ nữa. Tại sao ư ? Bởi vì bệ hạ đúng là có năng lực biện luận rất mạnh ta cảm đấy đấu võ miệng với hắn cả triều đình không ai có phần thắng thậm chí cả bách quan gộp lại chưa chắc đã thắng được. Thế nhưng điều này không đáng lo miệng lưỡi chỉ là miệng lưỡi. Ta hỏi vương gia nếu ngài có thể một đấm đánh gục đối thủ thì ngài còn cùng hắn ra sức biện luận sao ? Sức mạnh mới là chính đạo cái gì mồm mép chỉ là bàng môn tà đạo như Thái Hoàng Thái Hậu nói đây chỉ là quỷ biện . "

Dừng lại một chút hớp một chén trà lão lại giảng : " xét về sức mạnh lực lượng bệ hạ không đáng để lo . Ngài ấy trong triều không có một tâm phúc nào văn thần mãnh tướng không có một ai hiệu trung với bệ hạ. Ngài ấy hoàn toàn không có chuẩn bị gì cho việc trở thành đế vương, ta cho rằng ngài ấy chỉ là bị tình thế ép buộc Túc Tông muốn ngài ấy kế vị nên ngài ấy chỉ có thể nhận. Chúng ta đều biết đám sĩ phu không một ai thích ngài ấy năm đó Cảnh Thống đế cử bao nhiêu đại nho trong Hàn Lâm Viện đến dạy ngài ấy nhằm giúp ngài ấy có tiền đồ hơn. Ngài ấy thì tốt rồi vị nào đến cũng vui vẻ chào mừng xong cái gì cũng không học rủ rê người ta đi thanh lâu chơi gái, đi sòng bạc cá cược ngày nào cũng bắt mấy vị học sĩ uống tới say mèm mới cho về . Ta nhớ không nhầm từ năm ngài ấy 12 tuổi mở phủ đến năm 15 tuổi ngài ấy bằng vào thủ đoạn này doạ chạy ba mươi tên tiến sĩ Hàn Lâm Viện bọn họ đúng là chịu không nổi đ·ánh b·ạc chơi gái cũng thôi đi ngày nào cũng uống đến hôn mê b·ất t·ỉnh người nào mà chịu nổi. Cuối cùng ngài ấy chỉ có đám hồ bằng cẩu hữu thành Tây làm bạn đám người đó thì có thể giúp gì cho ngài ấy trong công cuộc tranh giành quyền lực, xây dựng quốc gia chứ. Bảo bọn họ đi quậy phá gây chuyện còn tạm được. Vậy nên ta nói ngài ấy không có lực lượng để dùng không đáng để lo."

Lại lấy một hơi lão lại nói :" Chưa kể suy nghĩ tính cách của ngài ấy quá hoang đường đi. Trịnh Duy Sản nói rất đúng giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, bệ hạ vẫn là Tĩnh vương hoang đường mà chúng ta biết thôi . Có thể ngài có thêm chút năng lực mà chúng ta không biết nhưng nhìn chung không đáng ngại. Bản tính hoang d·â·m háo sắc đó của ngài ấy sẽ bị hậu cung ba ngàn giai lệ kéo sập mà thôi. Thậm chí khi cần thiết chúng ta có thể dùng mỹ nhân kế sau lưng chỉ đạo một đám người cấp dưới dâng lên một đoàn mỹ nhân như hoa như ngọc bệ hạ có thể chịu được dụ hoặc đó sao. Bây giờ ngài còn thấy bệ hạ đáng lo không Vương gia của ta?"

Lữ Côi Vương cười cười nói : " quả là không đáng lo, dù sao đứa cháu họ này của ta cũng còn trẻ người non dạ không đủ trầm ổn tâm cơ có thể sâu đến đâu. Chúng ta đại sự ắt thành hẹn Thái Sư ở một tương lai huy hoàng phía trước chúng ta cùng nhau nâng chén chúc mừng. Ta sau khi giành được đế vị sẽ không g·iết đứa cháu này hắn dù sao cũng vô hại . Cũng nên vì nể tình Thái Hoàng Thái Hậu mà tha cho hắn một mạng để hắn làm một vương gia an nhàn bị giam lỏng cả đời." Trong lòng hắn bỏng hiện lên một suy nghĩ độc ác Thánh Tông năm đó người giam lỏng cha ta sau này ta sẽ giảm lỏng con cháu ngài ngài sẽ vui vẻ đi. Ha ha.

Cuộc gặp mặt đạt được kết quả viên mãn cả hai người chia tay nhau . Tại một góc rẽ trong kinh thành Lữ Côi Vương xuống xe nhảy lên ngựa người hầu đưa tới phóng về phía ngoài thành mà đi. Hắn nên về vương phủ của mình rồi.

Chương 38. Thái Sư mưu kế.