Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 39. Thật thú vị.

Chương 39. Thật thú vị.


Mặt trời dần ngã về tây buổi chiều đã tới trong Ngự Thư Phòng hoàng đế đang ngồi phê tấu chương bỗng từ phía trên đầu có tiếng vang lên : " Tiểu tử có một chuyện thú vị ngươi có muốn nghe không ?"

Lê Tấn không thèm nhìn lên đáp :" Con ma rượu nhà lão sao bình thường đều là hỏi không trả lời . Sao hôm nay lại chủ động kể chuyện vậy?"

Người phía trên tu một ngụm rượu nói :" chuyện này rất thú vị ta cũng không kìm được lão quỷ lười kia ngủ rồi chỉ có thể tìm ngươi kể. Không kể ra cả người ta cảm thấy khó chịu."

Lê Tấn nói : " Lão bất tử kia trừ g·iết người ra đúng là cái gì cũng lười . Ta cảm thấy mình rất lười rồi mà so với lão đúng là đom đóm so với trăng rằm."

Phía trên lại nói : " Con người ai cũng có đam mê riêng biệt ta là rượu lão ấy là ngủ. Không có đam mê gì thì không còn là người . Mà không nói tới lão nữa ngươi nghe ta kể đi mà. Năn nỉ đấy để hồi báo lần sau ta giúp ngươi g·iết một người không đủ thì ba người tối đa là năm người . Không được hơn số này nếu không sẽ vượt sát giới trong tháng."

Lê Tấn bĩu môi :" ngươi thấy ta nhờ ngươi g·iết ai bao giờ chưa ? Toàn là hai lão bất tử các ngươi lấy lý do người này có ý không tốt với ta kẻ kia âm mưu hại ta đi g·iết người. Rõ ràng là các ngươi g·iết người đến nghiện cố tình đem bảo vệ ta ra làm lý do biện minh mà. Thật là oan uổng cho ta quá rồi thật là thiên đại bất công".

Phía trên cười nói :" không thể nói thế không thể nói thế. Thế cuối cùng ngươi có chịu nghe không?"

Lê Tấn giọng điệu ghét bỏ đáp :" Thôi được rồi lão kể đi. Coi như ta tỏ lòng thương xót lão vậy."

Phía trên người cao hứng bừng bừng nói :" Hôm nay lão Bát dạo một vòng trong cung hắn nhìn thấy một chuyện phi thường thú vị ." Nói đến đây lão tạm dừng chờ đợi Lê Tấn cất tiếng năn nỉ lão kể tiếp.

Lê Tấn thở dài nói :" Câu chuyện thật ngắn . Kể hết rồi thì ngươi ở im trên đó uống rượu đi. Ta rất bận."

Phía trên người hốt hoảng nói : " chưa hết chưa hết còn chưa có kể xong. Ngươi không thể ăn gian như vậy."

Lê Tấn hừ lạnh nói :" đã biết ta sẽ ăn gian thì lần sau kể liền một mạch đi. Nếu không thì không cần lên tiếng."

Phía trên người ỉu xìu nói :" Được rồi, ta kể đây . Ngươi nhớ chú ý nghe." Nói xong nghỉ một hơi nói tiếp : " là thế này hôm nay lão Bát đi dạo trong cung thì thấy Thái Uý và Kim Ngô Vệ đại tướng quân đứng ở một nơi vắng vẻ nói chuyện gì đó. Một lúc sau không biết đã nói những gì mà cả hai tên đó gương mặt đều tỏ vẻ phi thường sợ hãi . Cuối cùng là khẩn trương chạy ra khỏi cung như chạy tà thậm chí bước chân còn chút không vững bị vấp ngã . Tiểu tử thú vị hay không thú vị ?"

Lê Tấn đáp :" Lão quỷ rượu ngươi lại chạy tới chỗ tên đạo sĩ lừa gạt nghe kể chuyện, về thay tên đổi họ kể cho ta nghe có đúng không ? Ngươi cảm thấy ta rất rảnh sao ? Có tin ta bảo bọn hắn không đưa ngươi rượu nữa không?"

Phía trên người người nói : " ấy không được. Rượu là mạng ta không rượu sao mà sống. Ta đã lâu không có chạy tới chỗ đạo sĩ nghe chuyện chắc hắn cũng nhớ ta đi. Chuyện này là thật lão Bát lúc nãy kể cho ta. Ta mà nói dối thì sẽ cả đời không đuợc uống rượu nữa."

Nghe đến đây Lê Tấn biết lão không nói dối lão đem rượu ra thề thì chắc chắn là thật. Hắn nhíu mày suy nghĩ thật không rõ Đại Việt trong quân hai vị đại lão là bị cái gì hù doạ mà lại như vậy. Thật khó hiểu đi. Mà thôi kệ đi hắn còn cả đống tấu chương chờ phê quan tâm làm gì hai lão ấy. Hắn lên tiếng :" kể xong rồi thì im lặng ta còn phê tấu không ta cắt rượu của ngươi."

Người phía trên im lặng lão thật sợ. Vị tiểu chủ này tính khí rất tà thậm chí so với đám người được xem là tà nhất Đại Việt như bọn lão còn tà hơn. Chọc hắn giận thật đem lão cắt rượu lần trước lão quỷ lười chọc hắn bị hắn cho ngâm nước ba ngày không cho ngủ còn gì. Vị tiểu tổ tông này không thể chọc. Nghĩ đến đây lão lại nhẹ nhàng hớp miếng rượu, nhấm hạt lạc húng lìu. Sự im lặng trong Ngự Thư Phòng trở lại như cũ.

***

Bên ngoài Ngự Thư Phòng, Hộ bộ thị lang Dương Nguyên Trực vừa tới . Hắn lần này vào cung cầu kiến bệ hạ là muốn thêm tiền cược. Mọi chuyện xảy ra sáng nay khiến niềm tin chiến thắng của hắn lên cao lại nhận được sự gợi ý nên hắn quyết tiến cung nói chuyện này với bệ hạ.

Rất nhanh hắn được Nguyễn đại tổng quản truyền lệnh bệ hạ cho vào . Tiến vào trong nội Thư Phòng hắn liền quỳ xuống hành lễ quân thần. Lê Tấn rất nhanh cho hắn miễn lễ đứng lên, hắn thật muốn biết có chuyện gì mà tên này lại vào cung tìm mình. Dương thị lang là có đại sự hay là rảnh rỗi quá rồi, có phải nên giao thêm việc cho hắn.

Dương thị lang chắp tay tấu :" bẩm bệ hạ trên triều hôm nay Nguyễn Hữu Tài tấu lên muốn bệ hạ lập phi . Mặc dù là hắn làm không đúng nhưng bệ hạ đúng là nên lập phi rồi."

Lê Tấn hiếu kỳ tên này muốn nói gì ? Chẳng nhẽ vào đây chỉ để nói việc này cũng quá vô nghĩa đi. Hắn hỏi lại :" Đúng vậy Ái khanh muốn nói gì nữa ?"

Dương thị lang lập tức lựa chọn từ ngữ nói : " Trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng xưa nay đều là như vậy. Bệ hạ năm nay đã mười bảy lập phi cũng là hơi muộn rồi . Nhà thần có một trưởng nữ năm nay mười sáu dáng người xinh đẹp nết na thùy mị. Từ nhỏ đã được trong nhà dạy đủ lễ nghĩa nữ công gia chánh..."

Ngay khi lão đang định nói tiếp về con gái mình thì Lê Tấn gạt tay bảo dừng lại .Hắn hỏi : " ngươi đây là định đem con gái mình đưa vào trong cung làm nữ nhân của trẫm đi ? Ta nói thế có phải không?"

Dương Nguyên Trực đáp :" bẩm bệ hạ thần đúng là có ý này . Xin bệ hạ chuẩn cho."

Lê Tấn ngừng lại đôi chút rồi hỏi :" Lão Dương ngươi đây là muốn đến vùng sâu vùng xa làm quan huyện lệnh hay là muốn nghỉ ngơi sớm tìm chức quan nhàn tản mà làm."

Dương Nguyên Trực bị bệ hạ hỏi vậy thì đầu đầy chấm hỏi. Bệ hạ đây là sao sao ngài lại nói như vậy ? Lão vội vàng hỏi lại :" cớ làm sao bệ hạ lại nói như vậy."

Lê Tấn đáp : " Ngươi đưa con gái vào cung không phải là muốn rời xa trẫm sao?"

Dương thị lang đầu to như cái đấu, lão thật không hiểu nổi mạch tư duy nói chuyện của bệ hạ. Ai đưa con gái vào cung mà không phải vì mong muốn được quan cao lộc hậu chứ bệ hạ đây là lại bất ngờ hồ đồ đi. Nghĩ vậy lão hỏi lại : " bệ hạ thần không rõ ý ngài, thần thật không có ý nghĩ như bệ hạ nói. Mong bệ hạ giải hoặc cho thần."

Lê Tấn thở dài tên này tuy có năng lực làm việc tạm ổn nhưng tư duy nói chuyện quá kém. Về sau phải kiếm một tên nhanh ý hơn mới được. Hắn hỏi lại : " Khanh là họ Dương đi ?"

Dương Nguyên Trực thật muốn thổ huyết, hắn họ Dương cả thiên hạ biết . Bệ hạ nói thế là đang nghi ngờ hắn không phải là con ruột của cha hắn hay gì. Người lại định làm nhục hắn đi đành chịu vậy ngài là chí tôn. Hắn yếu ớt trả lời : " Bẩm bệ hạ đúng vậy thần là họ Dương . Cả nhà thần bao đời đều họ Dương chưa từng sửa đổi trong gia phả tại nhà thờ tổ có ghi chép từ hơn sáu trăm năm trước đã là vậy."

Lê Tấn lại hỏi :" Con gái ngươi cũng họ Dương đi ?"

Dương thị lang nghe đến đây thì lòng đầy bi thương, bệ hạ quả là nhục nhã người quá đáng. Ngài hết nghi ngờ hắn không phải con của lão cha, bây giờ lại nói vợ hắn n·goại t·ình sinh ra con gái hắn. Thật là khinh người quá đáng mà, nhưng mà phải nhịn . Trong lòng lão luôn niệm " ngài là bệ hạ, ngài là bệ hạ ta phải nhịn ta phải nhịn".

Lão cố gắng bình tĩnh đáp : " bẩm bệ hạ con gái thần đương nhiên là họ Dương. Tất cả con trai con gái thần đều là họ Dương không đứa nào theo họ mẹ. "

Lê Tấn lại nói :" trẫm chưa có nữ nhân nào trong hậu cung . Nếu con gái ngươi tiến cung thì sẽ là chính thê . Mà theo quy củ triều ta chính thê của hoàng đế sẽ phong hào Quý Phi. Ngươi cảm thấy đề nghị của mình còn ổn sao ?"

Dương Nguyên Trực phi thường mơ hồ . Bệ hạ đây là ý gì ? Quý Phi thì sao ? Có điều gì không ổn ? Đầu lão thực sự r·ối l·oạn vắt hết óc suy nghĩ vẫn không hiểu chuyện gì không biết bệ hạ muốn nói gì. Nếu không phải đứng trước đế vương thì lão đã vò đầu bứt tóc rồi thực sự càng nghĩ càng phát điên mà.

Không nghĩ ra đáp án nên lão đành hỏi : " Bệ hạ việc này có điều gì không ổn? Xin bệ hạ dạy thần? "

Lê Tấn lại nói :" ngươi là thần tử đầu tiên hiệu trung trẫm trẫm định sau này sẽ để ngươi giữ chức tướng quốc. Bây giờ ngươi hiểu rồi đi."

Dương thị lang lại càng điên đầu bệ hạ muốn sau này phong lão là tướng quốc thì có liên quan gì đến chuyện này . Lão nghĩ mãi không ra phi thường ấm ức lão cảm thấy đầu mình có chút không đủ dùng. Mỗi khi nói chuyện với bệ hạ cảm giác như mình là trẻ con ba tuổi đang nói chuyện với người lớn vậy. Nước mắt lão chảy ra thực không chịu nổi nữa lão không kìm được sự uất ức này.

Lão nghẹn ngào hỏi :" bệ hạ thứ cho thần ngu muội, người muốn nói gì với thần xin hãy nói rõ. Trái tim này của thần thật không chịu nổi bệ hạ chơi đùa, thần xin bệ hạ tha cho thần đi ."

Lê Tấn thấy lão khóc thì sửng sốt . Mẹ kiếp nhà ngươi nói đến vậy còn không hiểu đã vậy còn khóc. Thích khóc có phải không trẫm hôm nay cho ngươi khóc đã thì thôi.

Lê Tấn nói : " Ngươi là Dương tướng quốc con gái ngươi là Dương Quý Phi . Có phải trẫm nên đổi tên thành Lý Long Cơ ba người chúng ta cùng nhau diễn vở kịch mỹ nhân hoạ quốc hay không ?" Hắn gằn giọng hỏi : "ngươi đây là ý gì ? Muốn trẫm thành mất nước quân vương phải chạy trốn bị thần tử ép thoái vị bị người đời sau mắng chửi ngàn năm hay sao ? Ngươi nói cho trẫm ngươi thực ra muốn gì ?"

Nghe đến đây Dương Nguyên Trực quá sợ hãi . Lão quỳ phịch xuống dập mạnh đầu xuống đất khóc lóc gào thét :" Bệ hạ thần không có ý như vậy thần không dám. Xin bệ hạ thứ tội xin bệ hạ khai ân ..." Từng câu xin tha thứ liên hồi vang lên. Lão thật quá không hiểu lão chỉ muốn áp thêm cược vào bệ hạ nên mới nghĩ đem con gái xinh đẹp nhất nhà dâng lên. Không hiểu tại sao lại thành ra như này theo như bệ hạ nói thì lão đang trù yểm bệ hạ mất nước như Đường Huyền Tông . Tội này to lắm bệ hạ mà tức giận đem nhà lão diệt môn cũng không ai nói gì thế nhân chỉ cảm thấy bệ hạ làm đúng phải nên như thế. Lão hối hận đến xanh ruột, đây rõ ràng là tự đi tìm c·hết mà.

Lê Tấn thấy lão khóc lóc dập đầu quá trời thì cũng có phiền hắn tính doạ lão khóc tý thôi . Cứ cái đà này không ngăn lại thì giai thoại Dương thị lang bị bệ hạ doạ sợ dập đầu tới c·hết trong Ngự Thư Phòng truyền khắp kinh thành mất. Thôi được rồi tha cho lão hừ hừ dám quản trẫm lấy vợ ai cho ngươi lá gan . Không thấy tên Nguyễn Hữu Tài ngất đi ngất lại ba lần mới tỉnh lại đang được thái y chăm sóc đặc biệt sao .

Lê Tấn nói :" Dừng còn khóc lóc dập đầu nữa ta tru di ba họ nhà ngươi. Muốn sống thì cười lên cái coi."

Dương Nguyên Trực tưởng rằng c·hết chắc rồi ai ngờ bệ hạ lại nói vậy. Lão từ cực phấn khởi lúc mới vào cung, cực uất ức khi bệ hạ hỏi lão họ gì cực sợ hãi khi ngài bắt tội lão bây giờ cực vui mừng vì được tha thứ . Lão không chịu nổi chuyển biến tâm lý này lão trực tiếp ngất xỉu tại chỗ. Còn bệ hạ lệnh cái gì mà cười lên lão đã không còn kịp rồi.

Lê Tấn thấy vậy thì trực tiếp mắng người . Mẹ kiếp tên khốn kiếp này dám khóc lóc dám dập đầu chảy máu toé lóe bây giờ còn ngất đi, dưới quần còn chảy ra nước có mùi khai khai. Hôm nay hắn xui tận mạng Ngự Thư Phòng của hắn bị con hàng này làm ô uế rồi. Hắn lập tức kêu người.

Nguyễn Nhữ Vi nghe gọi vội chạy vào lão không rõ chuyện gì xảy ra . Bên ngoài chỉ nghe rõ đoạn Dương thị lang gào thét xin tha . Bây giờ tiến vào thì thấy lão đã ngất xỉu . Ba thứ máu nước mắt nước tiểu hoà quện vào nhau làm không khí trong phòng có chút mùi vị đặc sắc. Lão vội vàng gọi người đi quét dọn lau chùi sạch sẽ Ngự Thư Phòng. Lão thật sợ lão thấy Dương thị lang gần đây thường xuyên tiến cung cùng bệ hạ thương nghị còn tưởng lão sắp phi thăng lên chức. Ai mà ngờ đúng là quân vương tâm ý khó dò. Hôm nay Dương thị lang thật thảm không biết bệ hạ có tức giận mà diệt môn luôn không. Cứ nghĩ đến đây Nguyễn tổng quản lại thấy rùng mình.

Khi phía dưới đám thái giám đang vội vàng lau chùi dọn dẹp thì trên xà nhà lão ma rượu lẩm bẩm : " thú vị thật thú vị." Lão không nghĩ chuyện còn có thể nói như vậy tiểu chủ nhân thật quá tà.

Chương 39. Thật thú vị.