Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 40. Người sắp đến , kẻ sắp đi.
Bằng tốc độ nhanh nhất Ngự Thư Phòng được làm sạch huân hương được đốt lên nhằm át mùi ô uế. Dương Nguyên Trực được đưa tới một nơi gần đó nằm bệ hạ chưa có nói phạt lão như thế nào nên đám thái giám không rõ nên làm gì với lão . Vậy là đại tổng quản Nguyễn Nhữ Vi làm chủ quyết định ném lão vào một góc để lão tự sinh tự diệt, cái gì mà gọi thái y hắn không có làm bệ hạ không có phân phó nha. Nguyễn đại tổng quản cho rằng tên thị lang họ Dương này hôm nay xong rồi, bệ hạ hẳn là chờ lão tỉnh lại mới đem lão chém đầu . Như vậy mới có cảm giác người ngất đi b·ị c·hém đâu có biết gì làm sao mà hoảng sợ khóc lóc van xin làm sao mà biết đau bệ hạ hẳn là thấy như vậy không thú vị đi nên chưa xử quyết hắn .
Trong Ngự Thư Phòng sau một hồi đám thái giám bận rộn mọi chuyện đã xong. Cả Thư Phòng lại lâm vào an tĩnh . Bỗng phía trên có một giọng nói uể oải cất lên : " tiểu chủ nhân tên kia nói đúng ngài nên có nữ nhân rồi. Ngài định bao giờ thì đón con bé con đó vào cung, thương nhớ mà không gặp có phải rất sai lầm không. Đã vậy ngài không gặp thì thôi đi đường này vài hôm lại bắt lão già này chạy một chuyến ra ngoại thành nhìn xem nàng ta. Thật khổ cho ta mà thật khổ cho ta mà."
Lê Tấn đáp : " lão quỷ lười sao không ngủ nữa? Ngươi đây là muốn bị phạt chạy vài vòng đúng không?"
Phía trên vội nói :" Ấy ấy tiểu tổ tông ngài đừng làm vậy. Thân thể này của ta không chịu nổi cực khổ vậy đâu. Ta chỉ là có ý tốt muốn ngài ôm mỹ nhân về cung . Ngài không biết đâu cô bé kia càng lớn càng xinh đẹp . Ta đi theo lão chủ nhân bao nhiêu năm chưa từng thấy ai gương mặt xinh đẹp dáng người quyến rũ như vậy. Chậc chậc quả là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân nha. Tiểu chủ nhân ngài nên suy nghĩ một chút."
Lão ma rượu bên cạnh thì trong lòng cảm khái . Lão quỷ lười đây là muốn bớt việc nên mới khuyên tiểu tổ tông làm như vậy đi. Hừ đúng là lão quỷ lười. Nhưng nghĩ đến thân phận cô bé kia nếu tiểu chủ nhân ôm nàng về cung thật thì có bao nhiêu thú vị . Chắc chắn chuyện này sẽ gây chấn động nha cổ kim chưa từng nghe nói có hoàng đế nào dám làm như vậy. Lão cảm thấy chờ mong với cái kiểu thích làm việc khác người của mình tiểu chủ nhân hẳn là dám làm chuyện này với ngài chuyện gì cũng có thể làm chỉ cần ngài thích. Hoang đường hay không hoang đường, thế nhân chỉ trích ngài lâu nay đây thèm để ý.
Lê Tấn hỏi lại : " Lão khốn kiếp nhà ngươi là muốn bớt việc để ngủ thêm đi . Ta thật không hiểu năm ngoái cũng là ngươi trốn đi Quảng Nam đạo ba bốn lần đi g·iết cái đám Tu cái gì đó sao không thấy ngươi kêu ca cực khổ . Nay chỉ giúp ta chạy ngoài thành xem nàng một chút thì lại tìm cách trốn việc. Là cảm thấy ta dễ nói chuyện sao ?"
Lão quỷ lười trong lòng nghĩ hai chuyện này sao mà so. G·i·ế·t người là chuyện vui vẻ nha dù có phải chạy sang Yên Kinh đi g·iết lão cũng đi. Còn giúp tiểu chủ nhân đi lén nhìn con bé đó rồi quay về kể lại nàng ta sống như thế nào có khoẻ không hôm nay ăn gì có bị ai bắt nạt không như vậy quá h·ành h·ạ lão . Thật không hiểu ngài thích thì đến gặp đi sao cứ phải tránh nàng ta chứ thiên hạ này chỉ cần là ngài thích nữ nhân nào mà đám bọn lão không c·ướp về được. Mà thôi phải trả lời không tiểu tổ tông lại đem lão đi ngâm nước thì khổ. Lão đáp :" Lão không có ý đó lão chỉ là muốn tốt cho ngài . Ngài thấy đấy chỉ cần là mệnh lệnh của ngài bọn lão dám từ chối sao. Ngài đang nói oan lão già này nha."
Lê Tấn hừ một cái nói :" hai lão quỷ các ngươi đều câm miệng cho ta từ giờ đến tối ai còn lên tiếng thì ta cho các ngươi biết thế nào là đau khổ."
Phía trên lập tức im lặng như tờ cả hai lão đúng nhận sợ. Lão ma rượu cảm thấy ấm ức lão đâu có nói gì mà cũng bị mắng rồi. Đây là lão quỷ lười liên lụy lão nha thật đáng giận đêm nay phải chọc cho lão không ngủ được xả cơn tức này.
Lê Tấn phía dưới lại xem tấu chương nhưng trong đầu hắn lại miên man suy nghĩ. Hắn thật hiếu kỳ cô gái nhỏ đáng thương năm đó lớn lên nhìn ra sao. Có thật là rất xinh đẹp không hay là lão quỷ kia chỉ vì lười chạy đi ngoại thành nên nói quá lên lừa hắn. Thật tò mò quá đi mai phải đi thăm nàng ta mới được. Dù sao bây giờ hắn cũng làm hoàng đế rồi, vị kia biết chuyện hẳn cũng không dám làm quá phận đi. Hừ nếu cần hắn đem nàng vào cung lập làm phi để xem còn ai dám đụng tới nàng. Mắt hắn bỗng sáng lên đúng vậy lập nàng làm phi là xong rồi. Sao ta không nghĩ ra sớm hơn chứ lâu nay thật là ngốc mà mai phải đi đón nàng vào cung mới được. Không ổn ta bây giờ thay đổi quá nhiều quá mập rồi liệu nàng còn nhận ra ta sao tất cả đều là tại nghe tên đạo sĩ lừa gạt c·hết bầm đó kể chuyện thật đáng giận . Mai phải đi tìm lão tính sổ luôn một thể không thể nén cơn giận này.
Trong khi hắn đang miên man suy nghĩ thì Nguyễn Nhữ Vi tiến vào bẩm báo :" bẩm bệ hạ bên ngoài có một tên người làm ở Thượng Lâm Uyển xin gặp bệ hạ hắn nói có chuyện muốn tố cáo. Bệ hạ gặp hay không gặp."
Lê Tấn hơi bất ngờ có chuyện muốn tố cáo là chuyện gì a? Bởi vì muốn biết hắn nói :" cho hắn vào đi."
Nguyễn Nhữ Vi chắp tay nhận mệnh ra ngoài đem người vào. Một lúc sau một tên thái giám mặt mày lấm lét theo sau lão đi vào.
Tên thái giám đó quỳ xuống hành lễ hô :" nô tài Lý Nhị khấu kiến bệ hạ."
Lê Tấn không thèm ngẩng đầu nhìn hắn mắt vẫn xem tấu chương miệng hỏi :" Lý Nhị ngươi muốn tố cáo chuyện gì ? Nói ra cho trẫm nghe xem."
Lý Nhị vốn chỉ là thái giám không có địa vị gì trong cung, hắn bình thường ở Thượng Lâm Uyển phụ trách chăm sóc thú cảnh. Mấy hôm trước bệ hạ đã lệnh giải tán Thượng Lâm Uyển đuổi hết đám bọn lão về quê. Lão thật không muốn rời cung nhưng không có cách nào lệnh vua không thể trái. Hôm qua lão vô tình nhìn thấy một chuyện lão cảm thấy đây là một cơ hội. Vậy nên hôm nay lão cầu kiến bệ hạ tố cáo việc này lão tin chắc bệ hạ nghe được sẽ trọng thưởng lão, có thể ngài sẽ để lão ở lại trong cung, thậm chí thăng chức cho lão lên làm nội giám quan.
Lý Nhị vội vàng đáp : " Bẩm bệ hạ nô tài muốn tố cáo nội giám quan Quách Bính không tuân thánh ý tự làm bậy, lừa dối bệ hạ."
Lê Tấn khẽ :" Ồ! Lão Quách hắn làm gì rồi? Ngươi kể rõ cho trẫm nghe chuyện gì đã xảy ra."
Lý Nhị đáp :" bẩm bệ hạ chuyện là như thế này. Hôm qua là hạn cuối mà bệ hạ giao cho chúng nô tài bán đi đám thú trong Thượng Lâm Uyển nhưng chúng nô tài không có bán xong. Quách nội giám đã lén lút sai người đem những con thú còn lại ra khỏi thành thả về núi rừng xong đó về báo lại là bán hết rồi. Ngoài ra trong quá trình bán lão cũng bán rẻ hết mức khiến tiền thu hao hụt rất nhiều. Nô tài là người chứng kiến hết thảy . Nô tài cảm thấy lão Quách làm không đúng đây rõ ràng là lừa dối bệ hạ phạm tội khi quân . Nên hôm nay nô tài tới đây xin được tố cáo lão lên bệ hạ."
Lê Tấn khẽ nói :" Ồ thì ra là vây." Xong hắn ra lệnh : " Nguyễn Nhữ Vi ngươi đem tên này ra ngoài đánh 50 trượng rồi đuổi ra khỏi cung. Sau này trẫm không muốn nhìn thấy hắn xuất hiện trước mặt trẫm."
Lý Nhị vội vàng hỏi :" Bệ hạ cớ làm sao lại phạt nô tài ? Nô tài không có làm gì sai a?"
Lê Tấn quát :" Trẫm muốn đánh ngươi thì đánh ngươi muốn đuổi ngươi thì đuổi ngươi . Ngươi còn dám ý kiến, có tin trẫm diệt cả nhà ngươi hay không ? "
Lý Nhị ỉu xìu đổ gục xuống đất. Hắn thật không rõ hắn rõ ràng là lập công . Sao bệ hạ không thưởng mà phạt hắn. Đúng như bên ngoài nói vị bệ hạ này quá là hồ đồ đi. Lão thật là oan uổng mà, nhưng phải chịu thôi . Người ta là chí tôn lão chỉ là tên nô tài ngài muốn phạt ra sao thì phạt đúng là lão không dám có ý kiến không dám phản kháng.
Nguyễn Nhữ Vi cũng trong lòng tràn đầy khó hiểu. Bệ hạ đây là lại làm sao rồi. Lão cũng cảm thấy Lý Nhị đây là đang lập công nha tại sao bệ hạ lại phạt hắn rồi. Đúng là không thể lý giải được suy nghĩ và lời nói của bệ hạ. Thôi vậy lão đành nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh. Lý Nhị bị lão kéo nhanh ra ngoài đi hành hình.
Lê Tấn trong lòng thầm thở dài, Lão Quách nha ngươi cũng được lắm. Trẫm biết là ngươi sống lâu với bọn chúng nảy sinh tình cảm không muốn chúng bị trẫm ăn thịt . Lão hẳn là sợ đi sao mà không sợ cho được. Bốn năm trước khi xem thú ở Thượng Lâm Uyển hắn đã bắt trộm một con chim Công về ăn thử hắn tò mò xem loại chim đẹp đẽ đó nấu lên mùi vị ra sao nên trộm thử. Lão Quách là biết nên đã tới tố cáo với phụ hoàng hắn nhưng phụ hoàng hắn chỉ lắc đầu thở dài rồi nói ' kệ nó đi'. Lão Quách lòng đầy ấm ức rất muốn hắn tránh xa Thượng Lâm Uyển của lão, vĩnh viễn không cần tới nữa . Nhưng lão chỉ là nô tài hắn là hoàng tử lão không có cách nào ngăn cấm.
Mọi chuyện chưa dừng ở đó sau này mỗi khi Lê Tấn đi thăm Thượng Lâm Uyển thì y rằng đêm đó Thượng Lâm Uyển bị mất trộm thú. Lão Quách chắc chắn là Lê Tấn làm nhưng vì không có chứng cứ nên không thể tố cáo hắn. Thật ra chuyện này là Lê Tấn bị oan tất cả là do lão Cửu . Hắn thực chỉ trộm một con Công còn sau đó đều là lão trộm. Đánh cờ hiệu Lê Tấn hôm này nhìn con này nhiều một chút hẳn là muốn ăn thử thế là đêm tới, lão liền đi bắt trộm về. Lão đam mê nấu ăn đặc biệt là nấu những món lạ. Tài nấu ăn của lão thì ối dồi ôi Lê Tấn không dám ăn đồ lão nấu. Thật là đầu bếp gì mà toàn nhầm đường với muối gừng với nghệ....thật không thể chấp nhận được.
Nghĩ đến đây Lê Tấn nhìn lên trời nhớ đến Thượng Lâm Uyển, hắn nghĩ hẳn giờ này lão Quách sắp rời đi rồi. Hắn thầm nói : " tạm biệt ngươi Lão Quách, thật sự là trẫm không có trộm nhiều thú như vậy, trẫm không có ăn chúng. Trẫm là bị oan."