Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 41. Hoàng đế xuất cung

Chương 41. Hoàng đế xuất cung


Chương 41. Hoàng đế xuất cũng.

Hai mươi sáu tháng chạp Đông Kinh trở nên nhộn nhịp hơn hẳn bình thường. Tết sắp tới rồi dân chúng nô nức đi chợ tết đi dạo phố mùa sắp thêm đồ ăn cái mặc để chuẩn bị đón chào năm mới.

Trong Hoàng Cung Đại Việt đương kim hoàng đế giờ Thìn đang ăn sáng . Đồ ăn sáng hôm nay của bệ hạ là một bát miến ngan nấu măng khô . Món này hương vị sắc đều tuyệt vời Lê Tấn ăn hết veo cả bát . Ăn xong hắn tấm tắc khen tay nghề của ngự trù thật tuyệt vời rõ ràng đây chỉ là món bình dân mà qua tay ngự trù thành mỹ vị món ngon. Hắn cao hứng đang định thưởng tiền cho tên ngự trù nào làm bữa ăn sáng này thì chợt ngưng lại . Không thể thưởng, hôm nay tên này làm ăn ngon thưởng tiền, hôm mai tên khác nấu món khác tuyệt vời hơn có phải lại thưởng không. Như vậy mới công bằng đám ngự trù mới cảm thấy bệ hạ không thiên vị. Nhưng hoàng cung nội phủ khố rất ít tiền a đây là hoàng đế cũng nghèo nha. Thôi vậy không thưởng sau này ăn ngon cũng khen một tiếng tạm được là được rồi. Không thể nói cái gì mà ngon tuyệt rất ngon nếu không thì không đúng rồi. Đám người dưới sẽ nói bệ hạ ngài đã thấy rất ngon sao còn không thưởng vậy là ngài không đúng rồi.

Nghĩ như vậy nên hắn ra lệnh :" Bảo Đỗ Khắc Hải đến ngự thiện phòng truyền lời trẫm cho ngự trù nấu món sáng nay. Nói rằng - trẫm thấy món này tạm ổn."

Nguyễn đại tổng quản sáng sớm đã đến hầu hạ hắn nghe vua nói vậy thì đáp :" Vâng bệ hạ nô tài đi ăn bài ngay." Nói xong lão đi ra ngoài điện tìm Đỗ Khắc Hải truyền lời của bệ hạ. Trên đường đi hắn thắc mắc tạm ổn cũng cần truyền lời sao.

Lê Tấn ăn xong xuôi thì xúc miệng bằng chén trà ấm dùng tăm hương xỉa răng. Đợi cho thức ăn hơi tiêu thì hắn lại gọi Nguyễn Nhữ Vi vào nói :" đi lấy bộ quần áo vải thô màu đen trẫm để trong rương mang từ vương phủ đến đây. Hôm nay mặc bộ đó."

Nguyễn Nhữ Vi sợ hãi nói :" bệ hạ không thể được. Bệ hạ mặc quần áo đều là theo lễ chế theo tiêu chuẩn hoàng đế ngài không thể mặc vải thô lại càng không thể mặc màu đen không may mắn . Nếu để bệ hạ mặc như vậy chúng nô tài sẽ bị trách phạt."

Lê Tấn quát : " Ngươi cũng dám quản trẫm muốn c·hết sao ? Trẫm là hoàng đế muốn mặc gì thì mặc lễ chế cái rắm. Nhanh đi lấy đồ nếu không trẫm g·iết cả nhà ngươi."

Nguyễn Nhữ Vi trong lòng gào thét bệ hạ ngài quá ác rồi. Ngài thích mặc gì thì mặc nhưng còn bọn lão đâu. Nếu nghe lệnh bệ hạ để ngài mặc đồ ngài muốn thì trách phạt là không thể thiếu . Thái Hoàng Thái Hậu sẽ giận dữ người không thể phạt bệ hạ được tất cả tức giận sẽ trút lên đám nô tài hầu hạ ở điện Bảo Quang. Chưa kể đám đại thần trong triều mà biết cũng sẽ dâng tấu đòi xử phạt bọn hắn đã không can gián để bệ hạ làm theo ý mình. Còn không nghe lời bệ hạ thì hậu quả rõ ràng ngài nói đem hắn diệt môn kìa. Lão không biết bệ hạ nói doạ hay thật lão đoán không ra cũng không dám đoán. Bệ hạ có thể làm chuyện hoang đường như thế nào lão thấy rồi đừng có cho là ngài không dám nếu không sẽ rất thảm.

Cân nhắc thiệt hơn lão quyết định tuân lệnh bệ hạ đi làm. Lão cân nhắc thà để Huy Gia Thái Hậu phạt vẫn hơn ít ra còn biết sẽ b·ị đ·ánh phạt trượng một trận, nhiều ít trượng chưa rõ. Nếu để bệ hạ tức giận ngài g·iết lão thậm chí cả nhà lão đều có thể. Tốt nhất chọn cái nhẹ hơn, biết rõ hơn mà chịu phạt. Trong lòng lão đầy bất đắc dĩ hầu hạ vị hoàng đế này đúng là quá đáng sợ mà dù ngươi không làm gì sai nhưng tai hoạ vẫn trên trời rơi xuống đầu . Thương thay cho cái thân phận nô tài hầu hạ người khác của lão . Nếu có kiếp sau lão ước được sinh ra trong gia đình giàu sang phú quý để cũng được hưởng cảm giác có người hầu kẻ hạ không phải nơm nớp lo sợ như này nữa.

Một lúc sau quần áo được đưa tới Nguyễn Nhữ Vi mặt như đưa đám gọi người giúp bệ hạ thay đồ. Cả cung điện Bảo Quang khi nghe tin bệ hạ mặc quần áo vải thô lại còn là màu đen thì chìm vào khủng hoảng. Bọn họ đều biết tai hoạ sắp tới rồi, cả đám cung nữ, thái giám ai cũng không thoát kiếp nạn này.

Trái với sự lo lắng bất an của đám người hầu Lê Tấn thì rất vui vẻ. Lâu rồi hắn mới được mặc bộ đồ này, đây là quần áo mấy năm nay hắn mặc để đi lăn lộn các nơi trong kinh thành. Không thể mặc sắc phục thân vương chói mắt đi giao du với đám lưu manh thành tây đi . Mặc như vậy ai dám chơi với hắn, đ·ánh b·ạc cũng không ai dám cùng hắn cược vậy thì chơi cái rắm. Chưa kể tới kỹ viện chơi gái lại mặc đồ thân vương thì sẽ nổi tiếng nhanh lắm. Mặc dù hắn hoang đường nhưng vẫn biết cái nào không nên làm tránh xảy ra phiền phức không đáng có.

Lê Tấn ngừng lại suy nghĩ ra lệnh : " Ngươi cũng thay quần áo đi, mặc giống trẫm vậy hôm nay chúng ta xuất cung Trẫm phải đi c·ướp vợ. "

Nguyễn Nhữ Vi nghe bệ hạ nói như vậy thì trong đầu ầm một cái. Xong rồi, lần này mạng nhỏ của lão chắc không còn. Bệ hạ mặc như vậy bây giờ còn đòi xuất cung mà ngài nói là đi đâu. Không nghe nhầm là ngài nói đi c·ướp vợ đi. Làm gì có lý đó hoàng đế mặc đồ bình dân xuất cung đi c·ướp vợ đúng là một tổ hợp hành động cực kỳ hoang đường. Thôi được rồi lão phụng bồi bệ hạ chuyến này dù sao c·hết xuống dưới kia cũng có cái đặc sắc mà kể với Diêm Vương gia.

***

Cứ như vậy hoàng đế được mấy tên thái giám năm chục tên túc vệ hộ tống xuất cung đi đâu thì bọn họ cũng không rõ cứ xem bệ hạ chỉ đi đâu thì đi thôi. Đương nhiên trong bóng tối sẽ có mấy lão quỷ âm thầm bảo vệ bọn họ cũng đang cùng nhau cá cược bệ hạ muốn đi đâu.

Lê Tấn chỉ đường đoàn người theo hướng bắc mà đi. Xuất cung rồi đi ra khỏi cổng thành Đông Kinh tiếp theo men theo hướng tây bắc đi . Sau nửa canh giờ di chuyển cả đoàn người dừng trước một đạo quán rất nhỏ. Trước cổng đề tên " Bắc Đại Đạo Quán " cái tên rất đơn giản.

Nguyễn Nhữ Vi vội vàng đi gõ cửa . Rất nhanh cổng mở ra một tên tiểu đạo sĩ khẽ hé cánh cửa chui đầu ra nhìn . Hắn hỏi : " Các vị đến thăm tệ quán có việc gì sao ? Là muốn dâng hương hay tìm sư phụ ta?"

Lê Tấn đẩy Nguyễn Nhữ Vi ra tiến lên trước nói :" tiểu đạo sĩ ngươi là đệ tử mới lão đạo sĩ lừa bịp đó mới gạt đến sao?"

Tiểu đạo sĩ sững người sao vị khách quan này lại nói thế sư phụ rất tốt sao lại nói ngài là đạo sĩ lừa bịp. Nghe giọng điệu như người quen của sư phụ thì phải. Nên lễ phép trả lời trước sau đó về hỏi lại sư phụ sau. Nghĩ vậy hắn đáp lời :" Vâng thưa ngài ta là đồ đệ sư phụ mới nhận mười lăm ngài trước. Ngài là người quen với sư phụ ta sao?"

Lê Tấn đáp : " toà đạo quán này là ta bỏ tiền xây cho hắn ngươi bảo ta có quen hắn không ? Gọi tên c·hết tiệt Lý Phong ra đây nghênh đón ta nếu không ta cho lão tối nay ngủ ngoài đường."

Tiểu đạo sĩ nghe vậy thì hoảng hốt hắn thấy vị trẻ tuổi mập mạp này thật bá đạo. Mà hình như ngài ấy là thủ lĩnh của mấy chục người này phía sau mấy chục người còn mang đao . Không thể chọc vào nếu không tai hoạ thực sẽ đến có khi hai thầy trò mình phải ngủ ngoài đường thật cũng nên. Vậy là hắn lập tức rụt cổ vào quay người chạy vào trong đạo quán vừa chạy vừa hô to :" sư phụ người có khách, đến là một vị trẻ tuổi mập mạp, rất hung dữ. "

Ngoài cửa cả đám thái giám, túc vệ nghe vậy thì đều mặt cúi xuống đất tránh bị bệ hạ thấy khuôn mặt bọn họ đang nín cười trong lòng mỗi người đều vui vẻ. Tên tiểu đạo sĩ này thật là thật thà quá đi, ngươi không biết mình vừa nói ai đâu. Nếu nhóc đạo sĩ mà biết chắc sợ khóc hết nước mắt.

Trên một cái cây gần đạo quán bốn người lão Thất ( lão ma rượu) lão Bát ( lão biến thái ) lão Cửu ( lão đầu bếp ) lão Thập ( ma cờ bạc) đang cùng ngồi xem .

Lão Cửu lên tiếng :" tên đạo sĩ kia lại lừa bịp từ đâu tới tên đệ tử nhỏ mới vậy. Hơn nữa còn rất thật thà đáng yêu nha. Hôm nào ta phải mời nó ăn cơm."

Ba người còn lại khinh bỉ mẹ kiếp tha cho đứa nhỏ đi. Đồ ngươi nấu là cho người ăn sao ? Sẽ không doạ thằng nhỏ khóc hết nước mắt đi.

Lão Bát nói : " nó còn nhỏ quá đợi nó lớn hơn chút nữa ta sẽ đi xem nó tắm. Bây giờ còn chưa phát triển nha đồ dùng còn bé."

Ba người còn lại thì ớn lạnh mẹ kiếp đồ biến thái. Nó còn nhỏ vậy mà ngươi đã ngắm nghía rồi sao ? Thằng bé nhìn qua mới chỉ mười một mười hai tuổi ngươi thật bất lương quá đi. Cứ nghĩ đến cảnh bọn lão ai cũng bị lão Bát lén rình trộm khi tắm mặc dù đều là không còn bi các lão vẫn thấy rợn người.

Lão Thất nói : " Mỗi người các ngươi thua 50 quan tiền nhớ đổi rượu Xương Bồ cho ta ta không nhận tiền mặt."

Cả ba người còn lại đều lầu bầu :" lão ma rượu này hôm nay thật may mắn vậy mà đoán được tiểu chủ nhân đi đâu. Ngày trước ở ngoài vương phủ cá cược kiểu này lão toàn thua."

Lão Thất nói :" cho ta nợ tạm đi. Hôm qua xui quá sang thành Đông chơi một lúc thua hết tiền rồi. Chờ ta kiếm tên nào bất lương, nhiều tiền mượn một chút . Lúc đó có tiền ta sẽ trả ".

Ba lão còn lại thầm nghĩ ngươi đi sòng bạc lần nào về mà chả một xu không còn. Nói giống như có ngày nào không xui thắng tiền trở về vậy .Không biết tên xui xẻo nào lại bị ngươi để mắt tới đi. Tên đó đúng là tới số rồi. Họ đều biết lão Thập luôn là g·iết rồi mới mượn vậy nên bị hắn mượn tiền đi thì người chắc chắn là đi chầu Diêm Vương rồi.

Quay lại đạo quán rất nhanh một lão đạo sĩ tuổi ngoài bốn mươi nhanh chóng chạy ra cửa nở nụ cười bỉ ổi, nịnh nọt nói : " vương gia mời ngài vào". Nói đến đây hắn chợt nhớ ra mình nói hớ liền sửa lại :" bệ hạ mời ngài vào."

Mấy tên thái giám nhìn thấy nụ cười bỉ ổi của lão thì thầm khen, mẹ kiếp trên đời này còn có tên cười lên nhìn bỉ ổi như vậy. Trong cung đám thái giám bọn lão cũng không ai có nụ cười bỉ ổi nịnh nọt được như vậy đi.

Lê Tấn quay người nói : " đám các ngươi ở ngoài canh gác trẫm vào trong ngồi một lát." Nói xong hắn cất bước đi vào đạo quán. Lý Phong đạo sĩ lẽo đẽo đi theo phía sau.

Cả đám thái giám, túc vệ ngây ra . Bọn họ trách nhiệm là đi theo hầu hạ, bảo vệ an toàn của bệ hạ. Bây giờ ngài đi vào lại lệnh bọn họ ở ngoài chờ bọn hắn phải làm sao. Ai biết trong cái đạo quán này có nguy hiểm gì hay không nhỡ may bệ hạ bị làm sao cả đám bọn họ sẽ bị diệt môn. Ngài cũng quá tùy hứng đi bây giờ ngài là hoàng đế không còn là Tĩnh vương an nguy của ngài là an nguy quốc gia vậy mà ngài lại chủ quan như vậy. Bọn họ rất muốn vọt vào trong bảo hộ bệ hạ nhưng lệnh vua khó cãi, nếu không bệ hạ trách tội thì bọn họ cũng chịu không nổi, ai cũng biết vị này đáng sợ ra sao. Vậy là cả đám người trong lòng đầy lo sợ, thỉnh thoảng lại nhìn lại cổng đạo quán mong chờ bệ hạ sớm ra tới. Bọn họ không biết phía trong kia còn có bốn lão quỷ đang âm thầm bảo hộ Lê Tấn, có mấy lão ở đó Lê Tấn rất an toàn.

Chương 41. Hoàng đế xuất cung