Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
chương 42 .Đạo sĩ lừa bịp.
Bắc Đại Đạo Quán tên nghe rất lớn nhưng thực tế rất nhỏ. Tiền điện chỉ có một gian thờ Tam Thanh đạo giáo, một chiếc đỉnh đồng thắp nhang vài cuốn đạo kinh trên giá nhỏ vài chiếc nệm tròn để người hành hương quỳ làm lễ dâng hương. Đạo quán này cũng rất vắng vẻ mỗi năm chỉ có vài người khách đến đây dâng hương xin quẻ quyên chút tiền nhang đèn . Cơ bản người đến đều không có gì tiền nên cả năm toà đạo quán này tiền thu được chỉ không tới một quan tiền đồng .
Ở phía hậu điện là khu nhà ở của Lý Phong và đệ tử lão . Cơ bản gồm có một gian nhà bếp một phòng khách ba phòng ngủ . Đồ đạc trong quan cơ bản đều là đồ rẻ tiền cả Bắc Đại Đạo Quán thứ đáng tiền nhất là chiếc đỉnh đồng dùng thắp nhang . Đây đúng chất là một đạo quan nơi Lý Phong và đệ tử lão khổ tu. Khổ tu đúng nghĩa từ "khổ" bởi sinh hoạt phi thường khổ . Bữa ăn thường chỉ có cơm trắng chút rau củ thỉnh thoảng có bữa ăn đậu phụ hoặc lạc rang.
Phía sau đạo quán có một khoanh đất nhỏ, Lý Phong xin được của người khác chuyên trồng rau củ để dùng ăn hàng ngày.
Trong phòng khách Lý Phong ngồi đối diện Lê Tấn. Hắn lên tiếng hỏi trước: " Bệ hạ hôm nay đến đây nghe bần đạo kể chuyện sao?"
Lê Tấn đáp : " ta không có mang trà không có cái trả tiền nghe chuyện."
Lão đạo sĩ nghe vậy thì thất vọng. Lão còn hy vọng hôm nay sẽ kiếm lớn đâu . Ít ra cũng được một hai cân trà dạo này ế khách nên trà dùng hết rồi. Mua thì không mua được vì lão không có tiền . Mấy năm nay trà lão uống toàn là Lê Tấn và lão ma rượu chạy tới nghe kể chuyện trả phí bằng trà. Thậm chí hàng năm nhiều khi tiền nhang đèn khách hành hương quyên không đủ mua dầu nhang giấy mực . Mỗi lúc như vậy lão cơ bản đều là mặt dày đợi khi Lê Tấn tới nghe kể chuyện thì năn nỉ xin xỏ hắn tiếp tế một chút .
Lý Phong lại hỏi :" vậy là hôm nay bệ hạ là lâu ngày không đến nên ghé thăm bần đạo một chút xem bần đạo sống có khá không hay chăng ? Hay là bệ hạ có chuyện gì khác muốn làm ?"
Lê Tấn đáp :" Trẫm hôm nay đến đây là muốn ngươi cho trẫm một câu trả lời ."
Nghe vậy thì Lý Phong đạo sĩ hơi nghi hoặc cả cái đạo quán này còn cái gì mà bệ hạ không biết sao ? Mấy năm nay ngài đến nơi này không một trăm cũng có tám mươi lần đi. Mỗi viên gạch góc phòng đều đã xem qua không chỉ một lần . Nơi này là bệ hạ bỏ tiền xây cho lão để lão có chỗ đặt chân bốn năm về trước. Cái tên Bắc Đại Đạo Quán cũng là người đặt a.
Lý Phong nói :" xin bệ hạ cứ hỏi bần đạo sẽ thành thật trả lời ."
Lê Tấn hỏi : " Ngươi là ai?"
Lý Phong đầu đầy chấm hỏi bệ hạ là phát bệnh đi . Lão là ai bệ hạ còn không biết . Mặc dù không hiểu nhưng lão vẫn nói :" bần đạo là Lý Phong chuyện này mọi người đều biết nha . Bệ hạ sao lại hỏi như vây?"
Lê Tấn nói :" ngươi có biết cái tên ở Tây Nhai giúp ngươi làm quan điệp giả tên là gì sao ? Cái tên Lý Phong là hắn lấy cho ngươi khi đó vì thấy như vậy gọi thuận mồm. Bây giờ nói cho trẫm trước khi là Lý Phong ngươi là ai?"
Lý Phong lập tức đứng bật dậy, lão thật sự sợ hãi . Chuyện này phi thường ẩn mật trừ lão và tên kia thì không ai biết quan điệp của lão là giả. Bệ hạ tại sao lại biết? Không phải là tên kia nói cho ngài đi, lần sau lão phải tìm tên kia tính sổ. Làm ăn không giữ uy tín dám tiết lộ thông tin khách hàng. Năm đó lão là bỏ ra mười lạng bạc ròng mới mua được phần quan điệp này bên kia đảm bảo sẽ không tiết lộ thông tin cho bất kỳ ai. Đại Việt cũng như Đại Minh vào lúc này quản lý nhân khẩu rất nghiêm mỗi người rời quê đi nơi khác đều cần quan điệp nếu không sẽ bị xem là gian tế nước khác sẽ b·ị b·ắt lại nghiêm hình tra hỏi. Chuyện này mà lộ ra quan phủ sẽ không tha cho lão.
Lão ôm tâm lý may mắn nói : " bệ hạ nói đùa quan điệp của lão là thật . Hẳn là có người bịa chuyện nói xấu bần đạo với bệ hạ đi."
Lê Tấn cười nhẹ nhìn lên nóc nhà nói :" lão ma rượu ngươi đi Tây Nhai mang Hồ tú tài đến đây. Lão đạo sĩ lừa bịp này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hôm nay ta cho hắn c·hết tâm phục khẩu phục."
Phía trên vàng lên tiếng " tuân mệnh tiểu chủ nhân " . Ngay khi lão ma rượu định rời đi thì Lý Phong vội la lên :" Không cần không cần . Bần đạo xin nhận quan điệp là giả ta không phải tên là Lý Phong." - khi nghe thấy cái tên Hồ tú tài thì lão biết bệ hạ thật sự biết chuyện, ngài đây không phải là nắn gân lão để lão sợ hãi mà khai ra. Thật là không có may mắn nào hết.
Lê Tấn hừ lạnh nói :" nói đi ngươi là ai? Đừng bịa chuyện nếu không hôm nay trẫm sẽ cho ngươi biết thế nào là đau khổ."
Mấy lão quỷ trên nóc nhà rùng mình, bọn họ sợ nhất là câu này. Cái đau khổ mà tiểu chủ nhân nói thật sự là đau khổ nha, bọn lão đều đã được nếm thử qua đến bây giờ nghĩ lại mà kinh.
Lý Phong ỉu xìu chầm chậm đáp : " bần đạo không phải người Đại Việt mà là người nước Minh. Bởi vì vài lý do cá nhân nên mới chạy tới nước Việt, xin bệ hạ khai ân cho lão được ở lại làm con dân nước Việt."
Lê Tấn nghe vậy trầm tư một chút thì hỏi :" ngươi đến nước Việt ta không phải là vì trẫm đi?"
Lý Phong tim rớt một cái 'bịch' . Lão ngoài mặt giữ trấn định nói : " nào có chuyện đó nào có chuyện đó. Trước khi đến Đại Việt bần đạo chưa bao giờ nghe nói về bệ hạ. Chúng ta gặp nhau chỉ là hữu duyên hữu duyên mà thôi."
Lê Tấn lại cười nói :" Lần đầu tiên ngươi thấy trẫm ở chợ Tây Nhai thì đã bám theo trẫm về tận vương phủ. Ba ngày sau mỗi ngày ngươi đều lén đi theo trẫm mỗi khi trẫm xuất phủ. Sau đó ngươi biến mất, năm ngày sau ngươi giả vờ làm đạo sĩ xem bói xuất hiện trước mặt trẫm . Hôm đó ngươi nói với trẫm cái gì mà gặp nhau là hữu duyên, muốn giúp ta xem quẻ không lấy tiền chỉ cầu làm quen." Dừng lại một chút hắn lại nói: " Ta nói đúng chứ? Ngươi nói xem ngươi cố tình tiếp cận trẫm là có mục đích gì ?"
Lý Phong nghe đến đây thì đầu toát mồ hôi mặc dù đang là mùa đông lòng lão thì lạnh lẽo. Lão thật sự sợ lão luôn cho là vị vương gia mập mạp thích nghe lão kể chuyện mấy năm nay không biết gì về gã cảm thấy mình ẩn giấu rất tốt không ai có thể phát hiện. Thật không ngờ người ta cái gì cũng biết chỉ là coi lão là thằng hề pha trò kể chuyện nghe cho đỡ buồn chán mà thôi. Càng nghĩ càng thấy sợ tuổi ngài còn trẻ mà lòng ngài có thể thâm trầm vậy sao khi đó ngài mới mười ba tuổi mà thôi. Một đứa trẻ mười ba tuổi lặng yên xem lão làm xiếc khỉ mấy năm nay thiếu niên này có bao nhiêu đáng sợ đây còn là người sao ?
Mấy lão quỷ phía trên nóc nhà đang ngồi xem kịch thì trong lòng thầm khinh bỉ . Mới chỉ như vậy mà đã bị doạ sợ vỡ tim gan, Đạo sĩ thối ngươi còn chưa có biết tiểu chủ nhân có bao nhiêu đáng sợ cứ chờ mà xem đi.
Lý Phong không ngồi lên ghế nữa mà ngồi bệt xuống đất lão thở dài nói : " bệ hạ ngài đã biết cả rồi bần đạo không có gì để nói . Muốn chém muốn g·iết tùy ngài xin tha cho tiểu đệ tử của ta. Nó là vô tội ta mới lừa gạt nó đến đây nửa tháng nó rất thiện lương cái gì cũng không biết."
Lê Tấn cười cười nói: " yên tâm ta sẽ không g·iết ngươi đệ tử của ngươi càng không. Ta chỉ muốn biết ngươi thân phận thực sự là ai ? Tại sao đến tìm ta? Mục đích ngươi tiếp cận ta là gì ?"
Lý Phong nhẹ nhàng lắc đầu nói :" bệ hạ ngài cứ g·iết ta đi đây là bí mật của sư môn ta không thể nói ra ngoài . Phản bội sư môn sẽ bị vạn kiếp bất phục mãi mãi không được siêu sinh. Đây là tổ chế lời thề của sư môn bần đạo."
Mấy lão quỷ phía trên bắt đầu cá cược. Cá xem sau bao lâu Lý Phong sẽ bị tiểu chủ nhân khuất phục mà nói ra cái bí mật sư môn gì đó. Lão Thất chọn hai khắc đồng hồ, lão Bát lão Cửu chọn nửa canh giờ lão Thập thì lòng tin mạnh mẽ hơn hắn cho là một khắc . Tiền cược lần này phi thường cao 200 quan tiền lâu rồi mấy lão mới chơi lớn như vậy lần gần nhất cược 200 quan trở lên là từ tháng trước.
Lê Tấn mỉm cười hỏi : " thật sự là không nói sao ? Ngươi thà c·hết không nói sao ?"
Lão đạo sĩ dùng thái độ thấy c·hết không sờn đáp : " thà c·hết không nói . Bần đạo không thể phản bội sư môn."
Lê Tấn lắc đầu nói:" không nói thì không nói trẫm vẫn không g·iết ngươi. Để xem nào nên dùng ngươi vào việc gì ?"
Lão đạo sĩ im lặng không nói. C·hết thì c·hết không c·hết cũng tốt . Lão trực tiếp nằm ngửa cho bệ hạ muốn trừng phạt sao thì trừng phạt.
Phía trên mấy lão quỷ thì im lặng, lắng tai nghe xem tiểu chủ nhân định dùng thủ đoạn gì chỉnh đạo sĩ lừa gạt này. Tiểu chủ nhân dùng thủ đoạn mạnh yếu sẽ quyết định việc lão đạo sĩ chịu khuất phục sớm hay muộn. Điều này ảnh hưởng đến tiền cược của các lão nha.
Lê Tấn trầm ngâm một lúc rồi nói :" mấy hôm trước trẫm có nghe Dương Nguyên Trực nói Đại Việt hai chục năm nay nhân khẩu gia tăng có chút chậm việc này ngươi có thể ra sức nha."
Lão đạo sĩ có chút khó hiểu bệ hạ là muốn nói gì. Lão làm sao ra sức? Ngài là muốn để lão mặc đạo bào đi khắp nơi khuyên dân chúng tích cực sinh đẻ hay sao. Chuyện này có chút mất thể diện đạo môn nha. Nhưng mất thể diện mà còn sống cũng đáng. Lão là không s·ợ c·hết nhưng nếu có thể còn sống càng tốt hơn nếu có cơ hội tại sao lại không sống tiếp chứ dù có chút khuất nhục cũng ráng cắn răng chịu vậy. Hy vọng sống sót trong lão lại cháy lên, dù chỉ là le lói.
Lê Tấn thấy lão gương mặt, ánh mắt có chút máy động thì quyết định cho lão hy vọng bùng cháy lên dữ dội một chút . Hắn nói :" Thế này đi ngươi vượt biên dùng quan tịch giả lại cố ý tiếp cận trẫm . Vì vậy trẫm quyết định giam ngươi vào ngục trong Hình bộ ba mươi năm . Ngươi yên tâm chỉ là giam giữ không có t·ra t·ấn có nuôi ăn nuôi mặc, hàng ngày còn là ăn ngon ăn đồ bổ dưỡng, lại còn được sung sướng nữa."
Lão đạo sĩ nghe vậy thì vô cùng nghi hoặc. Bệ hạ không có nhầm đi chỉ là giam giữ, đãi ngộ còn tốt như vậy. Mà điều ngài nói đâu có liên quan gì đến gia tăng nhân khẩu. Mặc kệ đi nếu mà được như bệ hạ nói thì vào ngục ở còn tốt hơn lão lang bạt mười hai năm cùng sống trong đạo quán này bốn năm qua. Biết đâu đây là bệ hạ nhân hậu, bởi vì giao tình mấy năm qua mà nhẹ nhàng xử phạt chỉ giam giữ lão lại còn cho đãi ngộ tốt nữa.
Đám lão quỷ phía trên thì cảm thấy xong rồi quả này lão Thập ăn tiền chặt. Mỗi khi tiểu chủ nhân nói nghe càng êm tai càng tốt đẹp vậy thì phía sau chắc chắn là càng kinh khủng . Sẽ làm người ta nhanh chóng sợ hãi rồi gục ngã. Lão ma rượu hiểu điều này nhất hắn từng bị rồi là kinh nghiệm xương máu nha.
Lê Tấn thấy đã đến độ hắn đã thành công đốt lên ngọn lửa hy vọng của lão đạo sĩ . Bây giờ là lúc dùng trọng kích rồi.
Lê Tấn bắt đầu nói :" Ngươi 30 năm này ở trong ngục sẽ giúp ích cho Đại Việt rất lớn. Mỗi ngày trẫm sẽ cho một đến hai quả phụ vào ngục cùng ngươi sinh con. Một năm ít nhất cũng sinh được hơn ba trăm đứa. Ba mươi năm thì là một vạn nhân khẩu rồi. Thật là tốt nha, tương lại Đại Việt nhân khẩu phồn đa là nhờ công lao rất lớn của ngươi trẫm sẽ lập bia ghi nhớ công đức của ngươi cho con cháu đời sau đều biết. "
Nghe đến đây thì lão đạo sĩ toát mồ hôi hột . Cái thủ đoạn này ác quá ác . Nó còn kinh khủng hơn cả t·hiêu s·ống lão lăng trì lão.
Mấy lão quỷ phía trên cũng rùng mình không tự chủ được mà kẹp háng lại . Dù bọn lão đều không có bi nhưng vẫn phản xạ theo bản năng. Thiếu chủ đây là đem đạo sĩ lừa bịp này thành lợn đực giống đi. Cái này quá đáng sợ rồi, biết là tiểu chủ nhân rất tà ác nhưng không thể nghĩ người có thể nghĩ ra thủ đoạn kinh khủng đến như vậy.
Lê Tấn lại nói tiếp :" yên tâm trẫm sẽ bảo bọn họ chọn cho ngươi cái gì mà quả phụ răng hô, mặt gãy hôi nách béo đen, gầy xương, thối mồm thối chân đầy đủ cả. Có thể nói là mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười. Chỉ chọn quả phụ trên bốn mươi tuổi chút thôi, già quá sinh con không an toàn ."
Nghe đến đây lão đạo sĩ trực tiếp khóc lên, lão quá sợ hãi. Cái này mà là con người có thể nghĩ ra sao. Cái này là ma quỷ là quỷ vương đến từ địa ngục mới nghĩ ra cách tàn ác đến vậy. Lão cảm thấy mình sinh ra đời này sai rồi, gặp phải vị bệ hạ này là cơn ác mộng kinh khủng nhất trên đời này mà lão phải trải qua.
Lê Tấn lại nói :" không cần sợ. Trẫm sẽ sai ngự y ngày ngày cho ngươi dùng thuốc bổ dương, lại sai ngự thiện phòng làm cho ngươi nhiều món ngon giúp tăng cường sinh khí sinh tinh bổ huyết. Yên tâm mỗi ngày ngươi sẽ sức lực tràn trề vì Đại Việt gia tăng nhân khẩu. Không cần lo lắng không đủ sức lực. Các con của ngươi trẫm cũng phát tiền nuôi dưỡng chúng đến khi chúng mười tám tuổi không cần lo sinh con không ai chăm sóc nuôi dưỡng."
Mấy lão quỷ phía trên đều sợ hãi tột độ lúc này đây bọn họ thầm cảm thấy may mắn mình là thái giám. Thử nghĩ mà xem nếu không may làm tiểu tổ tông nổi giận bản thân lại là nam nhân đối mặt với thủ đoạn này đúng là sống không bằng c·hết . Mấy lão cảm thấy bi ai cho người nam nhân hoàn chỉnh nào dám chọc tiểu tổ tông.
Lão đạo sĩ hoàn toàn sụp đổ rồi lão bị bệ hạ dùng thủ đoạn kinh khủng này doạ sợ lão phải uất ức mà khuất phục . Lão nói :" bệ hạ bần đạo cái gì cũng nói cái gì cũng nói . Xin ngài bỏ qua cho bần đạo bỏ qua cho bần đạo ...."
Lê Tấn mỉm cười nói :" Tốt lắm như vậy mới ngoan. Đạo sĩ lừa bịp vậy ta mới thương ngươi nha."